Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 77




Dù đôi khi Ngạn Hi sẽ nhớ lại quá khứ, nhưng cậu vẫn phải khuất phục trước sức mạnh của thời gian.

Ngạn Hi đạp nó xuống giường: “Về phòng con đi.”

Trải qua ba năm yên bình, thẳng cho đến khi Thiệu Sanh Tinh tốt nghiệp tiểu học, chính thức lên cấp hai, rốt cuộc bụng Ngạn Hi cũng có phản ứng.

“Ba tháng đầu của thai kỳ là thời điểm thai nhi không ổn định nhất, một số lưu ý đều được ghi trong quyển sổ tay kia, bên trong còn có vài để cử chế đố ăn uống, rất hữu ích cho các ông bố mang thai.”

Một năm trước, cậu và Thiệu Chí Thần đã bàn bạc chuyện muốn có con. Song trải qua nửa năm cố gắng, phí mất vài que thử thai, tuy nhiên vẫn chẳng thấy bóng dáng hai vạch. Trong khoảng thời gian đó, Thiệu Chí Thần hơi nản lỏng, luôn cảm thấy mình có vấn đề, vì thế chuyện sinh hoạt giữa hai người từ ít nhất một lần một tuần biến thành một tuần nhiều nhất một lần.

Ngạn Hi bất đắc dĩ xốc chăn lên: “Ngồi vào trong chăn đọc đi, đi chân trần cũng không thấy lạnh à?”

Thiệu Chí Thần mở cửa đi vào, thấy cậu lại đứng trước gương, có chút đau đầu: “Sao lại bắt đầu soi gương rồi?”

Tám giờ tối trong bệnh viện trung tâm thành phố, sau khi bác sĩ trẻ nghe Thiệu Chí Thần miêu tả xong, viết cho Ngạn Hi một tờ giấy.

Ngạn Hi không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, sau khi bị người đàn ông từ chối hết lần này đến lần khác, cậu quyết định xách túi vải rách của mình trở về nhà mẹ đẻ, thề sẽ không bao giờ làm lành với Thiệu Chí Thần!

Thiệu Sanh Tinh trầm mặc, nảy sinh nghi ngờ đối với lời mẹ từng nói: “Vậy con muốn ở bên em trai.”

Khi đó đang là giữa mùa hè, Ngạn Hi đang đứng câu cá cùng mấy đứa nhỏ ở con lạch đầu thôn, bỗng thấy từ xa có một chiếc xe việt dã màu đen chạy vào, Thiệu Chí Thần đứng trên đầu cầu hét to: “Em lên xe cho tôi!”

Thiệu Chí Thần cúi người hôn môi cậu, hôn khoảng một phút, Ngạn Hi nhịn không được kẹp chân.

Vốn Thiệu Chí Thần đang chăm chú lắng nghe cậu nói chuyện, kết quả nghe thấy câu cuối, ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Khụ, sao có thể chứ?”

“Anh hét cái gì!” Ngạn Hi xắn tay áo lên gào lại: “Em muốn ở riêng đấy, ly hôn đi!”

Ba người ngựa không dừng vó đến khoa phụ sản, cuối cùng xác nhận là đang mang thai.

Thiệu Chí Thần bị cậu chọc tức đến phát run, giơ lá thư trong tay lên: “Em chỉ để lại cho tôi một tờ giấy hả? Em có biết tôi đã tìm em bao lâu không?! Lên xe cho tôi!”

Ngạn Hi nghe nó miêu tả, tức giận đến độ trợn trắng mắt.

Ngạn Hi không biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, sau khi bị người đàn ông từ chối hết lần này đến lần khác, cậu quyết định xách túi vải rách của mình trở về nhà mẹ đẻ, thề sẽ không bao giờ làm lành với Thiệu Chí Thần!

Thiệu Chí Thần: “…”

Ngạn Hi thấy người đàn ông muốn xông qua, lập tức leo lên đập đất bên bờ ruộng: “Anh đừng qua đây, có đuổi theo em em cũng không về.”

Thiệu Gia Giai kề sát nói: “Lúc mẹ em mang thai cũng đặc biết thích ăn cay, khi đó mọi người đều tưởng sẽ sinh con gái. Em cảm thấy tình huống này của anh có thể đến bệnh viện kiểm tra.”

Ngạn Hi sửng sốt: “Dạo gần đây trong miệng không có mùi vị gì nên muốn ăn vài món khẩu vị nặng.”

Bởi vì quen thuộc với đường đi nơi đây nên chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng của cậu. Thiệu Chí Thần đuổi theo vài bước rồi trở về xe, nói với Thiệu Nhất: “Đến trước cửa nhà chặn em ấy.”

Ngạn Hi muốn nấu đồ ăn, Thiệu phu nhân nói không được, khói dầu sặc mũi.

“Khoảng thời gian trước tôi vẫn luôn chờ báo cáo kiểm tra, bây giờ đã có kết quả.” Thiệu Chí Thần đưa một túi tài liệu cho Ngạn Hi: “Em có muốn nhìn hay không?”

Ngạn Hi chạy đến trước nhà, ngoái đầu nhìn phía sau, kết quả ngay cả bóng người cũng không thấy. Trong lòng cậu có chút mất mát, kết quả vừa mới đầu đã bị Thiệu Chí Thần ôm lên xe.

Thiệu phu nhân xấu hổ: “Vậy con đứng không mệt sao?”

“Ưm!” Ngạn Hi chưa kịp phản ứng đã bị chặn miệng.

“Hu hu hu hu…” Ngạn Hi vừa nhìn thấy hắn liền bắt đầu khóc, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy hơi thần kinh, nhưng vẫn nhịn không được: “Thật sự quá xấu, sinh con xong sẽ nhăn nheo.”

Gần hai ba ngày không gặp, Thiệu Chí Thần vừa nóng nảy vừa tức giận, đợi đến khi ôm người vào trong ngực mới có cảm giác chân thực. Hắn hôn hít cũng chẳn nể tình, thẳng cho đến khi Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng mới bỏ qua: “Em nói rõ ràng cho tôi, vì sao muốn ly hôn?”

Dù đôi khi Ngạn Hi sẽ nhớ lại quá khứ, nhưng cậu vẫn phải khuất phục trước sức mạnh của thời gian.

“Không phải trên thư đã nói rõ à, hay anh còn chưa đọc?” Chuyện sinh hoạt tình dục không hài hòa bắt cậu phải nói thành lời thế nào? Nói ra để người ta đánh giá cậu dâm chắc?

Ngạn Hi ôm mặt hắn, vuốt ve khuôn mặt xanh xao của người đàn ông, ngẫm lại chắc dạo gần đây hắn không ngủ ngon được: “Thiệu Chí Thần, anh ngốc thật đấy. Em là đàn ông con trai, vốn dĩ đàn ông đã khó mang thai, chẳng lẽ em không sinh con được thì anh sẽ không yêu em sao, dù sinh được hay không em cũng không trách anh. Chúng ta đã có Thiệu Sanh Tinh rồi, cho dù sau này em không mang thai cũng sẽ có người chăm sóc hai ta khi về già, chẳng lẽ là vì cảm thấy sắp bước vào 30 nên anh sốt ruột?

“Viết thư? Chỉ con gái mới làm chuyện nhàm chán này!” Thiệu Chí Thần xé nát lá thư ném vào ghế sau.

“Đúng, đưa đến bệnh viện trước đi.” Hứa Vân Xuyên đứng dậy: “Hay là bị ngộ độc thực phẩm?”

“Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra đi, chẳng lẽ là dạ dày có vấn đề?”

Ngạn Hi ôm tay xoay người, quay lưng với hắn.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiệu Chí Thần hít sâu vài hơi, sau khi tỉnh táo lại một chút mới chậm rãi ôm Ngạn Hi: “Em yêu, người khác kết hôn bảy năm mới dính dớp, chúng ta mới cưới hai năm mà em đã thay lòng đổi dạ rồi, có phải là nhanh quá không?”

Mỗi ngày đọc sách truyện cho Ngạn Hi nghe đã trở thành thói quen của Thiệu Sanh Tinh, nó bảo giáo viên từng nói thai giáo rất quan trọng, bây giờ nó thông minh như vậy là vì hồi một tháng tuổi mẹ nó đã bắt đầu làm thai giáo.

“Em thay lòng đổi dạ?” Ngạn Hi hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng là anh không còn yêu em nữa.”

“Không phải.” Thiệu Chí Thần bắt đầu cởi quần áo: “Chỉ là tần suất có hơi cao.”

Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Nói bậy nói bạ gì đó, tôi yêu em cả đời.”

Vừa dứt lời, Ngạn Hi quay đầu nhìn thấy đĩa vịt quay đầy mỡ mới được bưng lên, lại khom lưng nôn khan.

Ngạn Hi kề sát bên tai hắn nói vài câu, sau đó trợn trừng mắt nhìn: “Anh giải thích đi, có phải anh chán rồi không?”

Thiệu phu nhân sợ xảy ra chuyện gì, dứt khoát chuyển đến cùng ở.

“Không cần…” Thiệu Sanh Tinh mất tự nhiên nói: “Con đã học cấp hai rồi, không muốn ngủ với ba đâu.”

Thiệu Chí Thần bất đắc dĩ vỗ trán, giải thích chuyện dạo gần đây làm hắn đau đầu.

Ngạn Hi nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng có chút mất hứng: “Anh chê em phiền đấy à?”

“Khoảng thời gian trước tôi vẫn luôn chờ báo cáo kiểm tra, bây giờ đã có kết quả.” Thiệu Chí Thần đưa một túi tài liệu cho Ngạn Hi: “Em có muốn nhìn hay không?”

Thiệu Chí Thần lập tức đưa nước qua, Ngạn Hi súc miệng: “Không có việc gì, chỉ là vừa nãy hơi choáng đầu.”

“Tất nhiên là phải xem rồi.” Ngạn Hi cầm túi mở ra: “Nhiều chữ thế này… không có vấn đề gì đấy chứ?”

Thiệu Chí Thần mệt mỏi gật đầu.

Khi đó đang là giữa mùa hè, Ngạn Hi đang đứng câu cá cùng mấy đứa nhỏ ở con lạch đầu thôn, bỗng thấy từ xa có một chiếc xe việt dã màu đen chạy vào, Thiệu Chí Thần đứng trên đầu cầu hét to: “Em lên xe cho tôi!”

Thiệu Chí Thần mệt mỏi gật đầu.

Ầm ĩ ngọt ngào trôi qua nửa năm, giống như là để chứng minh bảo đao của Thiệu Chí Thần chưa già, bụng Ngạn Hi có động tĩnh.

Thiệu phu nhân thấy thế bảo Thiệu Chí Thần ôm người lên lầu, phòng khách ngủ không ngon.



Ngạn Hi ôm mặt hắn, vuốt ve khuôn mặt xanh xao của người đàn ông, ngẫm lại chắc dạo gần đây hắn không ngủ ngon được: “Thiệu Chí Thần, anh ngốc thật đấy. Em là đàn ông con trai, vốn dĩ đàn ông đã khó mang thai, chẳng lẽ em không sinh con được thì anh sẽ không yêu em sao, dù sinh được hay không em cũng không trách anh. Chúng ta đã có Thiệu Sanh Tinh rồi, cho dù sau này em không mang thai cũng sẽ có người chăm sóc hai ta khi về già, chẳng lẽ là vì cảm thấy sắp bước vào 30 nên anh sốt ruột?

“Em thay lòng đổi dạ?” Ngạn Hi hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng là anh không còn yêu em nữa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Vốn Thiệu Chí Thần đang chăm chú lắng nghe cậu nói chuyện, kết quả nghe thấy câu cuối, ánh mắt cực kỳ mất tự nhiên nhìn sang hướng khác: “Khụ, sao có thể chứ?”

Ngạn Hi ôm tay xoay người, quay lưng với hắn.

“Thật à?!” Ngạn Hi mập mờ vuốt ve yết hầu người đàn ông: “Anh sợ cái gì, đều nói đàn ông 30 mạnh như hổ, trong vòng ít nhất 10 năm anh vẫn có thể thỏa mãn em.”

Ngạn Hi chạy đến trước nhà, ngoái đầu nhìn phía sau, kết quả ngay cả bóng người cũng không thấy. Trong lòng cậu có chút mất mát, kết quả vừa mới đầu đã bị Thiệu Chí Thần ôm lên xe.

“Ba nhỏ, bụng ba có nhiều mạch máu ghê, hồng hồng xanh xanh.” Nó vươn tay sờ, lại lập tức rụt về nghe, chỉ sợ làm vỡ bụng cậu.

Thiệu phu nhân cũng biết mình lo lắng quá, nhưng bà không thể nói với Ngạn Hi, đành xua tay bảo cậu đi.

Thiệu Chí Thần nắm tay cậu: “Có ý gì? Trong vòng 10 năm?”

Ngạn Hi vỗ tay xuống xe: “Cho nên anh phải rèn luyện nhiều hơn nữa! Đừng để đến lúc muốn làm mà không có sức… này này này! Đừng đánh em!”

Thiệu Sanh Tinh vừa về đến nhà đã ôm bụng cậu nghe tiếng động, sau đó đọc truyện cho Ngạn Hi nghe.

Ầm ĩ ngọt ngào trôi qua nửa năm, giống như là để chứng minh bảo đao của Thiệu Chí Thần chưa già, bụng Ngạn Hi có động tĩnh.

“Không phải, anh Ngạn, anh thích ăn cay từ lúc nào thế~” Thiệu Gia Giai hỏi cậu.

Thiệu Gia Giai là người nhận thấy có gì đó không đúng lắm.

“Mẹ.” Ngạn Hi an ủi bà: “Con là đàn ông, hơn nữa đứa bé chỉ mới hơn tháng, buổi sáng con còn ra ngoài chạy bộ được nữa cơ mà, huống chi đứng ở chỗ này nấu ăn sao lại mệt chứ?”

Dịp Tết Nguyên Đán mấy người cùng nhau ăn cơm, mặc dù ở nước ngoài hai năm nhưng Thiệu Gia Giai cũng biết Ngạn Hi không ăn cay, kết quả ngày đó Ngạn Hi gọi liên tiếp ba món cay gồm gà cay, cá hầm cải chua và đâu phụ Ma Bà.

Thiệu Chí Thần nhíu mày: “Nói bậy nói bạ gì đó, tôi yêu em cả đời.”

Thiệu Chí Thần bị cậu chọc tức đến phát run, giơ lá thư trong tay lên: “Em chỉ để lại cho tôi một tờ giấy hả? Em có biết tôi đã tìm em bao lâu không?! Lên xe cho tôi!”

“Ông chủ, đậu phụ Ma Bà làm cay một chút.” Ngạn Hi nói xong đưa thực đơn cho Thiệu Gia Giai bên cạnh: “Đực mặt ra đấy làm gì, chẳng lẽ ra ngoài hai năm thì đã quên tất cả các món yêu thích của mình?”

Ba người gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ đã hiểu.

“Dựa theo tình huống miêu tả của anh thì chắc phản ứng mang thai vừa mới bắt đầu, đã mang thai được một tháng, giờ anh đi kiểm tra toàn thân để xác nhận thêm lần nữa.” Bác sĩ nở nụ cười hàm hậu: “Chúc mừng chúc mừng, hai người sắp chuẩn bị làm ba rồi.”

“Không phải, anh Ngạn, anh thích ăn cay từ lúc nào thế~” Thiệu Gia Giai hỏi cậu.

Gần hai ba ngày không gặp, Thiệu Chí Thần vừa nóng nảy vừa tức giận, đợi đến khi ôm người vào trong ngực mới có cảm giác chân thực. Hắn hôn hít cũng chẳn nể tình, thẳng cho đến khi Ngạn Hi mặt đỏ tai hồng mới bỏ qua: “Em nói rõ ràng cho tôi, vì sao muốn ly hôn?”

Ngạn Hi sửng sốt: “Dạo gần đây trong miệng không có mùi vị gì nên muốn ăn vài món khẩu vị nặng.”

Thiệu Gia Giai kề sát nói: “Lúc mẹ em mang thai cũng đặc biết thích ăn cay, khi đó mọi người đều tưởng sẽ sinh con gái. Em cảm thấy tình huống này của anh có thể đến bệnh viện kiểm tra.”

“Sao có thể trùng hợp như thế chứ?” Ngạn Hi không để bụng: “Hai ngày trước anh còn đang ngồi gặm món móng heo hot hòn họt trên mạng, chẳng phải mọi người hay nói lúc mang thai nhìn thấy đồ dầu mỡ sẽ buồn nôn sao?”

Về chuyện chạy bộ buổi sáng, Ngạn Hi thật sự chẳng kiên trì được bao lâu. Trong khoảng thời gian này cho dù là đàn ông hay phụ nữ có thai đều thích ngủ. Ngạn Hi muốn ngủ còn không cho Thiệu Chí Thần đứng lên, hai người ôm nhau ngủ đến tận trưa, sau khi ăn cơm xong xuôi cậu nằm trên sô pha nghỉ, xem TV được một lúc thì hai mí mắt lại đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Bốn tháng, thai nhi thường xuyên động, cả nhà quây quần bên Ngạn Hi nghe ngóng chuyển động của đứa nhỏ.

“Được rồi ~” Thiệu Gia Giai chuyển thực đơn xuống trước mặt cậu: “Em gọi cái này, thịt ba chỉ nướng than, thịt ba chỉ quán này rất thơn, anh coi ảnh này, bóng mỡ ~”

Ngạn Hi liếc mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch.

Ngạn Hi thấy người đàn ông muốn xông qua, lập tức leo lên đập đất bên bờ ruộng: “Anh đừng qua đây, có đuổi theo em em cũng không về.”

Ngạn Hi liếc mắt, đột nhiên sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chờ thai nhi giảm chuyển dộng dần, đến tháng thứ sáu, Ngạn Hi thường xuyên đứng trước gương than ngắn thở dài, toàn thân toát vẻ ủ ê. Cậu vuốt chiếc bụng tròn vo của mình, thì thầm nói: “Nom kỳ lạ ghê…”

“Ọe!”

Hết chương 77

“Anh Ngạn!”

Vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, tiến vào tháng thứ tám, nội tiết tố hoàn toàn trở về bình thường, hormone cũng được kiểm soát, Ngạn Hi thật sự tiến vào thời kỳ chúa lười, ngày nào cũng mang ghế ra trước cửa sổ sát đất trong phòng khách phơi nắng, lật tới lật lui.

Đám người vốn đang trò chuyện náo nhiệt bỗng đều nhìn về phía này.

Thiệu Sanh Tinh ngồi ở bên giường đọc sách, đuổi cũng không được.

Thiệu Chí Thần lập tức đưa nước qua, Ngạn Hi súc miệng: “Không có việc gì, chỉ là vừa nãy hơi choáng đầu.”

Thiệu Chí Thần kéo bộ đồ ngủ bằng lụa của cậu xuống che bụng, chậm rãi ôm cậu đặt lên giường: “Không xấu, đợi đến lúc đó tôi sẽ mời điều dưỡng tiền nhất cho em, mời cả huấn luyện viên thể hình nhé?”

Ngạn Hi gãi mặt: “Đó cũng không phải là em muốn… Phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được.”

Vừa dứt lời, Ngạn Hi quay đầu nhìn thấy đĩa vịt quay đầy mỡ mới được bưng lên, lại khom lưng nôn khan.

“Anh hét cái gì!” Ngạn Hi xắn tay áo lên gào lại: “Em muốn ở riêng đấy, ly hôn đi!”

“Ưm!” Ngạn Hi chưa kịp phản ứng đã bị chặn miệng.

“Mau đưa đến bệnh viện kiểm tra đi, chẳng lẽ là dạ dày có vấn đề?”

Tháng thứ Sáu thứ Bảy của giám độc Thiệu: Eo hơi không chịu được rồi.

“Đúng, đưa đến bệnh viện trước đi.” Hứa Vân Xuyên đứng dậy: “Hay là bị ngộ độc thực phẩm?”

Chuẩn bị sinh.

Thiệu Chí Thần lập tức ôm Ngạn Hi đang hoa mắt chóng mặt lên: “Mọi người đừng theo, tôi dẫn em ấy đi là được rồi.”

“À, tình huống này của các anh không nên đến khoa nội đâu, đi bên khoa phụ sản ấy.”

“Em cũng đi.” Ngạn Cẩn vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Dịp Tết Nguyên Đán mấy người cùng nhau ăn cơm, mặc dù ở nước ngoài hai năm nhưng Thiệu Gia Giai cũng biết Ngạn Hi không ăn cay, kết quả ngày đó Ngạn Hi gọi liên tiếp ba món cay gồm gà cay, cá hầm cải chua và đâu phụ Ma Bà.

Trải qua ba năm yên bình, thẳng cho đến khi Thiệu Sanh Tinh tốt nghiệp tiểu học, chính thức lên cấp hai, rốt cuộc bụng Ngạn Hi cũng có phản ứng.

Tám giờ tối trong bệnh viện trung tâm thành phố, sau khi bác sĩ trẻ nghe Thiệu Chí Thần miêu tả xong, viết cho Ngạn Hi một tờ giấy.

Ngạn Hi kề sát bên tai hắn nói vài câu, sau đó trợn trừng mắt nhìn: “Anh giải thích đi, có phải anh chán rồi không?”



“À, tình huống này của các anh không nên đến khoa nội đâu, đi bên khoa phụ sản ấy.”

“Khoa phụ sản?!” Ba người đồng thời lộ ra biểu tình kinh ngạc.

“Ông chủ, đậu phụ Ma Bà làm cay một chút.” Ngạn Hi nói xong đưa thực đơn cho Thiệu Gia Giai bên cạnh: “Đực mặt ra đấy làm gì, chẳng lẽ ra ngoài hai năm thì đã quên tất cả các món yêu thích của mình?”

“Dựa theo tình huống miêu tả của anh thì chắc phản ứng mang thai vừa mới bắt đầu, đã mang thai được một tháng, giờ anh đi kiểm tra toàn thân để xác nhận thêm lần nữa.” Bác sĩ nở nụ cười hàm hậu: “Chúc mừng chúc mừng, hai người sắp chuẩn bị làm ba rồi.”

Ba người ngựa không dừng vó đến khoa phụ sản, cuối cùng xác nhận là đang mang thai.

Hết chương 77

Y tá dẫn đường tiễn họ ra khỏi bệnh viện, vẫn là người lúc trước làm kiểm tra sức khỏe cho Ngạn Hi: “Tôi vốn tưởng rằng hai người sẽ sớm muốn có con, cứ chờ hai người đến mãi, dù sao những cặp chồng chồng nào có giá trị nhan sắc cao như hai người rất hiếm gặp, hy vọng đứa trẻ có thể an toàn đến thế giới này.”

“Cám ơn.” Ngạn Hi chân thành nói lời cảm tạ.

Y tá dẫn đường tiễn họ ra khỏi bệnh viện, vẫn là người lúc trước làm kiểm tra sức khỏe cho Ngạn Hi: “Tôi vốn tưởng rằng hai người sẽ sớm muốn có con, cứ chờ hai người đến mãi, dù sao những cặp chồng chồng nào có giá trị nhan sắc cao như hai người rất hiếm gặp, hy vọng đứa trẻ có thể an toàn đến thế giới này.”

“Ba tháng đầu của thai kỳ là thời điểm thai nhi không ổn định nhất, một số lưu ý đều được ghi trong quyển sổ tay kia, bên trong còn có vài để cử chế đố ăn uống, rất hữu ích cho các ông bố mang thai.”

Tin tức về việc Ngạn Hi mang thai lan truyền rất nhanh, chưa đến hai ngày đã có người lục tục tới tặng quà, có cả đối tác lẫn cấp dưới của Thiệu Chí Thần, tóm lại quà cáp chất đống nửa phòng đựng đồ.

Ba người gật đầu như giã tỏi, tỏ vẻ đã hiểu.

“Cám ơn.” Ngạn Hi chân thành nói lời cảm tạ.

Tin tức về việc Ngạn Hi mang thai lan truyền rất nhanh, chưa đến hai ngày đã có người lục tục tới tặng quà, có cả đối tác lẫn cấp dưới của Thiệu Chí Thần, tóm lại quà cáp chất đống nửa phòng đựng đồ.

Một năm trước, cậu và Thiệu Chí Thần đã bàn bạc chuyện muốn có con. Song trải qua nửa năm cố gắng, phí mất vài que thử thai, tuy nhiên vẫn chẳng thấy bóng dáng hai vạch. Trong khoảng thời gian đó, Thiệu Chí Thần hơi nản lỏng, luôn cảm thấy mình có vấn đề, vì thế chuyện sinh hoạt giữa hai người từ ít nhất một lần một tuần biến thành một tuần nhiều nhất một lần.

Trong thời gian đàn ông mang thai, nội tiết tố nữ tăng lên, hormone ở giai đoạn giữa sẽ tăng mạnh, cho nên gần đây Ngạn Hi điên cuồng cầu yêu, khiến Thiệu Chí Thần có chút chịu không nổi.

Thiệu phu nhân sợ xảy ra chuyện gì, dứt khoát chuyển đến cùng ở.

Ngạn Hi muốn nấu đồ ăn, Thiệu phu nhân nói không được, khói dầu sặc mũi.

“Nhưng… Mẹ, phòng bếp có máy hút khói mà.”

Thiệu Chí Thần hít sâu vài hơi, sau khi tỉnh táo lại một chút mới chậm rãi ôm Ngạn Hi: “Em yêu, người khác kết hôn bảy năm mới dính dớp, chúng ta mới cưới hai năm mà em đã thay lòng đổi dạ rồi, có phải là nhanh quá không?”

Thiệu phu nhân xấu hổ: “Vậy con đứng không mệt sao?”

Ngạn Hi gật đầu, nhận tờ khăn giấy lau nước mắt: “Hôn em.”

“Mẹ.” Ngạn Hi an ủi bà: “Con là đàn ông, hơn nữa đứa bé chỉ mới hơn tháng, buổi sáng con còn ra ngoài chạy bộ được nữa cơ mà, huống chi đứng ở chỗ này nấu ăn sao lại mệt chứ?”

Thiệu phu nhân cũng biết mình lo lắng quá, nhưng bà không thể nói với Ngạn Hi, đành xua tay bảo cậu đi.

Về chuyện chạy bộ buổi sáng, Ngạn Hi thật sự chẳng kiên trì được bao lâu. Trong khoảng thời gian này cho dù là đàn ông hay phụ nữ có thai đều thích ngủ. Ngạn Hi muốn ngủ còn không cho Thiệu Chí Thần đứng lên, hai người ôm nhau ngủ đến tận trưa, sau khi ăn cơm xong xuôi cậu nằm trên sô pha nghỉ, xem TV được một lúc thì hai mí mắt lại đánh nhau, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Thiệu phu nhân thấy thế bảo Thiệu Chí Thần ôm người lên lầu, phòng khách ngủ không ngon.

Mỗi ngày đọc sách truyện cho Ngạn Hi nghe đã trở thành thói quen của Thiệu Sanh Tinh, nó bảo giáo viên từng nói thai giáo rất quan trọng, bây giờ nó thông minh như vậy là vì hồi một tháng tuổi mẹ nó đã bắt đầu làm thai giáo.

Ngạn Hi cười chọc nó: “Nhưng bây giờ em trai còn chưa mọc cả lỗ tai, con đọc truyện cho em nghe chắc gì em đã nghe thấy?”

Thiệu Sanh Tinh trầm mặc, nảy sinh nghi ngờ đối với lời mẹ từng nói: “Vậy con muốn ở bên em trai.”

Thiệu Sanh Tinh ngồi ở bên giường đọc sách, đuổi cũng không được.

Thiệu Chí Thần lập tức ôm Ngạn Hi đang hoa mắt chóng mặt lên: “Mọi người đừng theo, tôi dẫn em ấy đi là được rồi.”

Ngạn Hi bất đắc dĩ xốc chăn lên: “Ngồi vào trong chăn đọc đi, đi chân trần cũng không thấy lạnh à?”

“Không cần…” Thiệu Sanh Tinh mất tự nhiên nói: “Con đã học cấp hai rồi, không muốn ngủ với ba đâu.”

Ngạn Hi đạp nó xuống giường: “Về phòng con đi.”

“Được rồi ~” Thiệu Gia Giai chuyển thực đơn xuống trước mặt cậu: “Em gọi cái này, thịt ba chỉ nướng than, thịt ba chỉ quán này rất thơn, anh coi ảnh này, bóng mỡ ~”

Bốn tháng, thai nhi thường xuyên động, cả nhà quây quần bên Ngạn Hi nghe ngóng chuyển động của đứa nhỏ.

Chờ thai nhi giảm chuyển dộng dần, đến tháng thứ sáu, Ngạn Hi thường xuyên đứng trước gương than ngắn thở dài, toàn thân toát vẻ ủ ê. Cậu vuốt chiếc bụng tròn vo của mình, thì thầm nói: “Nom kỳ lạ ghê…”

“Em cũng đi.” Ngạn Cẩn vội vàng cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Thiệu Chí Thần mở cửa đi vào, thấy cậu lại đứng trước gương, có chút đau đầu: “Sao lại bắt đầu soi gương rồi?”

“Hu hu hu hu…” Ngạn Hi vừa nhìn thấy hắn liền bắt đầu khóc, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy hơi thần kinh, nhưng vẫn nhịn không được: “Thật sự quá xấu, sinh con xong sẽ nhăn nheo.”

“Thật à?!” Ngạn Hi mập mờ vuốt ve yết hầu người đàn ông: “Anh sợ cái gì, đều nói đàn ông 30 mạnh như hổ, trong vòng ít nhất 10 năm anh vẫn có thể thỏa mãn em.”

“Nhưng… Mẹ, phòng bếp có máy hút khói mà.”

Thiệu Chí Thần kéo bộ đồ ngủ bằng lụa của cậu xuống che bụng, chậm rãi ôm cậu đặt lên giường: “Không xấu, đợi đến lúc đó tôi sẽ mời điều dưỡng tiền nhất cho em, mời cả huấn luyện viên thể hình nhé?”

Ngạn Hi gật đầu, nhận tờ khăn giấy lau nước mắt: “Hôn em.”

Thiệu Chí Thần cúi người hôn môi cậu, hôn khoảng một phút, Ngạn Hi nhịn không được kẹp chân.

Thiệu Chí Thần: “…”

Ngạn Hi nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng có chút mất hứng: “Anh chê em phiền đấy à?”

Thiệu Chí Thần bất đắc dĩ vỗ trán, giải thích chuyện dạo gần đây làm hắn đau đầu.

“Không phải.” Thiệu Chí Thần bắt đầu cởi quần áo: “Chỉ là tần suất có hơi cao.”

Ngạn Hi gãi mặt: “Đó cũng không phải là em muốn… Phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được.”

Trong thời gian đàn ông mang thai, nội tiết tố nữ tăng lên, hormone ở giai đoạn giữa sẽ tăng mạnh, cho nên gần đây Ngạn Hi điên cuồng cầu yêu, khiến Thiệu Chí Thần có chút chịu không nổi.

Vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, tiến vào tháng thứ tám, nội tiết tố hoàn toàn trở về bình thường, hormone cũng được kiểm soát, Ngạn Hi thật sự tiến vào thời kỳ chúa lười, ngày nào cũng mang ghế ra trước cửa sổ sát đất trong phòng khách phơi nắng, lật tới lật lui.

Thiệu Sanh Tinh vừa về đến nhà đã ôm bụng cậu nghe tiếng động, sau đó đọc truyện cho Ngạn Hi nghe.

“Ba nhỏ, bụng ba có nhiều mạch máu ghê, hồng hồng xanh xanh.” Nó vươn tay sờ, lại lập tức rụt về nghe, chỉ sợ làm vỡ bụng cậu.

Đám người vốn đang trò chuyện náo nhiệt bỗng đều nhìn về phía này.

Ngạn Hi nghe nó miêu tả, tức giận đến độ trợn trắng mắt.

Cậu thề! Cậu sẽ không bao giờ sinh con nữa, cậu khổ quá mà!