Hai mươi năm trước
Giáo trường kinh thành
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng lại, dẫn đầu là một thiếu niên áo tím cưỡi bạch mã, ngũ quan thâm thúy, kiêu căng sắc bén, gió xuân thổi rối loạn tóc mai.
Hắn mang theo ống tên trên lưng, tay nắm chặt cung dài chạm khắc hoa văn, phóng khoáng tùy tiện, giơ tay lấy một mũi tên, nhếch môi cười.
"Nghi Chi, hôm nay ta lấy ngọc bội bên hông làm giải thưởng, quyết không thua ngươi."
Vút một tiếng, cung dài kéo căng, tên rời cung xé gió bay đi, vững vàng rơi vào ngay chính giữa hồng tâm.
Hắn bừng tỉnh, quay đầu lại cười nhạt với nam tử áo xanh phía sau.
Chưa kịp nói hết, nam tử áo xanh phía sau đã thúc ngựa đuổi theo, lập tức lắp ba mũi tên, lướt qua sợi tóc mai bên tai Ngôn Tử Du, bắn trúng ba hồng tâm.
"Ta thắng rồi, ngọc bội thuộc về ta."
Viên Nghi Chi áo xanh bay bay, thuần thục cúi người móc lấy ngọc bội xanh biếc bên hông Ngôn Tử Du, tiện tay buộc vào bên hông mình.
"Ê, ngươi..."
"Binh bất yếm trá."
Viên Nghi Chi cười nói.
Ngôn Tử Du thua mất ngọc bội, nhưng không chịu phục, hắn lấy từ trên đầu ra một cây trâm ngọc.
"Ngươi đợi đấy, năm nay khảo thí ta nhất định vượt ngươi, lấy cây trâm này làm giải thưởng."
Viên Nghi Chi giơ tay muốn giật, nhưng bị Ngôn Tử Du phản thủ cài lại lên đầu, "Chưa so tài."
Viên Nghi Chi nhếch môi nói: "Nhất định là vật trong túi ta."
"Chưa chắc đâu."
Ngôn Tử Du nói xong liền giương roi thúc ngựa phóng đi, cuốn lên một trận bụi mù, chỉ để lại một tiếng hô trong gió, "Đuổi kịp ta, mời ngươi uống loại rượu mạnh nhất của Lê Hoa viện."
Khinh bào ngựa nhanh, yên cương thêu vàng.
Trong Lê Hoa viện, bạn thân ba năm đang tụ tập, bàn luận xem mỹ nhân nào trên thuyền hoa là đẹp nhất.
Ngôn Tử Du tự rót cho mình một bình rượu.
Viên Nghi Chi ném qua một vò rượu mới, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh hắn, "Sao vậy?"
"Không thoải mái!"
Viên Nghi Chi cười nói: "Do thua mất ngọc bội hay sao?"
"Công tử ta đâu phải là người nhỏ mọn thế này? Hôm qua nương ta cùng đại tỷ vào cung dự yến ngắm hoa, đại tỷ ta vừa ý lục hoàng tử, đoán chừng lúc này thánh chỉ ban hôn đã đến nhà rồi."
"Lục hoàng tử?"
Viên Nghi Chi hơi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ Ngôn gia đã chọn lục hoàng tử?
"Có phải ngươi cũng chưa từng nghe nói đến người này không? Đại tỷ của ta lại nhất quyết muốn gả cho hắn, ta thấy tứ hoàng tử còn tốt hơn hắn. Biết vậy thà ngươi cưới đại tỷ ta."
Ngôn Tử Du kéo vai Viên Nghi Chi, "Hay ngươi cưới đại tỷ ta đi? Ta sẽ gọi ngươi là tỷ phu."
Viên Nghi Chi mặt mày cứng đờ, đẩy hắn ra, "Nếu thánh chỉ ban hôn đã hạ, ta làm sao cưới đại tỷ ngươi được?"
Ngôn Tử Du giận dữ uống thêm vài hớp rượu.
"Đại tỷ ta vốn là người thông minh, sao lại vừa ý lục hoàng tử? Chẳng lẽ tỷ ấy điên rồi?"
Rượu vào ba vòng, Ngôn Tử Du bắt đầu nói năng lung tung, ôm bình rượu mắng chửi lão lục kia, mắng xong lão lục lại mắng hoàng đế, mắng xong hoàng đế lại mắng đến Viên Nghi Chi.
Viên Nghi Chi nghe một lúc thì không chịu nổi nữa, liền bịt miệng hắn rồi lôi ra ngoài, hắn vác Ngôn Tử Du quẳng lại trước cổng Ngôn gia.
Ngôn gia trên dưới đang vui vẻ, đèn lồng giăng đầy, đang ăn mừng đại tiểu thư Ngôn gia gả cho lục hoàng tử làm phi. Chẳng lẽ Ngôn Tử Ninh thật sự muốn gả cho Tiêu Khải?
Viên Nghi Chi nhíu mày. Hắn không nhìn ra Tiêu Khải có bất cứ tiềm năng nào để xưng đế, nhưng Ngôn Tử Ninh đã gả đi, Ngôn gia xem như đứng về phe lục hoàng tử.
Chưa đầy vài ngày sau, Ngôn Tử Ninh mang theo một chuỗi dài sính lễ vào phủ lục hoàng tử, trở thành chính phi của lục hoàng tử, nghe nói phu thê ân ái.
Lục hoàng tử dần dần bắt đầu bộc lộ tài năng trên triều đình, từ người vô danh tiểu tốt lại được không ít lão thần khen ngợi không ngớt, hắn đưa ra nhiều đề xuất đều được chấp nhận, nhanh chóng sánh ngang với mấy huynh trưởng có quyền thế khác.
Một năm sau
Trưởng nữ của Bình Xương hầu là Viên Thu Phương gả vào phủ lục hoàng tử làm trắc phi.
Ngôn Tử Du nghe tin này liền đấm ngay một cú vào mặt Viên Nghi Chi.
"Viên Nghi Chi, ngươi bị điên à? Muội muội ngươi gả cho tỷ phu của ta."
Viên Nghi Chi bịt vết bầm ở mắt, "Ta làm sao biết được? Lục hoàng tử giờ đã khác xưa, phụ thân ta coi trọng hắn, lại thêm muội muội ta vừa ý hắn, ta làm sao làm chủ được?"
"Viên Nghi Chi, ngươi đợi đấy, chúng ta chấm dứt rồi."
Ngôn Tử Du nói xong thì quất ngựa đi.
Lục hoàng tử đủ lông đủ cánh, lại có Ngôn gia và Viên gia làm hậu thuẫn, chẳng mấy chốc đã với thế như chẻ tre mà lên ngôi chí tôn.
Cùng năm đó, trong Trường Nhạc cung truyền ra tin mừng, hoàng hậu có thai.
Cuối thu, khắp cung đau buồn, đứa trẻ trong Trường Nhạc cung đã không còn.
Đầu đông, Thục phi lại có thai.
Cuối năm, Thục phi trượt chân trên con đường đá, suýt nữa sảy thai, may mắn cuối cùng vẫn giữ được.
Năm sau đầu xuân, cũng là năm Cảnh Thuận thứ hai.
Trường Nhạc cung lại truyền ra tin mừng.
Giữa hè, Thục phi bị phi tần hãm hại, đứa trẻ sinh non nhưng vẫn sinh ra được "trưởng tử" của Cảnh Thuận đế.
Cái mà nàng nghĩ là "trưởng tử", cho đến khi đứa trẻ lớn lên, nàng mới nhìn thấy trưởng tử thực sự ở góc khuất trong cung lạnh.
Nàng trơ mắt nhìn đứa con mà nàng vất vả sinh ra từ "trưởng tử" trở thành thứ tử.
Ngày đông tuyết rơi dày như lông ngỗng.
Trường Nhạc cung cuối cùng cũng hạ sinh đích tử.
Ngày đó hoàng thành liền tuyên chỉ, lập làm thái tử, vào văn điển tông miếu, tế núi Thái Sơn, đặt tên là "Tiêu Tắc Tự".
Thế nhưng Chiêu Hòa hoàng hậu lại vì thế mà tổn thương cơ thể, sức khỏe ngày càng yếu.
Từ ngày đó, sự tranh đấu giữa Ngôn gia và Viên gia không còn dừng lại.
Người nhà họ Ngôn ít người, Ngôn Tử Du chỉ còn cách sớm bước vào quan trường, bảo vệ đại tỷ của mình.
Năm Cảnh Thuận thứ năm
Ngôn Tử Du đỗ thám hoa, cưỡi ngựa diễu phố.
Năm Cảnh Thuận thứ sáu
Viên Nghi Chi đỗ truyền lư nhị giáp thứ nhất, cũng bước vào quan trường.
Cuộc tranh đấu giữa Ngôn gia và Viên gia chuyển từ hai nhà sang cuộc tranh đấu giữa Viên Nghi Chi và Ngôn Tử Du.
Từ sự đối đầu sắc bén của thiếu niên chuyển thành sự tranh đấu công khai và ngấm ngầm của người trưởng thành.
Năm Cảnh Thuận thứ chín
Thái tử Tiêu Tắc Tự bước vào triều đình;
Cùng năm đó, Tiêu Thừa Duẫn được phong làm Đoan Vương, bước vào triều đình.
Khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai gia tộc ày sẽ đấu đến sống chết mới thôi, thì một kẻ ngựa ô khác bất ngờ xuất hiện, Cảnh Thuận đế nam tuần thị sát, mang về một nữ tử, phong làm "Lệ phi", được sủng ái nhất hậu cung.
Năm Cảnh Thuận thứ mười, Lệ phi nhận nuôi trưởng tử của Cảnh Thuận đế là Tiêu Kiến Bạch, cùng năm đó, Tiêu Kiến Bạch được phong làm Túc Vương, gia nhập vòng xoáy tranh đấu.
Nhưng Tiêu Kiến Bạch không có mẫu gia hậu thuẫn, chỉ dựa vào sự sủng ái của Lệ phi, thế mà cũng một đường lao lên.
Cho đến năm Cảnh Thuận thứ mười sáu, đầu năm Hầu tước Bách Việt qua đời, gần đông chí thì Chiêu Hòa hoàng hậu qua đời trong cơn bão tuyết, cả nước than khóc.
Ngoài cổng Ngôn gia, tiếng vó ngựa dồn dập, ánh sáng đuốc sáng rực trời, có kẻ đạp tung cánh cổng đỏ chói, cờ đen áo giáp chỉnh tề tay cầm trường thương xông vào phủ Ngôn gia.
Giữa đêm tĩnh lặng vang lên tiếng đồ vật va chạm vỡ vụn, tiếng khóc và tiếng gào thét hòa lẫn vào nhau, khắp nơi là những tiếng ồn ào, làm cho màng nhĩ người ta đau nhức.
Ngôn Tử Du lúc này đã ba mươi tuổi, khoác một bộ y phục màu tím sẫm, lặng lẽ đứng trước hai binh sĩ, bị người ta đeo vào còng xích.
"Viên Nghi Chi, ta thế nào cũng không ngờ rằng người đến hôm nay lại là ngươi."
Hắn ngẩng đầu nhìn bóng người quen thuộc trước mặt cười khổ không thôi.
Không ngờ tới, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Viên Nghi Chi cả khuôn mặt đều bị che khuất trong màn đêm, không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, giống như kẻ chiến thắng đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình, bên hông còn treo chiếc ngọc bội màu xanh biếc.
"Bẩm! Tìm được hàng chục phong thư."
Viên Nghi Chi nhận lấy những phong thư đó.
Ngôn Tử Du trợn tròn mắt, sao có thể chứ?
Trong phủ hắn chưa từng có những thứ đó.
"Tử Du, ngươi và ta rốt cuộc cũng có một hồi kết thúc."
"Viên Nghi Chi, ta đã thua, nhưng ngươi cũng chưa thắng đâu. Hôm nay là ta, nhưng ngày mai sẽ là ngươi."
Ngôn Tử Du cười nhạt một tiếng.
Từ ngày tỷ tỷ hắn qua đời, hắn đã đoán rằng hoàng đế sẽ ra tay. Nhưng ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được.
Tiêu Khải đã bị hai gia tộc Ngôn và Viên kiềm chế quá lâu, giờ ông ta muốn tự do.
Chỉ tiếc là Chiêu Hòa hoàng hậu chết sớm, nên gia tộc Ngôn bị xử lý đầu tiên.
Giọng nói nhạt nhòa biến mất trong gió đêm, Viên Nghi Chi đột nhiên nhớ lại một đêm nào đó, có một thiếu niên áo tím nằm trên lưng hắn, say khướt nói: "Nghi Chi, sau này chúng ta sẽ không đấu đá nhau chứ?"
Sao lại không được chứ?
Bọn họ sinh ra trong gia tộc này, gánh vác sứ mệnh của gia tộc, không đấu là chết.
**
Viên Nghi Chi thần sắc mơ màng, có lẽ cũng đang nhớ lại chuyện xưa.
"Muội muội của ta gả cho Tiêu Khải, là vì ta mong muốn Viên gia và Ngôn gia có thể đứng cùng một phe. Nhưng không ngờ cuối cùng chúng ta hai người vẫn..."
Ngôn Tử Du cuối cùng cũng vịn vào tường ngồi dậy, hắn trông già hơn ba năm trước không biết bao nhiêu, Viên Nghi Chi tuy lớn tuổi hơn, nhưng giờ đây đứng cạnh nhau, lại khiến hắn trông như trưởng bối của Viên Nghi Chi.
"Viên Nghi Chi, ngươi về đi. Ta sống chết thế nào cũng không liên quan gì đến ngươi. Tình cảm năm xưa của chúng ta đã sớm đứt đoạn rồi."
"Tử Du..."
Viên Nghi Chi còn muốn nói gì đó.
Ngôn Tử Du nhắm mắt lại, không thèm quan tâm nữa. Ba năm ở biên cương, hắn đã nghĩ thông nhiều chuyện. Từ đầu hắn vốn không thích hợp với chốn quan trường, người thích hợp nhất để tiếp quản Ngôn gia là đại tỷ của hắn, Ngôn Tử Ninh.
Còn đại tỷ gả cho Tiêu Khải cũng chỉ vì một mục đích duy nhất, nàng muốn thực hiện hoài bão của mình.
Ngôn gia có một Ngôn Tử Du ở đây, đại tỷ mới chọn một hoàng tử yếu thế nhất, từng bước giúp hắn lên ngôi, nhưng tiếc rằng nàng không nhìn thấy sau sự yếu thế đó lại là một con sói trắng mắt lạnh.
Ngôn Tử Du ho khan nặng nề.
Thân thể hắn đã sớm suy sụp, dù có thoát khỏi kiếp này cũng không còn nhiều năm nữa.
"Tử Du..."
"Ngươi bị thương à?"
Viên Nghi Chi bất chợt liếc thấy dưới lớp áo tù màu xám là vết máu tươi, liền cúi xuống kiểm tra, nhưng bị Ngôn Tử Du gạt phắt ra.
"Cút đi! Không cần ngươi giả vờ giả vịt."
Viên Nghi Chi không nói gì, chỉ xé vải từ người mình, nắm lấy tay hắn buộc chặt lại cầm máu. Ngôn Tử Du không còn sức, chống cự không nổi, đành để hắn băng bó lại.
"Ta sẽ không để ngươi chết đâu."
"Với ta mà nói, Viên gia... không quý giá bằng ngươi."
Chỉ còn lại giọng nói yếu ớt cùng với tiếng mở cửa nhà lao vang lên, tan biến vào gió.
Trong nhà lao chỉ còn lại Ngôn Tử Du.
**
"Viên Nghi Chi đi gặp cữu cữu rồi à?"
Tiêu Tắc Tự vừa về phủ tướng quân đã nhận được thư của Lục Nhất nói rằng cậu ở trong lao bị người ám sát, nhưng được Viên Nghi Chi cứu.
Thật là lạ.
Viên Nghi Chi và Ngôn Tử Du xưa nay không đội trời chung, như nước với lửa, Viên Nghi Chi lại có lòng tốt như vậy?
"Phái người giám sát Viên Nghi Chi."
"Cữu cữu bên đó cũng phải đề phòng nhiều hơn, đây mới chỉ là ngày đầu tiên đã có người không kịp chờ đợi rồi."
Vụ án của Ngôn gia bị Cảnh Thuận đế trì hoãn, cố ý ám chỉ muốn chậm giải quyết.
Y ngồi trước bàn sách, tay cầm một ly trà nóng, nhẹ nhàng đặt nắp trà, nhấp một ngụm, không vui không giận, thần sắc bình thản, nhưng tự mang một loại áp lực.
"Điện hạ, ít uống trà thôi, buổi tối dễ mất ngủ."
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy Hạ Hàn Thanh đẩy xe lăn vào, y đặt chén trà xuống, cất tờ thư đang cầm vào, giao cho Thính Lan.
"Trở về rồi à, trong cung thế nào?"
Hạ Hàn Thanh đáp: "Bệ hạ chỉ nói chọn ngày thẩm tra lại, liền để thần trở về trước."
"Trong dự liệu."
Hạ Hàn Thanh ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Sao thế?"
"Không có gì, điện hạ, đến giờ ăn cơm rồi."
Tiêu Tắc Tự không ngẩng đầu, "Ngươi ăn trước đi, Cô còn có chút việc phải xử lý."
Trước bàn bày cao một chồng sách màu lam, y mở một trang giấy, lại lấy ra một bàn tính, từng trang sách lật qua, tiếng bàn tính lách cách vang lên không ngừng.
Tuy nhiên, âm thanh rời đi như y đoán không vang lên, Tiêu Tắc Tự ngẩng đầu, Hạ Hàn Thanh vẫn bướng bỉnh ngồi đó, không động đậy.
Y đứng lên, thở dài một tiếng, "Trước ăn cơm đã."
Trước bàn chỉ bày vài món đơn giản, Tiêu Tắc Tự gắp một miếng, nhíu mày, khóe mắt liếc qua, thấy Hạ Hàn Thanh đặt tay trên đùi nắm lấy vạt áo, lo lắng nhìn y, đũa còn chưa động.
"Hương vị hình như có gì đó khác, đổi đầu bếp rồi à?"
Hạ Hàn Thanh gật đầu.
Giang Lăng bên cạnh vừa đúng lúc mang món cuối lên, vội vàng nói: "Đó là đương nhiên, tướng quân từ trong cung trở về, báo bình an cho lão phu nhân, đi thẳng đến nhà bếp, cùng đại trù Bách Nhận làm vài món mà điện hạ thích ăn, những món này đều là do tướng quân tự tay làm."
Tiêu Tắc Tự đột nhiên nhớ lại hôm đó sau khi ra khỏi trang viên nhà Bồ, Hạ Hàn Thanh đã nói rằng hắn cũng biết nấu ăn.
"Điện hạ, hương vị thế nào?"
Hạ Hàn Thanh hồi hộp đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, yên lặng chờ đợi y đánh giá.
"Ngon."
Tiêu Tắc Tự đưa ra đánh giá khẳng định.
Nói thật! Hương vị quả thực không tồi. Dù không bằng Bách Nhân, nhưng cũng có hương vị riêng.
"Tướng công thật giỏi."
Y đột nhiên cúi đầu hôn lên má Hạ Hàn Thanh một cái, mỉm cười nhẹ.
Hạ Hàn Thanh bị y hôn đến đỏ mặt, cúi đầu cố gắng gắp thức ăn cho Tiêu Tắc Tự, "Vậy điện hạ ăn nhiều một chút."
Hắn gắp một miếng thịt định đặt vào bát Tiêu Tắc Tự, nhưng đũa chưa kịp hạ đã bị người ta cắn lấy, Hạ Hàn Thanh kéo mãi không rút ra được, lại sợ làm đau cổ họng y.
"Điện hạ, đũa không ăn được."
Hắn theo thói quen cho rằng tiểu nương tử của mình đang đùa nghịch.
Tiêu Tắc Tự lúc này mới nhếch môi cười, buông ra.
Khó khăn lắm mới ăn xong một bữa cơm, Tiêu Tắc Tự ngồi trước bàn sách tiếp tục gõ bàn tính, Hạ Hàn Thanh thức thời giúp y nghiền mực.
"Điện hạ, thần... thần..."
"Muốn nói gì thì cứ nói."
Tiêu Tắc Tự đặt bút xuống.
Y chưa từng thấy ai do dự như Hạ Hàn Thanh, nói một câu cũng phải cân nhắc ba lần.
"Điện hạ còn thích ăn kẹo cam không?"
Tiêu Tắc Tự khựng lại một chút. Khi còn nhỏ, cữu cữu của y từ ngoài cung đến, thích mang theo một hộp kẹo cam, vừa chua vừa ngọt, chỉ là sau đó đau răng, toàn bộ bị mẫu hậu tịch thu hết.
Hạ Hàn Thanh từ trong áo lấy ra một chiếc hộp sơn khắc hoa đỏ, đẩy nắp hộp ra, bên trong chia làm sáu ngăn nhỏ vuông vức, mỗi ngăn đều đầy ắp kẹo với các màu sắc khác nhau.
"Ngôn đại nhân nói điện hạ lúc nhỏ thích nhất là ăn kẹo cam, thần từ trong cung trở về, đã tìm đến cửa hàng kẹo đó, tất cả các vị đều có ở đây rồi."
Tiêu Tắc Tự nhón lấy một viên kẹo màu cam, rất mềm, vừa chua vừa ngọt, hệt như trong ký ức.
Còn lại có vài vị khác, nhưng y đặc biệt thích kẹo cam.
"Ông ấy còn nói gì với ngươi nữa?"
Hạ Hàn Thanh thật thà đáp: "Ngôn đại nhân nói hắn lớn hơn thần mấy tuổi, muốn cùng thần kết nghĩa huynh đệ."
Tiêu Tắc Tự: "..."
Vai vế bỗng chốc trở nên lộn xộn.
"Ngươi đã đồng ý chưa?"
Hạ Hàn Thanh lắc đầu: "Chưa."
"Thần là phu quân của điện hạ, Ngôn đại nhân là bậc trưởng bối, sao có thể kết nghĩa huynh đệ."
"Sao lại không đồng ý chứ? Nếu ngươi kết nghĩa huynh đệ với cữu cữu của Cô, Cô còn phải gọi ngươi là... thúc phụ?"
"Hay là... cũng gọi là cữu cữu vậy?"
Tiêu Tắc Tự chậm rãi nhấn giọng, cố ý nhấn mạnh hai từ đó, nụ cười tràn đầy nhìn Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh bị một tiếng "thúc phụ" của y gọi đến đỏ bừng mặt, đầu lưỡi bỗng dưng líu lại.
Hồi lâu mới phản bác được: "Điện hạ đừng gọi bậy, thần không có đồng ý."
Tiêu Tắc Tự mím môi cười không ngớt.
Ngón tay thon dài vẫn đang gõ bàn tính, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sổ sách bên cạnh.
"Điện hạ, đang xem gì thế?"
"Sổ sách."
"Ồ, sổ sách gì?"
Hạ Hàn Thanh cố gắng tìm kiếm chủ đề, rướn cổ muốn nhìn một chút, nhưng lại cách quá xa nên không thấy, chỉ ngửi thấy một chút hương mực nhàn nhạt từ người Tiêu Tắc Tự.
"Sổ sách của trang trại."
"Ồ."
"Cũng có một phần sổ sách trong phủ của ngươi, Cô giờ là phu nhân của ngươi, tiện tay giúp ngươi quản lý nội trạch một chút, sổ sách trong phủ của ngươi rối như mớ bòng bong, Cô chưa từng thấy sổ sách nào loạn đến thế, có ngày bị người dưới tay cuỗm tiền bạc bỏ trốn, ngươi cũng không hay biết."
Hạ Hàn Thanh có chút ngượng ngùng.
Hắn không hiểu sổ sách, quanh năm ở bên ngoài, chuyện trong nhà cũng chưa từng quản, luôn là mẫu thân sắp xếp, nhưng Hạ lão phu nhân tuy là chính thê của nội trạch, lại không hiểu sổ sách, sổ sách của phủ tướng quân vì thế mà lộn xộn hơn cả mớ bòng bong.
Tiêu Tắc Tự dùng bút chu phê hết những chỗ sai trong sổ sách, gom hết lại để ngày mai đến kho kiểm kê đối chiếu.
Hạ Hàn Thanh tự biết mình có lỗi, sổ sách trong phủ của hắn lộn xộn đến mức phải làm phiền điện hạ xử lý.
"Điện hạ vất vả rồi."
"Không vất vả, đây là bổn phận của thiếp thân, có phải không? Tướng~ công~"
Tiêu Tắc Tự cười đến mức không thở nổi.
Khi phê duyệt công văn, có Hạ Hàn Thanh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng trêu đùa đôi ba câu, quả thực rất thú vị.
Một tiếng "thiếp thân" lại khiến Hạ Hàn Thanh choáng váng đầu óc, mơ mơ màng màng như bị xoay chuyển.
"Điện hạ, thần không dám."
Tiêu Tắc Tự trêu đùa xong lại cúi đầu xem sổ sách, một chồng dày sổ sách nhanh chóng xem qua được hơn phân nửa, đèn dầu sắp cháy hết, Tiêu Tắc Tự vẫn chưa có ý định đi ngủ.
Chừng này đâu đáng là bao, nhớ khi xưa tấu chương trong Đông Cung còn nhiều hơn thế nhiều lắm.
"Điện hạ ngày mai muốn ăn gì? Thần chuẩn bị trước."
"Để Bách Nhận làm đi."
"Vậy... được rồi."
Hạ Hàn Thanh sắc mặt lập tức ủ rũ.
Có lẽ món hắn nấu vẫn chưa ngon.
Tiêu Tắc Tự thấy vậy, cuối cùng đặt bút xuống, đóng lại một chồng sổ sách, thấy hắn phản ứng thất vọng thế này không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Không phải ghét bỏ món ngươi nấu dở, chỉ là ngươi mấy ngày nay đi đường mệt mỏi, khó khăn lắm mới về đến nhà vẫn nên nghỉ ngơi nhiều."
Ánh mắt Hạ Hàn Thanh sáng lên.
Thật sao?
"Thật."
Tiêu Tắc Tự nhìn thấu tâm tư của hắn một cách rõ ràng.
"Lại đây, đến gần một chút."
Tiêu Tắc Tự vẫy tay với hắn, Hạ Hàn Thanh chần chừ một lát rồi chậm rãi nhích lại gần, người vừa đến gần, cả người bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, dưới thân là đôi chân mềm mại khiến hắn trợn to mắt, giãy dụa kịch liệt, nhưng chân tay không tiện, cũng chẳng chạy được bao xa.
"Điện hạ, thế này không ổn..."
Hắn sao có thể ngồi trên đùi của điện hạ.
"Đừng cử động!"
Tiêu Tắc Tự giữ chặt hắn, một tay vòng qua eo hắn kéo hắn lại sát vào lòng.
Lời vừa dứt, Hạ Hàn Thanh quả thực ngoan ngoãn không dám cử động, chỉ là toàn thân tầm nhìn cứ nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, trông vô cùng bất an.
Tiêu Tắc Tự giơ tay nắm cằm hắn, quay mặt hắn lại đối diện với mình.
"Hạ tướng quân, ngươi sinh ra cái miệng này không dùng để nói chuyện, vậy là dùng để làm gì? Như cái hồ lô bị chẹn miệng, cứ giữ hết lời trong bụng."
"Chẳng lẽ là sinh ra để người ta hôn?"
Tiêu Tắc Tự cười không ngớt.
Đầu ngón tay lướt qua bờ môi, mãn nguyện ngắm nhìn phản ứng cứng đờ của Hạ Hàn Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên lòng bồi hồi, dường như có thứ gì đó muốn phá vỡ mà chui ra.
"Điện hạ, thần..."
"Nào, ăn một viên kẹo cam."
Tiêu Tắc Tự từ trong hộp kẹo nhặt ra một viên nhét vào giữa đôi môi của Hạ Hàn Thanh, sau đó một tay giữ chặt sau gáy của Hạ Hàn Thanh, ngửa mặt hôn lên.
Tách mở môi răng, đầu lưỡi vụng về đuổi theo viên kẹo cam, hương cam chua ngọt thanh mát lan tỏa khắp miệng, Hạ Hàn Thanh giống như một cái xác cứng đờ ngồi trên đùi y, không dám động đậy, thậm chí ngay cả đáp lại cũng mang theo sự thận trọng.
Tiêu Tắc Tự cũng là lần đầu tiên hôn người, không có kinh nghiệm, động tác không được thuần thục cho lắm, nhưng vẫn đủ khiến Hạ Hàn Thanh toàn thân mềm nhũn, hơi thở hỗn loạn, đầu óc trống rỗng.
Khi miếng kẹo cam cuối cùng gần tan hết, vẫn bị Tiêu Tắc Tự vô sỉ dùng đầu lưỡi cuốn đi, lại còn liếm nhẹ lên môi Hạ Hàn Thanh.
"Viên kẹo cam này ngon lắm."
Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ khẽ lướt qua, khiến toàn thân Hạ Hàn Thanh như bốc khói, nóng rực.