Sau Khi Gả Cho Tướng Quân Tàn Tật

Chương 12




"Tướng quân, ngài có biết bên ngoài họ đồn thế nào không? Họ đều nói ngài đắm chìm trong sắc đẹp, còn dung túng tiểu ngốc tử nạp thiếp, cười nhạo ngài nhu nhược."

Chưa đầy vài ngày, tin đồn bên ngoài đã lan truyền ầm ĩ, thậm chí còn có người phóng đại sự việc.

Nhân cơ hội này, lão phu nhân nhà họ Hạ đã quét dọn cả nhà từ trên xuống dưới, đề phòng những kẻ ăn cây táo rào cây sung, dám đặt điều chủ nhân.

Ngoài tám người đến từ trong cung, kẻ đáng đánh thì đánh, kẻ đáng đuổi thì gọi người đến bán.

Giang Lăng bị những lời đồn đó làm cho tức điên lên.

Trong lòng hắn, Hạ Hàn Thanh là một đại tướng quân bất khả chiến bại, sao có thể bị người đời sỉ nhục như vậy.

Hạ Hàn Thanh chỉ cười nhạt, đưa thức ăn cho cá chép cho Tiêu Tắc Tự, cùng y cho cá koi ăn bên bờ sông.

"Bõm" một tiếng, một con cá koi lớn màu đỏ trắng phóng lên khỏi mặt nước, vẩy nước tung tóe khắp mặt Tiêu Tắc Tự.

Tiêu Tắc Tự nhắm mắt lại, lấy hai tay quệt nước trên mặt, rồi tiếp tục cười vui vẻ.

"Tướng công... con cá này to quá."

Hạ Hàn Thanh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau những giọt nước còn đọng trên má y, hoàn toàn không để tâm đến những gì Giang Lăng vừa nói.

"Không cần để ý."

"Tướng quân!" Giang Lăng tức giận đến mức dậm chân. "Dù sao chúng ta cũng nên tìm cách dập tắt tin đồn."

Giang Lăng vẫn đứng đó, cố gắng thuyết phục Hạ Hàn Thanh, nhưng Hạ Hàn Thanh thậm chí không thèm nhìn hắn, chỉ mỉm cười ngắm người đang nằm dài trên lan can.

"Không cần đâu, thanh danh thối một chút cũng tốt, để hoàng thượng yên tâm."

Đầu xuân, thời tiết đã ấm lên nhiều, Tiêu Tắc Tự mặc một bộ y phục trắng viền đỏ, được thêu bằng chỉ vàng, tựa lưng vào ghế dài dọc hành lang quanh co, chăm chú nhìn đàn cá koi dưới hồ.

"Tướng công, con cá này ăn được không?"

Tiểu ngốc tử chỉ vào con cá koi lớn nhất trong hồ.

"Điện hạ muốn ăn cá?"

"Ừm..."

"Vậy tối nay bảo phòng bếp nấu một con cá chép."

Hạ Hàn Thanh liếc nhìn Giang Lăng, như muốn nói: Còn không mau đi?

Giang Lăng đành từ bỏ sự lắm lời của mình, xoay người đến nhà bếp, chuẩn bị bữa tối cho chủ nhân.

"Điện hạ, có đói không? Thần có mang bánh nướng, muốn ăn không?"

Dưới ánh mắt lấp lánh đó, Hạ Hàn Thanh thần bí lấy ra từ trong ngực một cái bánh nướng vàng ruộm, trên rắc vừng trắng.

"Muốn!"

Tiêu Tắc Tự cầm lấy bánh nướng, bánh giòn thơm, bên cạnh y rơi đầy vụn bánh, phần còn lại y rắc xuống hồ để cho cá ăn.

Hạ Hàn Thanh vừa định lấy khăn tay giúp y lau tay, thì thấy Tiêu Tắc Tự lại nhìn chằm chằm vào mình.

Tiêu Tắc Tự liếm liếm vừng dính bên khóe miệng, bánh nướng thơm quá, "Ta còn muốn nữa..."

"Không còn rồi, để thần sai người đi mua thêm."

Tiểu ngốc tử không tin, trong đầu hồi tưởng lại cảnh Hạ Hàn Thanh lấy bánh nướng ra từ túi áo trước ngực.

[Quần áo của tướng công có thể biến ra bánh nướng!]

Tiêu Tắc Tự suy nghĩ lung tung, nhưng đầu óc y chỉ còn hai chữ bánh nướng, bất chợt y tiến sát lại gần Hạ Hàn Thanh.

Trước khi Hạ Hàn Thanh kịp phản ứng, đôi tay lạnh như băng của Tiêu Tắc Tự đã luồn vào trong cổ áo hắn, tìm kiếm loạn xạ.

Tên ngốc loay hoay một hồi, lông mày nhíu chặt, tại sao lại không thấy bánh nướng?

Bất thình lình, y chạm phải thứ gì đó, mắt y sáng lên, kinh hỉ nói: "Là kẹo phải không?"

Y nắm lấy viên kẹo nhỏ, nắn bóp một hồi lâu nhưng không chịu lấy ra.

"Điện... Điện hạ..."

Hạ Hàn Thanh mặt đỏ bừng, đầu ngón tay y lướt qua khiến toàn thân hắn nóng bừng lên, hắn cứng đờ cả người, "Không phải kẹo đâu, Điện hạ, đừng tìm nữa."

Cuối cùng hắn cũng nắm lấy cổ tay Tiêu Tắc Tự, ngăn lại đôi tay đang mò loạn của y.

Ánh mắt cả hai bất ngờ giao nhau, Tiêu Tắc Tự cũng sững sờ.

Tên ngốc này điên rồi chăng!

Y vừa làm gì vậy? Hình như y vừa nắm phải thứ không nên nắm!

Tiêu Tắc Tự vội vàng rút tay về, quay lưng lại, có phần lúng túng, hận không thể chặt đứt cái tay vừa làm bậy này.

Hạ Hàn Thanh cúi đầu, vội vã chỉnh trang lại bộ y phục đang xộc xệch.

Không khí thoáng chốc trở nên ngột ngạt——

"Điện hạ, khát nước không?"

Hạ Hàn Thanh rót một chén trà nóng, đưa đến trước mặt y để sưởi ấm.

Tiêu Tắc Tự quay mặt đi, nhận lấy trà, uống một hơi cạn sạch, rồi đặt chén trà xuống.

Không gian lại lặng ngắt như tờ.



Tiêu Tắc Tự chống tay lên trán, suy nghĩ.

Từ khi y chuộc Ô Na Tuyết ra khỏi Uyên Ương Lâu, đến nay đã chừng nửa tháng.

Mấy ngày nay, sau lưng Hạ Hàn Thanh, Dung Tuyết ngày ngày châm cứu và tắm thuốc cho y, thời gian tỉnh táo của y dần dần kéo dài hơn.

Chỉ là mỗi lần nghĩ đến tên ngốc sau lưng mình và Hạ Hàn Thanh thân thiết, hôn hít nhau, y lại thấy khó lòng thích ứng.

Càng đáng ghét là tên ngốc ấy chẳng có chút cố kỵ, tên ngốc tùy tiện làm bậy...

Cũng may Hạ Hàn Thanh là người chính trực, dù gì cũng không dám làm ra chuyện gì thật quá đáng, thậm chí buổi tối hắn còn tự giác trải giường dưới đất để ngủ, trừ khi bị tên ngốc mạnh mẽ đòi hỏi mới dám lên giường.

Bất chợt một chiếc áo choàng lông dày màu mực rơi xuống người y, chiếc cổ áo lông mịn màng chạm vào má, hơi ngứa ngáy.

Tiêu Tắc Tự quay đầu lại, thấy Hạ Hàn Thanh đang cúi đầu giúp y cài lại dây cổ áo.

"Thời tiết ấm hơn, nhưng ban đêm vẫn còn lạnh."

Tiêu Tắc Tự thoáng ngẩn người, trong mắt có phần phức tạp.

Theo lý mà nói, y là con trai của kẻ thù của Hạ Hàn Thanh, y gả đến đây lẽ ra hắn phải thấy nhục nhã mới đúng, không âm thầm giết y đã là may mắn lắm rồi, sao còn chăm sóc y chu đáo thế này?

Hạ Hàn Thanh bị ép ở nhà nhàn rỗi, cũng chẳng có thú vui gì khác, ngày ngày đi theo tên ngốc quậy phá.

Những ngày qua bất kể y đưa ra yêu cầu gì, Hạ Hàn Thanh cũng không từ chối, y muốn ăn gì, không bao lâu sau liền có người mang đến tận miệng.

Tiêu Tắc Tự nghĩ mãi không thông.

Thôi vậy, cứ coi như y nợ Hạ Hàn Thanh một ân tình.

"Tướng quân, tướng quân..."

Giang Lăng bước chân vội vã, vừa đi vừa gọi, khom lưng thở hổn hển.

"Tướng quân, bên ngoài đột nhiên có một người bán hàng rong, nói muốn bán chịu dao."

"Bán chịu dao?"

Hạ Hàn Thanh nhíu mày.

Tiêu Tắc Tự đưa tay nghịch ngợm đám cá trong hồ, dưới mặt nước trong suốt, những tia sáng lấp lánh phản chiếu, đàn cá quây quanh ngón tay y, khẽ cắn vào miếng bánh ngọt trên tay y.

Cá sắp mắc câu rồi.

"Tên bán rong đó xưng là người bán chịu dao, quần áo rách rưới, trên lưng đeo một đống dao, bán cho đầu bếp một con dao, nhưng không lấy tiền, hắn nói..."

Giang Lăng ấp úng.

"Nói cái gì?"

Hạ Hàn Thanh dường như nghĩ đến tổ chức thần bí chốn giang hồ.

Hắn từng đọc qua một số sách vở lưu truyền trong dân gian, nhóm người đó tự xưng là đệ tử của Quỷ Cốc Tử từ thời Chiến Quốc, thường cải trang thành người bán rong, đi khắp nơi, giao ước giá dao với người ta, nhưng không nhận tiền.

Bọn họ sẽ đưa ra một lời tiên đoán, đợi đến khi lời tiên đoán thành sự thật, họ sẽ đến lấy tiền dao.

Vì thế nên được gọi là "người bán chịu dao".

Giang Lăng nuốt nước bọt, từng chữ từng chữ thuật lại nguyên văn lời của người bán dao.

"Đợi đến khi hồng nguyệt lên trời, tuyết rơi ba mươi ngày, cây cối không mọc nổi, người chết rét đầy đường, sẽ quay lại thu tiền dao."

Vỏn vẹn vài chữ, nhưng Hạ Hàn Thanh trong lòng như có cơn bão nổi lên.

Từng chữ đều báo điềm chẳng lành.

"Tướng công, sẽ có tuyết rơi sao?"

Tiêu Tắc Tự bỗng cười rạng rỡ nhìn hắn.

Ban đầu y rất khó mở miệng, chẳng thể nào gọi ra được hai chữ ấy, nhưng vì không muốn Hạ Hàn Thanh phát hiện ra điều khác lạ, y chỉ đành cắn răng chịu đựng, giờ thì lại gọi ngày càng trôi chảy.

"Có lẽ là có."

Hạ Hàn Thanh nghiêm mặt lại, hàng mày lộ vẻ lo âu.

"Giang Lăng, qua bên lão phu nhân dặn dò một tiếng, bảo người trong nhà chuẩn bị sẵn y phục mùa đông, mua thêm than củi, củi lửa và lương thực, giờ lập tức đi mua."

Hắn từng đi qua rất nhiều nơi, nghe qua rất nhiều lời tiên đoán của người bán chịu dao, và không lời tiên đoán nào là không trở thành sự thật.

Dù thật hay giả, trước hết vẫn là nên phòng bị.

Hồng nguyệt lên trời, tuyết rơi ba mươi ngày đều không phải là dấu hiệu tốt, e rằng sẽ có chuyện xảy ra.

"Điện hạ, thần phải đi chuẩn bị công việc trong phủ, thần sẽ bảo cô nương Thính Lan đến bầu bạn với ngài."

"Ừ..."

Tiêu Tắc Tự đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn đàn cá nhẹ nhàng nhảy lên trên mặt hồ, tấm lưng thẳng tắp, trông có vẻ gầy yếu.

Gió lạnh thổi qua, làm mái tóc lòa xòa bay, chiếc cổ áo lông lại càng mềm mại ấm áp.

Ánh mắt y vô tình rơi xuống bóng dáng đang rời đi của Hạ Hàn Thanh, y siết chặt chiếc áo choàng trên người——

Xem như vì tình nghĩa tá túc này——

Cô miễn cưỡng có thể bảo vệ ngươi.

"Điện hạ."

Tiêu Tắc Tự giơ cổ tay, chợt một chiếc lá từ trên cành rơi xuống, xoay tròn nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay y.



"Thính Lan, chuộc lại miếng ngọc bội chưa?"

Thính Lan mặt mày rạng rỡ, vội lấy ra từ ống tay áo một miếng ngọc bội, "Đã chuộc lại rồi ạ."

Tiêu Tắc Tự cầm lấy miếng ngọc bội song ngư, ngọc ôn nhuận, chất ngọc cực tốt, lần trước Hạ Hàn Thanh vì đưa Dung Tuyết ra ngoài mà phải để lại miếng ngọc bội này ở thanh lâu.

Chỉ là không biết lấy lý do gì để trả lại cho Hạ Hàn Thanh.

Y xoay xoay miếng ngọc bội trên đầu ngón tay, cổ tay khẽ chuyển động, bất ngờ đeo miếng ngọc vào thắt lưng mình, ngón tay khẽ búng, phát ra tiếng vang trong trẻo.

"Thính Lan, bồi Cô chơi một ván cờ thế nào?"

Tiêu Tắc Tự xoay người ngồi xuống ghế đá, trên bàn vẫn còn bày điểm tâm và trà, nhưng y đã gạt hết sang một bên để bày bàn cờ.

Thính Lan mỉm cười, "Làm sao sánh được với Điện hạ, lão sư dạy cờ của Điện hạ chính là quốc thủ Tề đại nhân mà."

Tiêu Tắc Tự mím môi khẽ cười.

"Vì chuyện của Cô mà lão sư bị người khác ganh ghét, điều đi tu sửa lăng tẩm hoàng gia. Đây chẳng phải công việc gì tốt đẹp, tốt nhất là nên về quê thôi."

Đầu ngón tay y kẹp lấy một quân cờ, rồi đột nhiên thả xuống bàn cờ, tiếng "tách" vang lên. Quân đen trắng đan xen khắp bàn cờ, trông như những mắt lưới chằng chịt. Y nhìn bàn cờ mà bỗng nhiên bật cười.

"Người đời đều nói thiên hạ như bàn cờ, nhưng Cô lại cảm thấy thiên hạ không giống bàn cờ. Cờ có thể thua, nhưng thiên hạ thì không thể thua."

Chỉ sau vài lượt, Thính Lan đã thua trắng, phải chịu bó tay đầu hàng.

"Điện hạ..."

Thính Lan dở khóc dở cười, "Tài cờ của nô tỳ tệ thế này, xin Điện hạ đừng lấy nô tỳ ra làm trò cười nữa. Ngay cả cờ, Điện hạ cũng thắng."

Tiêu Tắc Tự nhặt từng quân cờ cất vào hộp, rồi đột nhiên hắt hơi, giơ tay bật một cái vào trán Thính Lan, nhìn nàng ôm trán mà không nhịn được cười lớn.

"Gọi Bách Nhận tới bồi Cô chơi cờ đi. Kỹ nghệ cờ của hắn tốt hơn ngươi nhiều."

"Cung đình bên kia thế nào rồi?"

"Nghe nói lại gọi đồ ăn của Hồi Vị Lâu."

"Hồi Vị Lâu à, Hồi Vị Lâu... Ông ta vẫn chưa tỉnh ngộ sao? So với dự đoán của Cô, thời gian còn lâu quá."

Thính Lan ngồi đối diện y, nhìn Tiêu Tắc Tự đầy ý chí phấn chấn, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.

"Điện hạ, thật sự sẽ có tuyết rơi suốt ba mươi ngày sao?"

"Phải, ngươi sợ sao?"

"Không sợ! Có Điện hạ ở đây."

Tiêu Tắc Tự khẽ cười, "Thiên tai há phải là thứ Cô có thể kiểm soát? Chỉ mượn cớ nhắc nhở họ thôi, làm chuẩn bị sớm. Nếu họ không tin, Cô cũng đành bất lực."

"Điện hạ làm sao biết sẽ có tuyết rơi? Lại còn hồng nguyệt nữa? Chẳng lẽ Điện hạ thật là truyền nhân của Quỷ Cốc? Hay là Tề đại nhân chính là truyền nhân của Quỷ Cốc?"

Thính Lan đầy nghi hoặc, nhưng nàng vẫn chưa dám hỏi thẳng, Điện hạ dặn sao, nàng cứ làm vậy là được.

"Tất nhiên không phải, phái Quỷ Cốc e rằng đã thất truyền từ lâu rồi."

Tiêu Tắc Tự châm lại lò nhỏ, nước trà sôi lăn tăn, nhưng y vẫn nhẹ nhàng cuốn tay áo, múc cho Thính Lan một chén trà.

"Ngẩng đầu lên mà hỏi ý trời."

"Hỏi trời sao?"

"Phải."

Thính Lan im lặng, vẫn chưa hiểu rõ.

Có lẽ chuyện này liên quan đến kiến thức về khí tượng và thiên văn, Tiêu Tắc Tự tạm thời cũng không thể giải thích rõ ràng cho nàng.

Y thở dài một tiếng, đột nhiên chuyển chủ đề.

"Thính Lan, ngươi theo Cô bao lâu rồi?"

Thính Lan trong lòng bỗng căng thẳng, chẳng lẽ vì nàng không đoán ra được lời tiên đoán, nên Điện hạ chê nàng ngu ngốc rồi?

"Đã... đã hơn mười năm rồi."

"Cô cần giao cho ngươi một trọng trách, tuyệt đối không được để người khác biết."

Thính Lan siết chặt nắm tay, sắc mặt nghiêm nghị, cảm giác trách nhiệm tràn ngập trong lòng, "Điện hạ cứ dặn dò."

"Ngươi phải đặc biệt chú ý đến khẩu phần ăn của Cô."

Thính Lan ngừng thở, lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ có người muốn hạ độc Điện hạ?"

"Không phải."

"Ngươi không thấy Hạ Hàn Thanh thường xuyên dâng lên đủ thứ đồ ăn cho Cô sao? Cô... sắp mập lên rồi phải không?"

Tiêu Tắc Tự nói vô cùng nghiêm túc.

Y sờ sờ cơ bụng mình, may là vẫn còn.

"Chuyện này..."

Thính Lan vạn lần không ngờ nhiệm vụ lại là như thế này.

Nhưng quả thật Hạ tướng quân thường hay mua đủ loại điểm tâm từ khắp nơi, từ Bắc đến Nam.

Có điều Điện hạ bị giam lỏng ba năm trong lãnh cung, đã gầy đi rất nhiều, để Hạ Hàn Thanh chăm sóc bồi bổ thêm chút cũng tốt.