Tiêu Tắc Tự nói rất nhiều, y cõng Hạ Hàn Thanh băng qua rừng cây, rất nhanh đã nhìn thấy Thính Lan và mọi người.
Thi thể dưới chân đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Từ Tấn khi nhìn thấy Tiêu Tắc Tự cõng Hạ Hàn Thanh đến, mắt trợn to đến mức tưởng như sắp rơi ra ngoài, không thể tin nổi người trước mắt là vị "bình hoa" mà hắn từng gặp ở phủ tướng quân.
Rõ ràng y anh dũng oai phong, kiếm khí lạnh lẽo, làm sao có thể là chiếc "bình hoa" yếu đuối hay khóc kia?
Hơn nữa...
Tướng quân sao lại "yếu ớt" nằm trên lưng điện hạ như một tân nương nhỏ thẹn thùng thế kia?
Tiêu Tắc Tự đặt hắn dựa vào một gốc cây. Đêm đã khuya, nhất thời sẽ không có thêm một nhóm sát thủ khác xuất hiện.
"Điện hạ, ngài có bị thương không?"
Hạ Hầu Lan lao đến, từ trên xuống dưới cẩn thận quan sát Tiêu Tắc Tự.
"Cô không sao, có thể cầm cự đến khi trở về phủ."
May mắn nhờ Hạ Hàn Thanh đã xử lý vết thương đúng cách.
Sớm biết vậy, y đã mang Dung Tuyết theo.
"Đường Bạch Ngọc!"
Tiêu Tắc Tự đột nhiên quát lớn.
Phía đối diện, một hòa thượng đầu trọc đang định lén lút bỏ trốn bèn cứng đờ người lại, ngại ngùng đứng yên.
"Điện hạ."
"Nghe nói ngươi đã vào cửa Phật, đổi sang ăn chay rồi sao?"
Tiêu Tắc Tự cười như không cười nhìn hắn.
Vị hòa thượng đầu trọc ấy mặc một bộ tăng y màu nhạt, trên cổ tay đeo một chuỗi Phật châu, môi đỏ răng trắng, khuôn mặt như thư sinh, da dẻ hồng hào, đáng tiếc là vẻ mặt cợt nhả, ánh mắt lẳng lơ, không giống một hòa thượng đàng hoàng.
"Thuộc hạ vẫn thích ăn thịt hơn, nhưng cửa Phật bao ăn bao ở, chỉ cần niệm vài câu kinh văn là được, thuộc hạ không cần phải ra đường xin ăn."
Nói đến đây, tên ăn mày mù mắt bên cạnh không nhịn được mở mắt lườm hắn một cái, cây nhị hồ nhỏ máu trong tay phát ra tiếng rít lạnh lùng.
"Không cần phải nhảy múa tiếp khách, không cần cởi trần tay nắm lấy muôi xào đến mức khói mù mịt, cũng không cần ra ngoài làm bảo tiêu, lại càng không phải mặc đồ nữ nhi..."
Mỗi khi hắn nói một câu, trên người lại có thêm một ánh nhìn hung dữ, tiếng khớp xương trên cổ tay kêu răng rắc.
Chưa đợi hắn mở miệng lần nữa, một loạt nắm đấm đã rơi xuống đầu hắn, mấy người xông vào bắt đầu đánh hội đồng, ngay cả Thính Lan cũng không nhịn được mà tham gia.
Miệng lưỡi độc địa, nói chuyện bậy bạ, đáng bị đánh.
Khóe miệng Tiêu Tắc Tự vẫn treo một nụ cười, lần này may mắn không gặp nguy hiểm gì, y bước qua đám người đó, đi về phía chiếc xe tù đằng sau.
Trong xe tù có một người trung niên tóc đã điểm bạc đang ngồi khoanh chân nhắm mắt trầm tư, trên tay đeo gông xiềng, vẻ mặt tiều tụy tang thương, nghe tiếng bước chân hắn cuối cùng cũng mở mắt, lộ ra một tia sáng.
"Cữu cữu."
Tiêu Tắc Tự lên tiếng.
Ánh mắt Ngôn Tử Du nhìn y, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, nhìn y từ đầu đến chân một lượt, thấy ánh mắt y sáng ngời mới hỏi: "Khá lên rồi sao?"
Tiêu Tắc Tự cười nói: "Khá hơn nhiều rồi, nếu không cữu cữu cũng không thể trở về."
Y giơ kiếm, cổ tay xoay nhẹ, trực tiếp chém đứt cửa lao của xe tù, thả Ngôn Tử Du ra ngoài.
Ngôn Tử Du run run rẩy rẩy đưa một tay ra, vuốt nhẹ lên mặt y, nước mắt lưng tròng.
"Ngươi càng ngày càng giống mẫu hậu của ngươi."
"Cô giống cữu cữu nhất."
Tiêu Tắc Tự để mặc cho bàn tay đầy gió sương, khô nứt kia lướt qua.
Mẫu hậu của y xuất thân từ Ngôn gia đất Bách Việt, Bách Việt Hầu chỉ có một con trai một con gái, Hoàng hậu Chiêu Hòa chính là đích trưởng nữ của Bách Việt Hầu, còn lại một đệ đệ là Ngôn Tử Du, khi còn trẻ đã lên đến chức Thái úy.
Sau khi Bách Việt Hầu qua đời, theo lý thì Ngôn Tử Du phải kế thừa tước vị Hầu, trong tộc cũng đã trình lên tấu chương, nhưng Thánh chỉ của Hoàng đế mãi vẫn chưa ban xuống.
Mãi đến khi bị phát hiện Ngôn thị mưu phản, cả nhà bị lưu đày đến biên cương, Ngôn Tử Du vẫn chưa nhận được Thánh chỉ kế vị, lúc này mới hiểu ra rằng hóa ra đã có mưu đồ từ trước.
Nếu là Hầu gia phạm tội, quá trình sẽ phiền phức hơn, còn nếu chỉ là một thế tử nhỏ bé thì khác.
"Bây giờ thì không giống nữa rồi, cữu cữu đã già rồi."
Ngôn Tử Du thở dài.
Năm nay hắn mới chỉ ba mươi lăm tuổi, nhưng đã giống như một ông già sắp xuống mồ, không còn là thế tử năm xưa, đỏ cả lầu hồng tụ vẫy gọi nữa.
Năm đó, tỷ tỷ của hắn làm Hoàng hậu, cháu trai của hắn là Thái tử, hắn làm sao mà không phong hoa khí phách, tuổi đôi mươi đỗ cao Thám Hoa, lại có vẻ ngoài môi đỏ răng trắng, không ít tiểu thư thế gia tung hoa đắm say, vì hắn mà điên đảo thần hồn.
"Ta đã sắp xếp người rồi, cữu cữu mang theo Ngôn gia quay về Bách Việt đi."
Nhắc đến việc hồi hương, đôi mắt đục ngầu của Ngôn Tử Du sáng lên một chút, rồi lại lập tức u tối trở lại.
"Không được, ngươi một mình ở kinh thành ta không yên tâm, còn chuyện của mẫu hậu ngươi..."
Tiêu Tắc Tự bỗng nhiên nắm chặt lấy tay hắn, kiên định nói: "Cữu cữu yên tâm đi, năm đó những người tham gia vào chuyện này Cô sẽ tiễn từng người một tiễn dưới bồi tội với mẫu hậu."
"Thế còn Ngôn gia thì sao? Cứ thế mà lủi thủi quay về Bách Việt, cơ nghiệp trăm năm của Ngôn gia đều hủy trong tay ta, ta phải đối mặt thế nào với liệt tổ liệt tông của Ngôn gia."
Ngôn Tử Du nói rồi ngửa mặt nhắm mắt, kìm nén không để nước mắt rơi xuống.
Tiêu Tắc Tự cười nói: "Sẽ không đâu, có Cô ở đây, trong người Cô vẫn mang một nửa dòng máu Ngôn gia, sau này cữu cữu lại đưa các huynh đệ tỷ muội trong tộc vào là được, nhưng vẫn phải dựa vào cữu cữu dạy dỗ tận tình, hiện giờ trong tộc Ngôn gia có thể gánh vác việc lớn... cũng chỉ có Nhân Nhân biểu muội mà thôi."
Ngôn Tử Du thở dài một tiếng, dây thần kinh đã căng thẳng nhiều năm dường như lập tức thư giãn ra.
"Ta nghe theo ngươi."
"Nhưng Nhân Nhân.... chung quy vẫn là một nữ nhi."
"Mẫu hậu cũng là nữ nhi, nhưng mẫu hậu thông thạo thi thư, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, tài học của người không thua kém gì các văn thần, mưu lược võ nghệ của người không thua các tướng quân, nhưng người chỉ có thể bị giam cầm trong hậu cung giúp một kẻ chỗ nào cũng không bằng người quản lý đám nữ nhân đấu đá tranh giành, mẫu hậu thường nói hối hận vì sinh ra thân nữ nhi, nếu người là nam nhi thì nhất định sẽ không thua kém cữu cữu, Nhân Nhân được mẫu hậu dạy dỗ, ta không muốn Nhân Nhân đi vào con đường của mẫu hậu nữa."
"Cữu cữu, người để Nhân Nhân lại cho ta, ta sẽ trả cho người một Nhân Nhân khác biệt."
Tiêu Tắc Tự từ trên xe tù nhảy xuống, xoay người đi về phía một chiếc xe khác, Ngôn Nhân Nhân là nữ nhi duy nhất của Ngôn Tử Du, lớn lên được cưng chiều muôn phần, ba năm qua e là chịu nhiều khổ cực.
Nhưng nàng tuy thể yếu, tính cách lại kiên cường, ngoài mềm trong cứng, nếu không cũng không thể sống sót ở nơi biên cương loạn dân nhiều như thế.
"Nhân Nhân..."
"Biểu ca."
Giọng nói thanh thoát trong trẻo, dịu dàng ôn hòa, như tiếng chuông gió vang lên.
Khóa xích của xe tù mở ra, một thiếu nữ tuổi ngọc bước ra khỏi xe, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng, yểu điệu đoan trang, quần áo rách nát nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, nửa khuôn mặt được che bằng một chiếc khăn vải thủng lỗ.
Nàng vén tấm khăn che ra, dưới ánh trăng khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ hiện lên trước mắt mọi người, không chút phấn son, trên má còn dính không ít bụi bẩn, nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng đến dung nhan của nàng, dung mạo thanh tú lạnh lùng, đôi mắt như ngọc đen, sáng lấp lánh như sao, từng cử chỉ đều mang phong thái của một tiểu thư danh gia vọng tộc.
"Thái tử biểu ca..."
Nàng chạy hai bước nhỏ nhào vào lòng Tiêu Tắc Tự, khóc thút thít: "Biểu ca, cuối cùng huynh đã đến cứu chúng ta."
"Nhân Nhân chịu khổ rồi."
Ngón tay Tiêu Tắc Tự luồn qua mái tóc dài của nàng, nhặt những chiếc lá khô còn sót lại.
Dưới ánh trăng, hai người ôm nhau trông thật xứng đôi, trai tài gái sắc, Hạ Hàn Thanh nắm chặt tay, ánh mắt rơi xuống đôi chân không thể cử động của mình, dần dần trở nên u tối.
Lục Tu Văn muốn nói gì đó, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại kìm lại.
Làm sao mà điện hạ lại có thể như vậy chứ? Y sao có thể khỏi bệnh rồi làm cái chuyện bội bạc như Trần Thế Mỹ [1], bỏ chồng rũ bỏ con như thế?
[1] Trần Thế Mỹ là nhân vật nối tiếng trong vở kinh kịch dân gian "Tần Hương Liên". Trong vở kịch, Trần Thế Mỹ là người chồng bội bạc, vong ơn bội nghĩa đã phụ bạc người vợ tào khang của mình để kết duyên với công chúa, hưởng vinh hoa phú quý.
Tướng quân thật đáng thương...
"Đó là biểu muội của điện hạ, cô nương Nhân Nhân."
Bỗng có người chặn tầm mắt phía trước. Người đến mặc một bộ y phục nam màu xanh đậm, tóc buộc cao, eo đeo kiếm lạnh, giọng nói trầm thấp, hoàn toàn khác hẳn ngày thường.
"Thính Lan cô nương?" Hạ Hàn Thanh nhìn y phục của người này, có chút ngạc nhiên.
"Hạ Hầu Lan, bái kiến tướng quân."
Thính Lan chắp tay chào.
"Hạ Hầu... công tử?"
Hạ Hàn Thanh không ngờ vị Thính Lan cô nương trước mặt lại là nam nhân?
Ánh mắt hắn lần lượt lướt qua từng người, Hạ Hầu Lan, Bách Nhận... Hai người này hóa ra đều là người của điện hạ sao? Vậy chắc là cô nương Ô Na Tuyết cũng là người của điện hạ rồi.
"Thuộc hạ là con trai của mưu sĩ Ngôn đại nhân, từ nhỏ đã theo bên điện hạ làm thị vệ. Bất đắc dĩ mới phải giả nữ trang, chuyện trước kia nói là thông phòng thiếp thất đều là giả, mong tướng quân đừng để trong lòng. Thuộc hạ và điện hạ tuyệt đối không có tình cảm nam nữ. Chúng ta đều là thị vệ của điện hạ."
Thính Lan giải thích rõ ràng.
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không phải thiếp thất thì tốt rồi...
Ở đằng xa, Tiêu Tắc Tự đã nói chuyện xong với họ, Ngôn Nhân Nhân không quay lại xe tù, vì thân thể yếu đuối nên được Tiêu Tắc Tự đưa xuống.
"Đang nói gì vậy?"
Hôm nay Tiêu Tắc Tự rất vui, khóe môi luôn nở nụ cười.
"Điện hạ."
Hạ Hàn Thanh thấy y đến, đôi mắt sáng lên, nhưng khi nhìn thấy cô nương phía sau y, nụ cười liền ngưng bặt, hơn nữa cô nương kia còn đang khoác áo choàng của điện hạ.
"Đây là biểu muội Nhân Nhân của nhà cữu cữu."
Dung mạo đoan trang, yếu ớt như liễu trước gió, tướng mạo không tầm thường, phong thái vượt xa các tiểu thư thế gia.
Tiêu Tắc Tự lại nói: "Vị này là tướng quân Hạ Hàn Thanh. Đầu tháng hai năm nay, Cô đã thành hôn với Hạ tướng quân."
Ngôn Nhân Nhân khẽ cúi người hành lễ với Hạ Hàn Thanh, "Gặp qua biểu tẩu, đa tạ biểu tẩu đã chăm sóc suốt đường đi, Nhân Nhân xin được đa lễ."
Hạ Hàn Thanh bị một tiếng "biểu tẩu" này làm cho chóng mặt, những lời định nói đều bị nghẹn lại trong cổ họng, nhịn một lúc, mặt đỏ lên, cuối cùng chắp tay nói: "Gặp qua biểu muội."
Từ Tuy và Từ Tấn ở bên cạnh suýt nữa rớt cằm.
Biểu tẩu...
Phụt, cách xưng hô này thật kỳ lạ, nhưng dường như cũng hợp lý.
Chỉ là vị biểu muội của điện hạ này quả thực có tư thái của tiên nhân, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành.
Nhưng nếu luận về dung mạo, vẫn không sánh bằng điện hạ bảy phần.
"Từ Tấn, vào xe ngựa lấy cái áo choàng kia, tặng cho cô nương Nhân Nhân."
"Đa tạ biểu tẩu, đa tạ Từ tướng quân."
Ngôn Nhân Nhân cởi áo choàng của Tiêu Tắc Tự, thay bằng một chiếc áo choàng mới, chiếc áo choàng rộng lớn làm nàng trông càng nhỏ nhắn đáng yêu hơn.
Hạ Hàn Thanh bình tĩnh lấy áo choàng của Tiêu Tắc Tự phủ lên đùi mình.
Ánh mắt của Tiêu Tắc Tự rơi xuống ba người bên cạnh, "Từ tiên sinh, Từ tướng quân, Lục công tử."
Từ Tấn mặt mày tái xanh.
Luôn cảm thấy cổ mình có chút ngứa, giống như ngay sau đó dao sẽ rơi xuống vậy.
Từ Tuy lập tức tiến lên một bước, "Gặp qua điện hạ, trước kia nhiều lần đắc tội, mong điện hạ lượng thứ."
Tiêu Tắc Tự đỡ lấy hắn cười nói: "Từ tiên sinh khách sáo rồi, tiên sinh có lẽ sớm đã phát hiện, Cô cũng không phải cố ý giấu giếm, chỉ là có chút băn khoăn. Ba vị là người dưới trướng Hạ tướng quân, Cô tin rằng các người sẽ không phụ sự kỳ vọng của Cô."
Từ Tuy khẽ nhếch miệng, bọn họ đây là bị ép lên thuyền giặc, nay đã thành một phe.
Từ Tấn vẫn còn chút miễn cưỡng nói: "Gặp qua điện hạ."
"Từ tướng quân thần võ anh hùng, sớm đã nghe danh, cũng xem như hữu duyên gặp gỡ."
Y vỗ vai Từ Tấn cười ha hả, lực dùng không nhỏ, Từ Tấn bị y vỗ cho run rẩy ba lần, thầm nghĩ vị thái tử điện hạ này thật là nhỏ nhen.
Lục Tu Văn xách hòm thuốc, kiểm tra lại vết thương ở thắt lưng của Tiêu Tắc Tự một vòng, may mà vết thương không sâu, tướng quân xử lý thỏa đáng.
Trời đã tối, thi thể của tử sĩ sớm đã được xử lý sạch sẽ, đoán rằng hôm nay sẽ không có thêm đợt thích khách nữa. Thính Lan và những người khác nhóm lên lửa trại, chia sẻ một số đồ ăn mang đến cho mọi người.
Tiêu Tắc Tự ngồi bên đống lửa sưởi ấm, lòng bàn tay rất ấm áp, Thính Lan và mấy người trong rừng bắt được vài con gà rừng, thỏ rừng.
Tiêu Tắc Tự trước tiên xé hai cái đùi, có Bách Nhận là đầu bếp giỏi, mùi vị cũng không tệ.
Y đưa cho Hạ Hàn Thanh một cái, còn mình thì ngồi cạnh hắn dựa vào gốc cây bắt đầu gặm cái còn lại.
"Tay nghề của Bách Nhận luôn không tệ."
"Vâng..."
Hạ Hàn Thanh không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ ăn thứ trong tay.
"Ngươi không có gì muốn nói với Cô sao?"
Tiêu Tắc Tự một tay tựa vào gốc cây gối đầu, nghiêng đầu cố ý nhìn hắn, cái đùi gà trong tay dầu mỡ bóng loáng, giòn tan bên ngoài mà mềm mại bên trong.
Y cắn một miếng, bất mãn nói, "Hũ nút."
Cũng không biết người ít nói như Hạ Hàn Thanh này làm sao để chỉ huy ba quân, thống lĩnh binh mã.
"Điện hạ..."
"Hửm?"
Tiêu Tắc Tự lại quay đầu lại, đột nhiên khóe môi có ngón tay nhẹ nhàng lau qua, như lông hồng khẽ lướt qua, nhẹ nhàng lướt qua, có chút ngứa.
"Dính chút thứ."
Hạ Hàn Thanh nhanh chóng rút tay về, nhưng giữa không trung lại bị người ta nắm lấy.
Dưới ánh trăng, đôi mắt chăm chú nhìn tới như một dòng suối trong veo, chảy thẳng vào lòng Hạ Hàn Thanh.
Đột nhiên Tiêu Tắc Tự nắm lấy ngón tay đó cúi đầu dùng lưỡi liếm một chút.
Y quen miệng muốn trêu đùa Hạ Hàn Thanh một hai câu, sớm đã quên mất vừa nãy nói gì mà giấy hoà li loạn thất bát tao.
Bách Nhận dùng mật ong nướng gà, cho nên lúc nãy khóe môi của Tiêu Tắc Tự dính chút mật ong, mùi vị rất thơm ngọt.
Nơi ấm áp mềm mại, Hạ Hàn Thanh như bị điện giật, toàn thân run lên định rút tay lại, nhưng bị người ta nắm chặt không rút về được.
Tiêu Tắc Tự nhìn hắn một lúc lâu, nhìn đến mức Hạ Hàn Thanh ngượng ngùng mới buông tay ra.
Hạ Hàn Thanh nhanh chóng thu tay về, giấu ra sau lưng, cảm giác tê tê dại dại nơi vừa bị liếm vẫn còn lưu lại, cổ họng hắn có chút khô khốc.
Tiêu Tắc Tự mãi sau mới nghe được một giọng nói khẽ khàng và khàn khàn đầy kìm nén vang lên từ bên cạnh.
"Điện hạ... đừng đùa nữa."
Tiêu Tắc Tự ăn xong cái đùi gà liền xoay tay phóng vèo vào trong rừng, Hạ Hàn Thanh bên này nhanh chóng đưa lên một chiếc khăn tay sạch sẽ, cúi đầu giúp y từng ngón tay một lau thật kỹ, như thể đang đối xử với bảo vật vô giá.
"Nhân Nhân vốn dĩ, nên là Thái tử phi của Cô."
"Vâng..."
Hạ Hàn Thanh đáp một tiếng, trong lòng có chút chua xót.
"Nhân Nhân đã sớm có người trong lòng, nàng không có tình ý với Cô."
"Ừm."
Hạ Hàn Thanh tiếp tục cúi đầu lau tay cho y.
"Còn người mà Cô để trong lòng cũng không phải là nàng."
Hạ Hàn Thanh mím chặt môi.
Cuối cùng không nhịn được khẽ cúi đầu mỉm cười.
"Cô vốn tưởng rằng việc phụng chỉ thành hôn chỉ là việc cưỡng ép buộc phải làm, ngày qua ngày mà cảm thấy chán ghét nhau, nhưng giờ có vẻ Cô quá mức tưởng tượng rồi."
Y nói xong liếc nhìn Hạ Hàn Thanh một cái, đáy mắt không khỏi dấy lên vài phần dao động.
Động tác Hạ Hàn Thanh khựng lại.
Quả thật, bọn họ là phụng chỉ thành hôn.