Trong phòng, lò than ấm áp, trên bàn nồi nước gừng đang sôi sùng sục, Thính Lan đang mài mực, Tiêu Tắc Tự xắn tay áo cầm bút viết gì đó.
Nét chữ trên giấy bay bổng tuấn tú, y cố ý dùng tay trái để viết.
"Nghe nói Lệ phi phục sủng rồi? Thủ đoạn của nàng ta thật không tầm thường, ngươi nói nếu Lệ phi mang thai, nàng ta có còn muốn ủng hộ Túc Vương - người không phải con ruột của mình nữa không? Liên minh của hai người này thoạt nhìn có vẻ vững chắc, chẳng qua cũng chỉ vì chút lợi ích thôi."
Thính Lan đứng đối diện cười nói: "Sợ rằng Túc Vương phải ăn ngủ không yên rồi."
Khóe môi Tiêu Tắc Tự khẽ nhếch lên, vẻ mặt bình thản lạnh nhạt, thu lại bức thư gửi cho Lý Dục Thư rồi đưa cho Thính Lan.
Dáng người y cao lớn, cao hơn Thính Lan nửa cái đầu, khi nói chuyện hơi cúi xuống, Thính Lan gần như có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người y.
"Đợi Hạ Hầu tiên sinh trở về, ngươi có thể khôi phục nam trang rồi, những năm qua đã thiệt thòi cho ngươi."
"Điện hạ..."
Vành mắt Thính Lan đỏ hoe, phủ lên một lớp sương mù.
Tiêu Tắc Tự tìm khăn giúp hắn lau nước mắt, "Được rồi, chúng ta mưu tính đã lâu, nhân cơ hội này cứu bọn họ ra, ngươi muốn rời khỏi kinh thành không? Cô định đưa nhà họ Ngôn về tổ địa, ngươi có thể đi cùng Hạ Hầu tiên sinh..."
Thính Lan lắc đầu: "Thuộc hạ không muốn rời xa điện hạ."
"Vậy thì..."
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Hạ Hàn Thanh mặt mày âm trầm đứng ở cửa nhìn hai người, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Thính Lan vội lau nước mắt, siết chặt thứ trong tay, nghiêng người rời đi.
Tiêu Tắc Tự không biết vì sao lại vô cớ có chút chột dạ, như thể đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.
"Tướng công, chàng trở về rồi à."
Y cười gượng một tiếng, bước tới đẩy xe lăn cho Hạ Hàn Thanh, đưa cho hắn một chén trà nóng.
Hạ Hàn Thanh nhận lấy trà, nhưng lại ngước mắt nhìn thẳng vào y, ánh mắt sâu thẳm, như một đầm nước lạnh ngàn năm, không gợn chút sóng nào, Tiêu Tắc Tự bị hắn nhìn đến càng thêm chột dạ, may thay ánh mắt ấy rất nhanh đã thu lại.
"Điện hạ..."
"Thần đã biết rồi."
Hạ Hàn Thanh mở miệng, giọng nói còn có chút khàn khàn, dường như nhiễm chút phong hàn.
Tiêu Tắc Tự trong lòng giật thót.
Hắn biết cái gì rồi?
Hắn biết Cô giả ngốc rồi sao?
Hạ Hàn Thanh cúi đầu, cũng không uống trà, thẳng thừng tiến vào phòng trong thu dọn một ít đồ đạc, ngay cả chăn gối thường dùng cũng gói gém lại, lấy thêm mấy bộ y phục, cùng với Giang Lăng, hai người ôm đồ rời đi.
Trước khi đi, Giang Lăng như thể không đành lòng nhìn Tiêu Tắc Tự, lại thở dài một tiếng.
Chỉ để lại Tiêu Tắc Tự đứng ngơ ngác trong gió.
Hắn rốt cuộc biết cái gì rồi?!
Hạ Hàn Thanh như thể đã ở hẳn trong thư phòng, ăn cơm cũng không lộ diện, buổi tối trực tiếp ngủ luôn ở thư phòng, liên tục mấy ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cuối cùng hôm ấy, Tiêu Tắc Tự gặp hắn ở trong viện, vừa định mở miệng, kết quả Hạ Hàn Thanh cúi đầu giả vờ không thấy, dựa vào xe lăn còn nhanh hơn thỏ.
"Tướng..." công?!
Cuối cùng cũng không kịp gọi ra tiếng cuối cùng, Hạ Hàn Thanh đã mất dạng.
Tiêu Tắc Tự có chút bực mình, hắn đi nhanh như vậy chẳng lẽ Cô là hồng thủy mãnh thú sao? Tức giận không thôi, y liền đá bay quả cầu tuyết mà Giang Lăng đã xếp thành đống.
Đáng ghét! Quả cầu tuyết đáng ghét!
Hạ Hàn Thanh đáng ghét!!
"Thời gian gần đây trong triều có chuyện gì xảy ra không?"
"Không có chuyện gì xảy ra."
"Kỳ lạ."
Tiêu Tắc Tự nhấp một ngụm trà, "Chẳng lẽ Hạ Hàn Thanh lại gặp phải vấn đề nan giải gì? Hay cứu trợ thiên tai gặp chuyện? Sao Lý Dục Thư lại không báo cáo?"
"Không có chuyện gì lớn, công việc của Hạ tướng quân tuy phiền phức nhưng cũng đang dần dần được giải quyết..."
"Vậy tại sao hắn lại tránh né Cô?"
Tiêu Tắc Tự lại nghĩ đến câu nói của Hạ Hàn Thanh, "Hắn đã biết". Hắn rốt cuộc đã biết điều gì?
"Có lẽ là... Thuộc hạ nghe nói có dân thường giả làm dân tị nạn để nhận cháo, dẫn đến việc cháo không đủ, dân tị nạn thật sự lại không có gì để ăn."
"Thì ra là như vậy." Tiêu Tắc Tự ngộ ra.
"Vậy Cô sẽ viết thêm một bức thư, ngươi đi báo tin này cho Hạ Hàn Thanh, Cô sẽ thu xếp nơi này, để hắn tối nay về đây ở."
"Thôi, để Cô đích thân đi đón hắn."
Không có Hạ Hàn Thanh, y cảm thấy vô cùng nhàm chán, những ngày tháng này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung, nào có niềm vui như khi trêu chọc Hạ Hàn Thanh.
"Điện hạ!"
"Hửm?"
"Ngài có cảm thấy rằng Hạ tướng quân vì chuyện hôm đó ngài và ta... bị hắn bắt gặp nên..."
Thính Lan cuối cùng cũng thốt ra nghi ngờ của mình, hắn từ lâu đã nghi ngờ Hạ Hàn Thanh có tình cảm với điện hạ, chỉ là chưa dám chắc chắn.
"Không thể nào..."
Tiêu Tắc Tự khẽ nhếch môi, chẳng lẽ Hạ Hàn Thanh thực sự đem lòng yêu y?
"Cô chắc là... không thích nam sắc?"
Nhưng nếu là Hạ Hàn Thanh, ừm... thật ra... cũng không phải là không thể cân nhắc.
***
Lúc này trong thư phòng, Hạ Hàn Thanh đang khoanh tay chống cằm, đối diện là Từ Tuy và Từ Tấn đang ngồi nghiêm chỉnh.
"Tướng quân gọi chúng ta đến là để bàn chuyện cứu trợ thiên tai?"
"Không, có một chuyện còn quan trọng hơn."
"Là... Ta có một biểu tỷ ở xa, hôm nay đến tìm ta hỏi vài chuyện, ta cũng không rõ, nên mời các ngươi đến để thảo luận đôi chút."
Từ Tấn gãi đầu nói: "Tướng quân từ khi nào có một biểu tỷ?"
"Tướng quân cứ nói đi."
Từ Tuy bịt miệng Từ Tấn.
Sắc mặt Hạ Hàn Thanh bỗng đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Biểu tỷ của ta có phu quân trong nhà nuôi rất nhiều thiếp, vì thế phu quân của nàng ngày ngày mê mải trong hoa sắc, không còn lòng dạ nào trở về nhà, ngươi có cách nào không?"
Từ Tuy: "......"
"Vậy tướng quân đuổi hết thiếp đi, bên cạnh Điện hạ sẽ chỉ còn mỗi tướng quân thôi."
Hạ Hàn Thanh vội vàng giải thích: "Là biểu tỷ!"
Từ Tụy nín cười.
"Vậy biểu tỷ của tướng quân chỉ cần đuổi bán hết thiếp đi là xong."
"Không thể bán được, phu quân của nàng và những thiếp đó tình nghĩa sâu đậm, đã từng trải qua khó khăn, có đại ân."
"Vậy chuyện này e rằng không có cách giải quyết."
Từ Tuy cố ý nói.
Hạ Hàn Thanh nhíu mày: "Thật sự không có cách giải quyết sao?"
"Binh bất yếm trá?" Từ Tuy nhướng mày.
"Binh bất yếm trá."
Hạ Hàn Thanh quả quyết nói.
"Tướng quân đã mấy ngày nay ở trong thư phòng, chẳng phải là tạo điều kiện cho phu quân biểu tỷ, à không, phu quân của Điện hạ và thiếp thêm gần gũi sao? Tướng quân chỉ cần đưa người về bên mình, tìm cớ đẩy thiếp đi, lâu dần trong mắt Điện hạ sẽ chỉ còn mình tướng quân."
Hạ Hàn Thanh gật đầu.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy mình làm như vậy chẳng khác gì một phụ nhân đang ghen tuông, trong lòng có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Điện hạ cười nói với người khác lại cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nếu Điện hạ và Thính Lan cô nương thật sự có tình, hắn chẳng phải là kẻ ác phá hoại lương duyên của người khác.
Hắn lặng lẽ đếm những lá trà lơ lửng trong tách, bệnh hay suy nghĩ lại tái phát.
Điện hạ hẳn là thích hắn chứ?
Cũng có thể Điện hạ đã sớm có tình ý với Thính Lan cô nương...
Thích? Không thích? Thích? Không thích? Thích...
Ánh mắt Từ Tấn hiện lên chút ngốc nghếch, chẳng hiểu gì cả.
Từ Tuy với đôi mắt hồ ly cười nói: "Tướng quân chỉ cần nhớ, Điện hạ và tướng quân là do thánh chỉ tứ hôn, minh mai chính thú, đã bái thiên địa cao đường, là phu thê kết tóc se tơ."
Rồi nhanh chóng bổ sung thêm: "À, là biểu tỷ của tướng quân!"
Hạ Hàn Thanh mắt sáng lên, đột nhiên trong lòng như khai thông.
Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có tiếng Giang Lăng và Tiêu Tắc Tự, Hạ Hàn Thanh vội vàng chỉnh trang lại y bào, cầm chiếc gương đồng trên bàn soi một chút, rồi giấu gương đi.
Từ Tuy nhìn thấy khóe miệng co rút.
Tướng quân từ khi nào trở nên quan tâm đến vẻ ngoài của mình như vậy?
"Vào đi."
Tiêu Tắc Tự đẩy cửa bước vào, trên tay còn mang theo một đĩa bánh, vừa nhìn thấy Hạ Hàn Thanh liền vui mừng chạy đến.
"Tướng công, ta mang bánh đến cho chàng đây."
"Điện hạ sao lại đột ngột đến đây?"
Hạ Hàn Thanh bối rối, trong lòng có chút chột dạ.
"Tướng công, ta rất nhớ chàng. Đã mấy ngày rồi ta không gặp chảng."
"Tướng công, chảng có nhớ ta không? Ta muốn cùng tướng công ngủ chung, đừng giận nữa mà~"
Hạ Hàn Thanh vẫn không nói gì.
Một lúc sau hắn mới nhẹ nhàng nói: "Thần không tiện quấy rầy Điện hạ và Thính Lan cô nương."
Nhưng Điện hạ mới là chính thê minh mai chính thú của hắn, dù Thính Lan cô nương và Điện hạ tình nghĩa sâu nặng cũng chỉ là chuyện quá khứ.
Hạ Hàn Thanh mím môi, nắm chặt hai tay, trong lòng không khỏi bực tức, giận bản thân ăn nói vụng về, đến mức dỗi vội vã rời khỏi hậu viện, giờ còn phải để Điện hạ đến dỗ dành.
"Điện hạ, thần không có giận, thần sao nỡ giận Điện hạ chứ."
"Tướng công~"
Tiêu Tắc Tự vô thức bắt chước dáng vẻ ngốc nghếch nhào vào lòng Hạ Hàn Thanh, lấy má cọ cọ vào hắn.
"Chàng đừng giận mà~"
"Được không? Ta mời chàng ăn bánh, tướng công, ta rất nhớ chảng."
Tiêu Tắc Tự đột nhiên ngẩng đầu hôn lên mặt Hạ Hàn Thanh, cố tình chu môi, nhẹ nhàng cắn vào chút thịt trên má hắn, rồi ngẩng đầu, đôi mắt đầy mong chờ nhìn Hạ Hàn Thanh.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của y...
"Thần... thần không giận, Điện hạ, mau buông ra."
Hạ Hàn Thanh bị y làm cho hơi thở loạn nhịp, chỉ cắn một chút vào má thôi mà sao tim lại đập nhanh đến vậy.
"Không buông..."
Tiêu Tắc Tự rầu rĩ lắc đầu, ậm ừ phun ra hai chữ, tiếp tục cắn Hạ Hàn Thanh, đôi mắt nháy nháy.
Từ Tấn và Từ Tuy cố gắng thu mình lại để giảm bớt sự hiện diện, cứ cảm thấy mình hơi chướng mắt, nhưng lại không nhịn được cúi đầu cười thầm.
Chẳng trách người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân...
Tiêu Tắc Tự cố ý tiếp tục cắn không buông, còn gia tăng lực ở môi, cuối cùng mới buông ra, trên má Hạ Hàn Thanh vẫn còn lưu lại một dấu đỏ nhỏ do bị y mút ra, mãi mà không tan.
Hạ Hàn Thanh vẫn ngồi trên ghế, tim đập loạn xạ, cơ thể cứng ngắc, tay không biết đặt ở đâu.
Tiêu Tắc Tự mím môi, định cười.
Y nhìn dấu đỏ kia rất hài lòng với tác phẩm của mình, bẻ một miếng bánh đưa lên miệng Hạ Hàn Thanh.
"Tướng công, ăn điểm tâm."
Miếng bánh nếp mềm dẻo được đưa vào miệng Hạ Hàn Thanh, môi khẽ chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt.
Trong đầu Hạ Hàn Thanh như có tiếng nổ, máu chạy ngược chiều, hắn lại nhớ đến đêm đó khi uống canh thập toàn đại bổ...
"Điện hạ, để thần tự làm đi."
Hắn run rẩy đón lấy bánh, từ từ ăn hết, nhưng người đối diện cứ cười tươi nhìn hắn, ánh mắt nóng bỏng khiến động tác nhai của hắn cũng có chút cứng đờ.
"Vậy ta đi đây, chàng nhớ dọn về nha."
Tiêu Tắc Tự mỉm cười, Hạ Hàn Thanh này cũng dễ dỗ dành thật.
Chỉ cần chút mỹ sắc thôi mà!
Y quay người định đi.
Chỉ còn vài ngày nữa là tuyết sẽ ngừng, băng tuyết tan ra, không thể tránh khỏi sẽ gây ra lũ lụt, y phải trở về suy nghĩ thêm về biện pháp trị thủy, mọi thứ cần được chuẩn bị trước.
Do trận tuyết này gây ra tắc nghẽn đường xá, sẽ ảnh hưởng đến vận chuyển thương mại các nơi, cần phái người thông đường.
Nếu vì thời tiết nóng bức mà gây ra dịch bệnh, e rằng sẽ sinh ra đại họa, cần phải suy tính kỹ lưỡng.
"Điện hạ, đợi đã!"
Hạ Hàn Thanh xoay tay nắm lấy cổ tay Tiêu Tắc Tự, nắm chặt, "Điện hạ định đi đâu, thần sẽ theo ngài."
"Đi ăn cơm?"
"Thần cũng đi."
"Đi uống nước."
"Thần gọi người đun trà mang đến."
"Ta muốn đắp người tuyết."
"Thần sẽ cùng Điện hạ đắp người tuyết."
"..."
"Ta đau bụng, muốn đi nhà xí."
"Thần sẽ... ờ... thần sẽ chờ Điện hạ bên ngoài." Hắn nhất quyết không chịu lui bước, hận không thể tìm một sợi dây buộc người vào thắt lưng mình, đi đâu cũng mang theo.
Tiêu Tắc Tự: "..."
Y không để ý đến Hạ Hàn Thanh, thật sự bước vào nhà xí, và Hạ Hàn Thanh thật sự đứng chờ bên ngoài, cho đến khi y đi ra.
Đúng là... mất trí rồi!
Sớm biết thế này, y thà ở trong lãnh cung buồn chán đến chết cũng không đến dỗ dành Hạ Hàn Thanh.
Trong thư phòng ấm áp, y cầm một cây bút lông vẽ loạn trên giấy, Hạ Hàn Thanh còn đang cùng Từ Tuy bàn bạc về việc cứu trợ thiên tai, y muốn chạy cũng không thể chạy được, đi đâu Hạ Hàn Thanh cũng có thể kéo y về.
Thật phiền, thật nhàm chán~
Đối diện, người tên Từ Tấn thỉnh thoảng lại nhìn qua, ánh mắt nhìn y như nhìn kẻ ngốc vậy.
Y quay qua Từ Tấn nở một nụ cười chết chóc, cầm bút vẽ vài đường trên giấy, cuối cùng chạy đến bên cạnh Từ Tấn, cười tươi nói: "Tặng ngươi!"
Từ Tấn đột nhiên được yêu thương mà hoảng hốt.
"Đây là..."
Hắn từ từ mở ra, nụ cười trên mặt dần biến mất, giọng điệu giận dữ, âm lượng nâng cao.
"Ngươi sao có thể vẽ một con..."
Những lời còn lại bị ánh mắt của Hạ Hàn Thanh ngăn lại, sắc mặt biến thành màu gan heo, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lời ra đến miệng vội vàng sửa lại.
"Một con rùa đẹp như vậy, Điện hạ thật là bút lực thâm hậu, thiên tư thông tuệ."
Mấy chữ cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Từ Tuy bật cười thành tiếng.
Cái tên này...
Trên tờ giấy trải rộng, một con rùa vuông vắn đang bò trên đó.
Tiêu Tắc Tự đứng bên cạnh cười khúc khích, nhìn như người vô hại.
Hạ Hàn Thanh còn đặc biệt giúp y mài mực, để y tiếp tục vẽ rùa trên giấy.
Cho đến tối, Tiêu Tắc Tự vẫn bị ép theo sát bên cạnh Hạ Hàn Thanh, không được rảnh rỗi chút nào.
Cả ngày y cũng không thấy bóng dáng của Thính Lan, hỏi ra mới biết là Dung Tuyết bị bệnh, Thính Lan đi chăm sóc người bệnh.
"Điện hạ tìm Thính Lan có việc gì? Thần có thể thay nàng làm."
Tiêu Tắc Tự thở dài.
Y không lo Hạ Hàn Thanh sẽ làm gì Thính Lan, Thính Lan võ công cao cường, sẽ không có chuyện gì.
Nhưng Hạ Hàn Thanh rốt cuộc muốn làm gì đây?
Cứu với! Như một miếng cao dán chó dai dẳng bám theo y cả ngày.
Tiêu Tắc Tự lại thở dài, hôm nay bị Hạ Hàn Thanh quấn lấy đến nỗi không có thời gian để xử lý việc trị thủy, bên ngoài mọi việc ra sao cũng không biết.
Đêm xuống, y lặng lẽ đẩy Hạ Hàn Thanh ra, khoác áo ngoài, đi đến bàn mài mực, đè tờ giấy, cầm bút viết.
Phương pháp trị thủy, từ xưa chỉ có thể khai thông không thể ngăn chặn, y tham khảo cách Đại Vũ trị thủy và các phương pháp trị thủy của các triều đại, sau đó dựa trên lượng tuyết rơi hiện nay của Đại Yến, tính toán tình trạng lũ lụt có thể xảy ra sau khi tuyết tan.
Thêm vào đó là hiện tượng xác chết vì lạnh đầy đường do trận tuyết này, sẽ sinh ra ruồi nhặng, nghiêm trọng thì sẽ thành đại dịch.
Đặc biệt sửa thư một bức, nhất định phải chuẩn bị sớm.
Y cất thư vào phong bì, chuẩn bị ra ngoài giao cho Thính Lan.
Ánh lửa bập bùng, một bóng đen quen thuộc chặn ánh sáng trước mặt y, ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt Hạ Hàn Thanh hiện rõ hai chữ — Yêu phi.
Tại sao là yêu phi?
Bởi vì Hạ Hàn Thanh suốt ngày bám lấy y, y hầu như không có thời gian xử lý những chuyện bên ngoài, giống hệt yêu phi mê hoặc quân vương không thượng triều.
"Ái phi... khụ khụ, không phải, ta muốn bay..."
"Muốn bay?"
Hạ Hàn Thanh vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tiêu Tắc Tự gượng cười, đưa tay ra sau lưng, cầm chặt lá thư, từng bước lùi lại. Bên ngoài, Thính Lan đang ngồi xổm đợi để nhận thư, nghe thấy tiếng của Hạ Hàn Thanh không dám bước vào.
Nhưng Hạ Hàn Thanh không chịu buông tha, Tiêu Tắc Tự cũng không thể công khai đưa thư cho Thính Lan.
Thấy Hạ Hàn Thanh sắp phát hiện, y đột nhiên hét lên, "Tướng công!"
Một tay nắm lấy Hạ Hàn Thanh, ép hắn vào khung cửa sổ chạm trổ, "Tướng công..."
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Hạ Hàn Thanh nghiêng đầu nhìn, Tiêu Tắc Tự nhanh nhẹn nắm cằm hắn, ép hắn quay trở lại, cúi đầu nhìn hắn, cơ thể gần như bao bọc lấy Hạ Hàn Thanh.
Hạ Hàn Thanh nuốt nước bọt, tim đập loạn nhịp.
Điện hạ định làm gì đây?
Dưới ánh nến mờ ảo, toàn thân Hạ Hàn Thanh chìm trong bóng tối, Tiêu Tắc Tự dần dần tiến gần, "Tướng công, ta muốn hôn chàng."
Y đưa tay che mắt Hạ Hàn Thanh, ngăn hắn nhìn xung quanh, lông mi khẽ chạm vào lòng bàn tay, cảm giác ngứa ngáy, giống như đang đối mặt với tử địa, y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Hàn Thanh. Môi kề môi, Hạ Hàn Thanh lập tức nhắm mắt lại.
Tiêu Tắc Tự lén lút mở một khe hở nhỏ ở cửa sổ, chờ Thính Lan đến.
Một tay vẫn giữ cằm Hạ Hàn Thanh, Hạ Hàn Thanh nhắm mắt, dường như đang chờ đợi một bước tiến xa hơn.
Thấy Hạ Hàn Thanh biểu hiện vừa mong đợi lại vừa sợ hãi, Tiêu Tắc Tự bất giác rung động trong lòng, không kiềm được mà cắn một cái lên khóe môi hắn.
Bên ngoài, Thính Lan cuối cùng cũng thò tay ra, không chỉ vậy, hắn còn nghe rõ mồn một mọi chuyện, thậm chí còn lén lút hé mắt nhìn vào.
Tiêu Tắc Tự đưa thư ra, rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, lúc này mới buông Hạ Hàn Thanh ra.
Hạ Hàn Thanh lúc này mặt đỏ như gấc, giống như một con tôm vừa được nấu chín, ngay cả tai cũng đỏ, ánh mắt rối loạn, môi bị cắn đến đỏ tấy, hắn vội vàng cúi đầu.
"Điện hạ, đây là... làm gì?"
Cảm giác ấm áp ban nãy dường như vẫn còn lưu lại trên môi, Tiêu Tắc Tự liếm môi, vẻ mặt thích thú, y cúi xuống nhìn Hạ Hàn Thanh, nắm cằm hắn nâng lên, ép hắn nhìn vào mắt mình, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi.
"Tướng công..."
Giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, mang chút khàn khàn, từng chữ từng chữ chậm rãi vang lên, như đang mê hoặc lòng người.
Đó là một tiếng gọi hoàn toàn khác với vẻ ngây ngô ngoan ngoãn thường thấy của "ngốc tử."
Hạ Hàn Thanh bị tiếng gọi ấy làm cho toàn thân run rẩy, yết hầu không ngừng chuyển động, ánh mắt lơ đễnh, khi bốn mắt vừa chạm nhau, hắn lập tức cúi đầu, tim đập như trống trận.
Cằm hắn vẫn bị tay kia nắm chặt, hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn đi.
Tiêu Tắc Tự nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng, sẵn sàng để y muốn làm gì thì làm của Hạ Hàn Thanh, lại càng thấy thú vị hơn.
Y nắm lấy cằm Hạ Hàn Thanh, ngón tay cái từ cằm lướt qua yết hầu, rõ ràng cảm nhận được yết hầu hắn chuyển động lên xuống, mạch đập nơi đó đập nhanh hơn. Y cười khẽ, ngón tay tiếp tục trượt xuống.
"Điện... Điện hạ... Đừng chạm vào."
Hạ Hàn Thanh vì sự tiếp xúc của y mà khẽ ngửa cổ, giọng nói nghẹn ngào, mang theo chút kiềm chế.
Hạ Hàn Thanh chỉ mặc một chiếc áo lót, vải áo mỏng manh, nhiệt độ từ lòng bàn tay y truyền qua lớp vải lạnh lẽo, mỗi lần di chuyển đều khiến hắn phải cắn chặt răng mới không phát ra âm thanh.
Tiêu Tắc Tự không ngờ cơ thể Hạ Hàn Thanh lại nhạy cảm đến mức này, chỉ cần chạm nhẹ đã không thể chịu nổi.
Đến khi bàn tay rộng lớn đặt trên eo Hạ Hàn Thanh, từ eo chậm rãi lướt đến xương sống, ngón tay cố ý xoa nhẹ hai cái, rồi lại tiếp tục trượt đến bên kia eo, đột nhiên lòng bàn tay dùng lực siết chặt eo hắn.
Hạ Hàn Thanh không dám động đậy, như bị ai đó định trụ, ngay sau đó cơ thể bị nhấc lên, khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc.
Hạ Hàn Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn muốn vùng vẫy, nhưng đôi chân không thể động đậy, chỉ có thể dùng sức muốn lật người xuống.
"Điện hạ, thần có thể tự đi."
"Đừng động..."
Giọng nói trầm thấp vang lên, Hạ Hàn Thanh quả nhiên không dám động đậy nữa, mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Tiêu Tắc Tự, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng giờ đây lại có chút e thẹn.
Tiêu Tắc Tự bế hắn, đặt hắn lên giường, toàn thân cúi xuống bao bọc hắn, dùng trán chạm vào trán Hạ Hàn Thanh, tay còn đặt trên eo hắn.
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai Hạ Hàn Thanh, trong lúc căng thẳng, chăn nệm dưới thân đã bị hắn nắm chặt đến nhăn nhúm, nhưng rất nhanh, một bàn tay trắng nõn khác thò ra, kéo hắn vào cái siết tay, mười ngón tay đan chặt.
"Hạ tướng quân, hôm nay ngươi cứ quấn lấy Cô như vậy, chẳng lẽ đã động tình với Cô?"
Tác giả có lời muốn nói:
"Chúc mừng năm mới, ngày mai ta sẽ đăng liên tiếp ba chương lúc 9, 12, và 21 giờ~"