Sau Khi Gả Cho Tà Thần, Áo Choàng Của Tui Rớt Rồi

Chương 1




Giữa mùa hè nóng bức, thời tiết thành phố Vân cũng theo đó thay đổi thất thường.

Kỳ Nguyên mua ly trà sữa ở cổng trường, mới chậm rì rì lết về nhà.

Hiện tại đã là nửa sau của học kì, trường học không có quá nhiều buổi giảng, sinh viên năm tư như bọn họ đều đã tự đi tìm việc, rất ít người còn ở lại trong trường.

Có điều Kỳ Nguyên căn bản không có ý định tìm việc làm.

Sau khi tốt nghiệp, ý tưởng duy nhất của cậu chính là —— rốt cuộc học xong rồi!

Về sau đều không cần đi học nữa!

Trời mới biết ác long có cốt cách cứng rắn như cậu, ngày qua ngày học tập ở khoa múa có bao nhiêu thống khổ.

Kỳ Nguyên mỗi ngày đều cảm tưởng như gân rồng của mình sắp rút phăng ra tới nơi.

Cậu cũng không phải là loại rồng linh hoạt gì cho cam, cánh chỉ có gai xương, mỗi lần bị giáo viên chỉ đạo chuyên ngành đè xuống, Kỳ Nguyên liền muốn đạp đất hiện nguyên hình, cho người đối diện một bọc xương cánh siêu to khổng lồ của ác long.

Cũng may mắn tính tình cậu tốt, mấy năm đại học gần đây mới không để lộ dấu vết nào.

Chàng trai có khuôn mặt tuấn tú vô tội khẽ ngâm một bài hát, ôm trà sữa thong dong cuốc bộ.

Có lẽ là bị chiếc răng nanh lộ ra khi cười rộ lên của Kỳ Nguyên ảnh hưởng, người trong trường học đi tới đi lui gặp phải cậu, tâm tình bỗng nhiên dâng lên không ít.

"Tiểu Kỳ, đang về nhà sao?"

"Đúng vậy."

Nhân duyên của Kỳ Nguyên tốt, hoàn toàn không có thói quen phải khắc chế ẩm thực của sinh viên khoa múa, mấy năm nay cậu ra tay hào phóng, thường xuyên ủng hộ việc làm ăn của một phố ẩm thực ở cổng sau trường học, tuyệt đối là khách VIP trong mắt nhóm chủ tiệm.

Dọc theo đường đi, mấy chủ quán ăn vặt quen mà vài năm nay cậu hay ghé thăm đều chào hỏi với cậu, còn nghĩ đến chuyện cậu sắp tốt nghiệp, khách khí mà đút cho cậu không ít đồ ngon.

"Cảm ơn."

Kỳ Nguyên nhận lấy gói đồ ăn vặt trên tay, cười tủm tỉm đáp lời, ánh mắt trong lúc vô tình lại giống như tuần tra lãnh địa mà quét qua một hàng quán ăn vặt.

Trong lòng tiếc nuối.

Haiz, về sau không thể thường xuyên ăn ở trường nữa.

Cánh gà nướng ở đây phải gọi là ngon tuyệt cú mèo.

Cánh gà tươi mới được nướng đến mùi hương bay xa, mỡ bóng loáng sáng lấp lánh nhẹ nhàng trượt xuống, thêm một chút ớt cay và thì là, thơm ngon rút lưỡi.

Còn có bạch tuộc viên nhỏ cùng đầu thỏ cay rát, mấy con rồng chưa hiểu việc đời như Kỳ Nguyên thích các loại thực phẩm rác rưởi giống vậy nhất.

Ánh mắt của cậu còn dính trên người các chủ quán, trong lòng vẫn rất là lưu luyến, hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình thực cổ quái.

Mãi đến khi đi xa, Kỳ Nguyên mới chậm rì rì thu hồi ánh mắt.

Mấy vị chủ quán vẫn luôn chú ý Kỳ Nguyên chà xát cánh tay, lúng túng nói:

"Ha ha ha, Tiểu Kỳ hình như quá luyến tiếc đồ ăn vặt ở trường học nhỉ."

Một vị chủ quán cười hai tiếng, cũng nhịn không được nói: "Chẳng qua ban nãy không biết làm sao vậy, nhìn người khác kì lạ nổi da gà."

"Có lẽ là gần đây xem nhiều tin tức về học sinh mất tích à."

Mấy chủ quán lắc lắc đầu, chuẩn bị dọn hàng sớm một chút.

Kỳ Nguyên không biết ánh mắt của mình vừa dọa người ta sợ nhảy dựng, về thẳng một mạch đến chung cư nhỏ, cậu mới ngồi trên sô pha thu hồi tâm tình tiếc nuối, nhìn vào đống đồ ăn vặt bọn họ khách sáo đưa cho mình lúc nãy.

Đôi mắt đột nhiên sáng bừng.

Cánh gà nướng cậu hằng đêm nhớ nhung đang ở bên trong, cách một lớp túi cũng không thể ngăn cản mùi hương mê người đó.

Kỳ Nguyên hít hà một hơi thật sâu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ mê say. Làm như đang tiến hành nghi thức thần bí nào đó, cậu vừa nhìn túi gà, vừa lấy ra một đôi găng tay trong suốt từ bên trong, cẩn thận đeo lên.

Mỗi một bộ phận trên thân rồng của cậu đều được bảo hộ tỉ mỉ mười phần.

Tuy rằng đối với ác long đến từ phương Tây mà nói, vảy của bọn họ cực kì cứng rắn, bảo kiếm của kị sĩ cũng không thể để lại một vết xước.

Nhưng mỗi lần ăn cơm, Kỳ Nguyên đều tỏ vẻ lo lắng mình sẽ bị bỏng, vì thế làm chắc phòng hộ ba tầng trong ba tầng ngoài.

Cánh gà tươi ngon đặt ngay trước mắt.

Kỳ Nguyên gợi lên khóe môi, lấy ra một miếng, đợi cho tất cả cảm xúc nghi thức trang trọng thiêng liêng chấm dứt, chuẩn bị một ngụm nuốt vào cánh gà nướng.

Lúc này, âm rung rầm rì bỗng nhiên truyền đến, ngay sau đó, chiếc điện thoại đặt cạnh sô pha vang lên.

Điện thoại chấn động không ngừng, phá hủy nghi thức hương thơm làm mê đắm lòng người trong phút chốc.

Kỳ Nguyên:......

Tại sao lại có người gọi cho cậu vào giờ phút này?

Không thể chờ cậu ăn xong rồi mới gọi sao?

Nghi thức cũng xong cả rồi!

Dù tức giận nháy mắt dâng lên trong lòng, nhưng màn hình cuộc gọi hiển thị số điện thoại không ngừng lập lòe.

Kỳ Nguyên nhìn cánh gà vừa mới cầm lên, rối rắm nửa ngày, cuối cùng vì lo lắng đó là cuộc gọi của giáo viên chỉ đạo, đành phải nuốt lại nước miếng vừa phân bố, cởi găng tay, đi qua cầm lấy điện thoại.

"A lô?"

Bởi vì bị quấy rầy, Kỳ Nguyên không quá vui, mày nhướng lên, giọng nói ồm ồm ồ ồ. Âm điệu của cậu trong trẻo, giống như xen vào giữa khoảng cách của người thiếu niên cùng thanh niên, có điều nghe như thế nào cũng toát lên một vẻ lười nhác, tựa như chưa tỉnh ngủ.

Người đối diện nghe điện thoại, hơi tạm dừng, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang làm việc trước mắt một cái.

Thấy vẻ mặt hắn không biến hóa mới tiếp tục nói vào điện thoại: "Xin chào ngài Kỳ, tôi là đặc trợ của tập đoàn Phong Thịnh."

"Không biết lúc này ngài có rảnh nói chuyện hay không?"

Tập đoàn Phong Thịnh......

A, đây không phải là công ty lớn hàng đầu mà trước kia cậu hình như nghe bạn học nói qua hay sao?

Trường học của bọn họ không biết có bao nhiêu người muốn vào làm việc cho công ty này, mặc dù là học sinh trái ngành trái nghề ở học viện múa cũng chen vỡ đầu.

Chẳng qua...... Cậu nhớ rõ chính mình không gửi lí lịch sơ lược đến tập đoàn Phong Thịnh mà nhỉ?

Vào lúc Kỳ Nguyên đang nghi hoặc.

Đối diện mới giải thích, nói: "Là như thế này, ngài Kỳ, nghe nói gần đây ngài có đầu tư một viên đá quý, dường như đang gặp chút khó khăn về tài chính, đúng lúc chỗ chúng tôi có một việc làm ăn, muốn nói chuyện với ngài."

"Không biết ý của ngài thế nào?"

Làm ăn?

Đôi mắt Kỳ Nguyên lúc này mới sáng một chút.

Gần đây cậu đúng là hơi thiếu tiền, phải tích cóp tiền mua đá quý, không có dự chi đi làm hộ lí cho cánh rồng.

Đây quả thực là buồn ngủ có gối đầu đưa lên.

Có điều...... cậu ngay lập tức liếc liếc điện thoại.

Có chuyện trùng hợp như vậy?

Người này làm sao mà biết được cậu mua đá quý? Còn lấy ngữ khí của đặc trợ trong tập đoàn Phong Thịnh gọi cho cậu, chẳng lẽ là lừa đảo?

Kỳ Nguyên xoay qua xuay lại, cảm xúc biến hóa không chừng, vừa cảm thấy đối phương là lừa đảo, lại không nhịn được hơi chút thèm tiền đưa tới cửa.

Nghĩ vậy, Kỳ Nguyên chần chờ nhìn điện thoại.

"Được được, khi nào?"

Bên phía đối diện không chút ngoài ý muốn Kỳ Nguyên sẽ đồng ý, rốt cuộc không ai có thể chống cự lời mời của Phong Thịnh.

Đặc biệt là việc làm ăn này còn không phải do y làm, mà là......

Y ngó sang người đàn ông ngồi trên ghế văn phòng.

Công tác của hắn đã xử lí xong, đang nhẹ ngước mắt nghe tiến độ bên này.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, như là mang bệnh đã lâu, lại không ảnh hưởng dung mạo tuấn mĩ, khi đè thấp tiếng ho, ngược lại có cảm giác khắc chế cấm dục.

Dưới hàng mi dài đen nhánh, tròng mắt Bùi Huyền lạnh lẽo âm trầm.

Tựa hồ thấy đặc trợ lâu rồi không có tiến độ, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn.

Thanh âm rất nhỏ, như là tín hiệu, khiến thân thể đặc trợ lập tức cứng đờ, hít một hơi thật sâu, nói: "Ngài Kỳ, ngày mai thế nào, buổi sáng ngày mai......"

"Buổi sáng ngày mai tôi sẽ cho tài xế tới đón ngài."

Ngày mai?

"Ừ, được thôi."

Mấy ngày nay Kỳ Nguyên đều ở nhà, tùy tiện ngày nào cũng có thể.

Chẳng qua cậu vừa dứt lời, mới chuẩn bị báo địa chỉ, đối diện đã mỉm cười cúp điện thoại, sốt ruột như có tám con ngựa chạy theo sau.

Kỳ Nguyên:......

Người này thật sự không phải kẻ lừa đảo à?

Cậu chớp chớp mắt, nghĩ dù sao cũng là đối phương chủ động cúp máy, không liên quan đến cậu, ngày mai không tìm được người cậu cũng không làm sao, lập tức yên tâm.

Dù gì mặc kệ chuyện ra sao, một con ác long thuần chủng như cậu cũng không thể có hại là ổn.

Suy nghĩ chợt lóe mà qua, Kỳ Nguyên liền đem chuyện vừa rồi vứt ra sau đầu, đeo găng tay cầm lấy cánh gà nóng, tiếp tục duy trì nghi thức thần thánh vừa bị cắt đứt, ném điện thoại sang một bên, ăn gà.

TV phòng khách còn đang phát lại tin tức mấy ngày trước.

Nữ MC đang cầm microphone đăng báo vài tin tìm người mất tích, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp.

"Những ngày vừa qua, nhiều trường đại học trên địa bàn thành phố Vân lần lượt phát sinh sự việc sinh viên mất tích, theo thông tin, khoa múa đại học Vạn Lâm của thành phố đã có sáu bạn học mất tích, cụ thể như sau......"

"Đề nghị những thị dân đã nhìn thấy sáu bạn học này mau chóng liên lạc cho các vị phụ huynh. "

Phía dưới thông báo tìm người, tiền thưởng khi cung cấp tin tức hiện lên.

Kỳ Nguyên phát hiện mặt trên có mấy người lúc cậu ở trường đã gặp qua, hình như là các đàn anh đàn chị nghiên cứu sinh.

Chẳng qua không có quan hệ gì nhiều với cậu, Kỳ Nguyên nhìn vài cái, không có hứng thú thu hồi tầm mắt.

Bên kia.

Sau khi nhanh chóng kết thúc chuyện này, đặc trợ Cao mới nhẹ nhàng thở ra.

"Bùi tổng, đã hẹn được ngài Kỳ rồi."

Người đàn ông đối diện tuy không nói gì, nhưng chỉ nhẹ nhàng gõ gõ vài cái cũng khiến kẻ khác phải cảm nhận áp lực lớn lao.

Đặc trợ Cao không biết vì sao mình lại sợ hãi vị cậu cả nhà họ Bùi này đến thế, theo lí thuyết, Bùi tổng cũng không phải kiểu cấp trên khắc nghiệt, thậm chí thân thể cũng không tốt lắm.

Nhưng không biết nguyên nhân do đâu, vẫn cứ khiến người ta có cảm giác sợ hãi.

"Ừ."

Y nói xong, Bùi Huyền nhàn nhạt đáp một tiếng, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay mình.

"Đi chuẩn bị đi."

Nếu Kỳ Nguyên ở đây, sẽ phát hiện ngay trên mặt giấy in ấn toàn bộ thông tin cá nhân của chính cậu.

......

Buổi sáng ngày hôm sau, Kỳ Nguyên dậy sớm chuẩn bị tốt, quay đầu nhìn điện thoại.

Đến bây giờ người kia vẫn chưa liên hệ cho cậu, đừng nói là chơi cậu thật đấy?

Cậu nằm trên giường trở mình, đương lúc muốn coi việc làm ăn ngày hôm qua là một giấc mộng, điện thoại lại vang lên.

Kỳ Nguyên tùy tay gạt nghe.

"Ngài Kỳ, chúng tôi đã đến dưới lầu, ngài chuẩn bị thế nào rồi?"

Kỳ Nguyên:......

Đến thật luôn?

Cậu chớp mắt đứng dậy, đi ra phòng khách kéo rèm, thị lực của người thường căn bản không thể thấy rõ một chiếc xe cách hai mươi mấy tầng lầu, nhưng Kỳ Nguyên liếc mắt một cái đã nhìn được.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe có vẻ ngoài xa xỉ mười phần, cậu lòng tràn đầy nghi ngờ mơ hồ, tùy tiện đáp vài tiếng lập tức xuống ngay, vội vàng đi toilet rửa mặt.

Siêu xe thật sự tới?

Chẳng lẽ tập đoàn Phong Thịnh có chương trình giúp đỡ người nghèo, đang tiếp tế cho ác long nghèo khó lâm nguy là cậu?

Kỳ Nguyên mặt không cảm xúc, vừa nghĩ vừa ấn sừng đen của ác long trên đầu xuống, sắp xếp xong mới xuống lầu.

Cậu tự cho là mình rất gấp, nhưng mà thời gian không nhanh không chậm, đã qua nửa giờ đồng hồ.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Bùi tổng, đặc trợ Cao đã sắp bị hù chết.

Cũng may đang lúc y nhịn không được muốn gọi lại một cuộc để thúc giục, cửa bên kia sảnh lớn xuất hiện một người đang đi ra.

Thiếu niên bước tới mặc áo hoodie màu đen, thân hình tinh tế, mái tóc mềm mại rơi rụng bên má, làn da trắng nõn, dưới mắt đào hoa có một viên nốt ruồi mờ mờ, lớn lên rất là tuấn tú xinh đẹp.

So với ảnh chụp lúc trước còn kinh diễm hơn.

Thấy chiếc xe từ xa xa, Kỳ Nguyên thăm dò chào hỏi, từ gương trên cửa sổ xe có thể thấy bên môi đối phương còn có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ lúc ẩn lúc hiện.

Đặc trợ Cao:......

Y mở cửa xe, thấy thanh niên tên Kỳ Nguyên đã đi tới, không chút khách khí ngồi vào.

"Đi chỗ nào?"

Bùi Huyền đang ngồi ở ghế sau, thấy Kỳ Nguyên tiến đến, nhàn nhạt nhìn cậu một cái, ngay sau đó nhướng mày báo tên địa chỉ.

Kỳ Nguyên ngó ngó đặc trợ ở đằng trước, lại ngó ngó vị đại mĩ nhân ngồi ở đằng sau, nhưng cũng chưa nói gì.

Cao đặc trợ vừa phục hồi tinh thần:......

Cứu mạng, ban nãy nhìn Kỳ Nguyên đến ngây người, sao có thể quên không nhắc cậu ngồi phía trước.

Để cậu ngồi cùng với Bùi tổng.

Trời biết thói ở sạch của Bùi tổng nặng đến mức nào.

Không khí trong xe tĩnh mịch, y cũng không dám quay đầu lại xem.

Kỳ Nguyên lại không nghĩ nhiều như vậy, tuy rằng không dự đoán được bên trong có một đại mỹ nhân, nhìn một cái đã biết thân phận không đơn giản, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng cậu kiếm tiền.

Huống chi, trước khi tới, cậu còn cảm thấy việc hôm qua là có kẻ lừa đảo gọi cho cậu.

Hiện tại có người như vậy ngồi ở đây, tỉ lệ lừa đảo giảm xuống rất nhiều.

Cũng không biết thân phận của đại mĩ nhân là gì, tìm cậu làm cái gì?

Kỳ Nguyên nhắm mắt cũng biết người tìm hắn làm việc chính là đại mĩ nhân ở sau, mà không phải đặc trợ-tài xế-chim cút ở trước.

Ngay lúc Kỳ Nguyên suy tư, xe không hay biết đã tới nơi.

Bùi Huyền thu hết tất cả hành động của Kỳ Nguyên sau khi lên xe vào trong mắt. Nhìn cậu không chút luống cuống thì nhướng mày, biểu tình hơi chút buông lỏng.

Tâm trạng không vui vì đối phương đến trễ khiến hắn phải đợi 30 phút cũng nhàn nhạt tan đi một ít.

Có lòng can đảm.

Hi vọng đến lúc nhìn thấy toàn bộ nhà họ Bùi cũng có thể duy trì phong độ.

Cho dù là bởi vì quan hệ của hai nhà Bùi-Kỳ thời còn trẻ, hắn có tính toán kí kết hiệp ước với đối phương, nhưng nếu người này quá mức nhát gan, hắn cũng sẽ hủy bỏ hiệp ước.

Kỳ Nguyên không biết người đàn ông đẹp trai bên cạnh đang nhìn cái gì, lúc đối phương ngước mắt, cậu quay đầu lại, hai mắt chớp chớp, cười với hắn một cái, lộ ra đôi má lúm đồng tiền.

Cậu luôn luôn ưu ái người đẹp.

Đặc biệt là kiểu người đẹp ốm yếu hàng đầu như thế này.

Bùi Huyền híp híp mắt, nhìn nụ cười tươi như hoa của cậu, thâm ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất, cũng chậm rãi gợi khóe môi lên.

"Đi thôi."

Bùi Huyền chọn một quán cà phê có tính bảo mật cực cao.

Cao đặc trợ đưa bọn họ đến đây thì dừng xe, chỉ có Kỳ Nguyên cùng đại mỹ nhân mặc tây trang bên cạnh đi vào.

Chẳng qua Kỳ Nguyên sớm đoán được người tìm cậu là đại mĩ nhân, không bất ngờ gì.

Hai người ngồi trong phòng.

Sau khi cà phê được bưng lên, Bùi Huyền trông thiếu niên trước mặt tò mò nhìn hắn, khẽ cười cười.

"Trước tiên tự giới thiệu, tôi là Bùi Huyền, không biết cha mẹ cậu có từng nhắc tới tôi hay không."

Bùi Huyền?

Kỳ Nguyên lắc đầu theo bản năng, có điều lại mơ hồ cảm giác cái tên này nghe quen quen, cứ như cậu đã nhìn thấy ở nơi nào đó.

"Bùi tiên sinh có việc gì sao?"

Bùi Huyền cười một cái, đương lúc Kỳ Nguyên bưng cà phê lên chuẩn bị uống, đột nhiên nhàn nhạt nói: "Kỳ thật cha mẹ hai bên từng hứa hôn cho chúng ta, nói một cách chính xác, tôi xem như vị hôn phu của cậu."

Kỳ Nguyên mới nuốt vào một ngụm cà phê, nghe thấy những lời này bỗng nhiên bị sặc, biểu tình cổ quái.

Là vị hôn phu theo nghĩa mà cậu nghĩ sao?

Bởi vì thời điểm cậu xuyên qua đến đây, nguyên chủ đã chết, Kỳ Nguyên hoàn toàn không biết gì về hôn ước cha mẹ đặt ra mà Bùi Huyền nói, lúc này chỉ biết sặc không nhẹ.

Một con ác long như cậu làm vị hôn thê cho người?

Chậc, sao lại kì kì quái quái như vậy?

Biểu tình của cậu cổ quái, Bùi Huyền nhìn cậu một cái, không biết vì sao Kỳ Nguyên kích động như vậy, vẫn bình tĩnh tiếp tục nói: "Có điều tôi không có ý định kết hôn. Hôm nay hẹn gặp cậu là để hỏi xem suy nghĩ cậu thế nào, có muốn kí hiệp ước này hay không."

"Cậu có thể xem qua, kì hạn ba năm, qua ba năm cậu có thể nhận được 2 tỉ*."

(*2 tỉ CNY~gần 7000 tỉ VND)

Vừa rồi trong lòng Kỳ Nguyên còn vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ, lúc này nghe thấy con số mà Bùi Huyền báo ra, biểu tình không khỏi lại thay đổi một chút.

Biết rõ tầm quan trọng của tiền tài với xã hội con người, Kỳ Nguyên nhịn không được xác nhận lại:

"Từ từ, anh vừa nói không sai đúng không, là 2 tỉ?"

"Đương nhiên."

Bùi Huyền ho nhẹ, phảng phất đó chỉ là một số tiền nhỏ không đáng kể, đẩy hiệp ước trong tay ra.

Ác-chưa từng thấy được nhiều tiền như vậy-long: Đáng xấu hổ mà động lòng.

Nửa giờ sau, Kỳ Nguyên xem xong hiệp ước.

Nhận ra đây thực chất chính là một bản hợp đồng hôn nhân.

Mặt trên quy định Kỳ Nguyên đóng giả làm người yêu của Bùi Huyền, ứng phó người ngoài, thời hạn ba năm.

Ba năm sau, Kỳ Nguyên có được tài sản 2 tỉ.

"Nếu cậu đồng ý, có thể nhận trước 500 triệu*."

(*~Hơn 1600 tỉ VND)

Cứ như đọc được suy nghĩ của cậu, Bùi Huyền nhấp một ngụm cà phê, nhướng mày nhìn cậu.

Nhận trước 500 triệu......

Kỳ Nguyên nhịn nửa ngày, nắm chặt tay, trái tim nhảy mạnh.

Thiên hạ còn có chuyện tốt đến mức này?