Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 70: Số mệnh




Vệ Liễm dựa vào gối mềm, khẽ ngước mắt, cười nhạt: "Được thôi."

"Nếu thích khách không xuất hiện." Cơ Việt hỏi: "Thì ngươi định giấu cô tới khi nào?"

Vệ Liễm đáp: "Không lừa gạt huynh, ta đang định nói cho huynh biết." Ngay sau sinh nhật.

"Thật hả?"

"Thật." Vệ Liễm bất đắc dĩ thở dài: "Sư phụ từng tiên đoán về số mệnh của ta. Ông ấy nói ta phải giấu tài trước hai mươi, bằng không sau này ắt gặp tử kiếp. Ta tiếc mạng sống nên vẫn làm rất tốt. Hôm qua chính là sinh nhật, kỳ hạn đã hết, chẳng phải lo... Cơ Việt?"

Vốn dĩ hắn đang tươi cười, vừa nghe thấy thì ý cười nhạt dần.

Giấu tài trước hai mươi, bằng không sau này ắt gặp tử kiếp...

Tử kiếp...

"Tử" là chết, là vảy ngược không được phép chạm vào của Cơ Việt.

Vệ Liễm rút kiếm trước mặt mọi người, bộc lộ tài năng sắc bén trong ngày hôm qua, đó cũng chính là sinh nhật của y, vừa vặn hết kỳ hạn nên chẳng sao cả.

Nhưng Cơ Việt biết, thật ra không phải thế.

Đâu phải hôm qua hắn mới chứng kiến bản lĩnh của Vệ Liễm.

Trước đó, thời điểm bị thương ở khu săn bắn, hắn đã biết y rất lợi hại. Sớm hơn nữa là vào tháng giêng, sau khi giao chiến với người mặc áo đen trên nóc nhà, hắn nghi ngờ Vệ Liễm chẳng yếu ớt như vẻ bề ngoài, bèn phái Sóc Phong đi điều tra và hiểu rõ mọi chuyện ngay đêm ấy.

Hắn đã sớm biết.

Cho nên, Vệ Liễm thất bại trong việc giấu tài trước hai mươi.

Nội tâm bỗng dâng lên một trận khủng hoảng trước nay chưa từng có, hắn không thể không lưu ý với cái thứ gọi là số kiếp kia.

Vệ Liễm sẽ gặp chuyện ư?

... Nhất định hắn phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành!

Vệ Liễm không biết Cơ Việt nghĩ gì, nhưng lại cảm nhận được hắn bỗng trở nên nôn nóng bất an, bèn an ủi: "Không có gì đâu, chẳng phải đều đã qua rồi sao? Ta vẫn khỏe mạnh bình an mà."

Thật ra Vệ Liễm biết, y làm chưa tốt.

Ngày đó ở trong rừng, y để lộ quá nhiều sơ hở.

Nhưng đâu nhất thiết phải nói ra cho phiền lòng.

Y bèn pha trò thay đổi bầu không khí: "E rằng tử kiếp mà sư phụ nhắc tới là vào đêm qua, suýt nữa ta đã bỏ mạng ở trên giường rồi."

Cơ Việt mỉm cười, nhưng đáy lòng vẫn nặng trịch như có tảng đá đè lên, tuy nhiên hắn không biểu lộ ra.

Hắn biết, Vệ Liễm chẳng muốn hắn buồn.

-

Câu chuyện về vận mệnh số kiếp phảng phất như một đoạn nhạc đệm thoáng qua, chẳng ai nhắc tới nữa.

Nhưng ẩn sâu bên dưới là, các vị quan trong Khâm Thiên giám được bí mật gọi tới Ngự Thư phòng.

Cơ Việt muốn bọn họ tính vận mệnh cho Vệ Liễm.

Khâm Thiên giám chuyên đảm nhiệm công việc quan sát hiện tượng thiên văn, đoán điềm lành dữ, làm ra lịch, thúc đẩy vận nước. Dĩ nhiên người được tuyển vào Khâm Thiên giám triều đình đều có bản lĩnh thực sự, không như thầy tướng số chốn giang hồ. Thế nhưng sau khi xem xong, rất nhiều người lại dồn dập tỏ vẻ không nhìn ra được vận mệnh của Vệ Liễm.

Cơ Việt trầm giọng hỏi: "Vì sao?"

Một vị quan Khâm Thiên giám trẻ tuổi nghiêm túc trả lời: "Hẳn là số mệnh của công tử vô cùng cao quý, chúng thần chẳng đủ tư cách dò xét."

Nói vậy chẳng phải viện cớ, bởi số mệnh của nhân vật càng lớn thì càng không dễ nhòm ngó. "Thiên cơ bất khả lộ", xem trộm việc trời định tức là đi ngược ý trời. Với kẻ tiểu nhân, người tầm thường thì còn suy đoán được ít nhiều, nhưng nếu muốn dò xét nhân vật có khả năng liên quan tới cả thiên hạ, vậy họ không làm được.

Vị quan này vốn thuộc thế hệ trẻ xuất sắc nhất trong Khâm Thiên giám, lúc bình thường xem vận mệnh cho người khác đều thấy rõ ràng, trăm phát trăm trúng. Nhưng khi xem tới vận mệnh của Vệ Liễm thì đôi mắt cứ như bị sương mù bao phủ, đầu đau nhói nếu cố gắng dò xét, phảng phất trời cao đang cảnh cáo, không cho phép kẻ nào lén nhìn.

Cơ Việt bảo: "Truyền Giám chính."

Kẻ dưới không được, thì gọi người đứng đầu tài giỏi nhất.

Vị quan thẳng thắn trả lời: "Bẩm, Giám chính đại nhân đã tới Trích Tinh lâu để quan sát tượng tinh trong năm ngày năm đêm, ông ấy dặn bất cứ ai cũng không được quấy rầy."

Vừa dứt lời thì những vị quan xung quanh điên cuồng nháy mắt.

Ngươi còn trẻ tóc còn xanh, mà bản thân chán sống thì đừng có liên lụy tới chúng ta, bệ hạ nằm trong phạm vi "Bất cứ ai" hả?

Nét mặt vô cảm, Cơ Việt hỏi: "Ngay cả cô cũng không được quấy rầy à?"

Vị quan trẻ tuổi: "..."

Vị quan khác đứng bên cạnh vội thi lễ: "Để thần đi gọi Giám chính đại nhân tới!"

...

Thời điểm Giám chính đại nhân tuổi cao, râu tóc bạc trắng, hoảng hốt bị kéo từ tầng chín Trích Tinh lâu xuống Ngự Thư phòng thì đã thở hồng hộc, suýt toi nửa cái mạng.

Cơ Việt vẫn còn lương tâm, sai người dâng trà rồi mời ông ta ngồi nghỉ, không tiếp tục hành hạ vị quan già yếu đã trực ở Trích Tinh lâu năm ngày năm đêm này nữa.

Cung nhân dâng trà xong, Cơ Việt bảo tất cả lui ra, rồi nói: "Cô triệu Giám chính đại nhân tới đây để tính vận mệnh cho một người."

Bệ hạ ra lệnh, chả nhẽ không nghe, Giám chính hỏi: "Bệ hạ muốn xem cho ai?"

Cơ Việt đáp: "Vệ Liễm."

Giám chính gật đầu, hỏi ngày tháng năm sinh, sau đó cầm lấy một chiếc mai rùa và một đồng tiền, thái độ trịnh trọng.

Sau một chén trà nhỏ.

Giám chính mắt không chớp, chăm chú nhìn mai rùa và đồng tiền, vẻ mặt nghiêm nghị.

Sau một nén nhang.

Giám chính mắt không chớp, chăm chú nhìn mai rùa và đồng tiền, vẻ mặt càng nghiêm nghị.

Sau một canh giờ.

Giám chính mắt không chớp, chăm chú nhìn mai rùa và đồng tiền, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.

Mắt Cơ Việt bắt đầu nhức mỏi.

Nhưng việc liên quan tới an toàn của Vệ Liễm nên hắn không dám phân tâm, không dám phê duyệt tấu chương giết thời gian, cũng không dám quấy rối Giám chính dò xét, mà dùng sự kiên nhẫn cả đời, lẳng lặng chờ đợi.

Cơ Việt rất kính trọng vị sư phụ thần bí của Vệ Liễm, đối phương đã giúp y thật nhiều, đâu thể bỏ qua lời tiên đoán của ông ấy.

Dính dáng tới Vệ Liễm, Cơ Việt chẳng bao giờ thờ ơ.

Sau hai canh giờ, Giám chính sợ hãi biến sắc mặt, vô tình làm đổ chén trà trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.

Ông giật mình, định nhận tội, Cơ Việt đã nhanh hơn đứng bật dậy: "Kết quả ra sao?"

Giám chính lắp bắp: "Bệ hạ, việc, việc, việc lớn không ổn... "

Trái tim Cơ Việt chìm xuống, hắn khàn giọng hỏi: "...Sao lại không ổn?"

Giám chính sợ hãi đáp: "Số mệnh của Liễm công tử là, là..."

Là hình ảnh bỏ mạng có phải không?

Cơ Việt hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, hắn ngồi trở lại, cánh tay vịn trên ghế nổi đầy gân xanh.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương.

Vì sao hắn lại biết trước chuyện sẽ xảy ra với Vệ Liễm như vậy... nếu y thật sự gặp bất trắc, cơ bản hắn... hắn chẳng dám nghĩ tới.

Giám chính tiếp tục thốt lên kinh ngạc: "Là số mệnh Chân long!"

Cơ Việt: "..."

Cơ Việt vẻ mặt không đổi thả tay xuống.

Vẻ mặt không đổi ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt không đổi mở miệng bảo: "Nói một lần cho xong có được không?"

Chẳng phải chỉ là số mệnh Chân long thôi à? Chỉ cần không trúng tử kiếp, thì có nói Vệ Liễm là Tử Vi Đế Tinh* sống lại hắn cũng thừa nhận.

("Tử Vi" hay còn gọi là "Đế Tinh", là mệnh sao đứng ở vị trí cao nhất trong bảng xem bói vận mệnh)

Chỉ cần Vệ Liễm không chết.

Giám chính hoảng sợ: "Bệ hạ! Đây chính là số mệnh Chân long đó!"

Hơi thở của rồng nồng đậm như vậy, nghiễm nhiên sẽ thống nhất thiên hạ bảy nước.

Nhưng, nhưng rõ ràng người đó phải là bệ hạ mới đúng! Vì sao lại là Liễm công tử?

Liễm công tử là Quý quân của bệ hạ, sau này sẽ lên Vương hậu, thậm chí được sắc phong làm Hoàng hậu, tóm lại là mệnh Phượng hoàng chứ không phải Chân long.

Chẳng lẽ, tương lai Liễm công tử ỷ mình được sủng ái, sát hại bệ hạ, đoạt lấy giang sơn Đại Tần, đổi tên vùng đất mênh mông rộng lớn này thành Sở?

Giám chính hoang mang lo nghĩ.

Điều đáng sợ hơn là, bệ hạ nghe nói công tử Liễm có số mệnh Chân long thì lại không hề tức giận mà thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện gì thế này? Lẽ nào bệ hạ đã bị đầu độc, cam lòng nguyện ý chắp tay dâng giang sơn cho người?

Giám chính tức giận thổi râu trừng mắt, định rống to "Bệ hạ tỉnh táo lại đi, đừng để Liễm công tử quyến rũ mê hoặc", nhưng sợ khó giữ nổi cái đầu trên cổ nên chẳng dám hé răng.

Gia đình ông có đứa cháu trai vừa mới chào đời, bây giờ ông liều mình khuyên can, nhỡ đâu bệ hạ nổi giận ra lệnh chu di tam tộc hay cửu tộc, vậy biết làm thế nào...

Cơ Việt nghiêm túc hỏi: "Ngoại trừ điều này thì không còn gì khác?"

Giám chính: "... Không còn gì khác."

Điều này còn chưa đủ sao???

Cuối cùng lông mày Cơ Việt cũng giãn ra: "Thế thì tốt."

Hắn nhẹ giọng nhắc nhở: "Chuyện vừa rồi, nếu để lộ nửa chữ..."

Giám chính lập tức tuyên bố: "Hôm nay lão thần chưa từng tới Ngự Thư phòng."

Cơ Việt rất hài lòng: "Lui ra đi."

Giám chính xoắn xuýt trong chốc lát, quyết định đổi đề tài: "Bệ hạ, thần có sự việc khác cần bẩm báo."

Chuyện Vệ Liễm đã xong, rốt cục Cơ Việt cũng có tâm tình cầm lấy một quyển tấu chương xem xét, đầu không ngẩng lên, hắn bảo: "Nói."

Nước Tần dưới sự cai quản của Cơ Việt, chính trị ổn định, sóng lặng gió yên, tấu chương báo cáo tình hình dân sinh từ khắp nơi dâng lên đều ca ngợi cảnh thiên hạ thái bình. Tiền tuyến đóng ở nước Trần cũng liên tiếp truyền về tin thắng trận, Tạ Thầm tự tay viết thư, kể chuyện bắt được mấy viên đại tướng, không đầy một tháng sẽ ca khúc khải hoàn.

Cơ Việt đọc như gió, nắm thông tin cực nhanh.

Giám chính khom người bẩm báo: "Năm ngày trước thần xem tượng tinh thấy khác thường, cho nên quan sát đo lường ở Trích Tinh lâu đã năm ngày đêm, thấy sao Thiên Nhuế* di chuyển bất thường, xuất hiện hình ảnh đại hung. Có lẽ phía đông nam sẽ phát sinh dịch bệnh."

Sao Thiên Nhuế nổi tiếng là hung tinh*, xưa nay phàm có động thái lạ, nhất định sẽ dẫn đến dịch bệnh đi kèm thiên tai. Triều đại trước từng xuất hiện bệnh đậu mùa, không kịp thời xử lý, tai họa ập xuống đầu mấy vạn dân chúng, đất đai hoa mầu không ai thu hoạch, xác người chết đói rải rác khắp nơi, cảnh tượng như địa ngục giữa chốn trần gian.

(Trong kỳ môn độn giáp/ lý luận thuật số cổ đại xem tử vi bói toán: Sao Thiên Nhuế chính là sao Thổ, ứng với cửa tử, người xưa cho rằng nó liên quan tới bệnh tật, nên còn gọi là hung tinh, bệnh tinh)

Đâu phải chuyện nhỏ, mà trong triều lại chẳng nghe được chút phong thanh nào, Giám chính đã quan sát, tính toán, đo lường trong năm ngày liên tiếp mới dám kết luận.

"Dịch bệnh? Phía đông nam?" Cơ Việt lẩm bẩm, tay bỗng đảo qua chồng tấu chương trước mặt rồi rút ra hai quyển.

Phía đông nam nước Tần có hai châu lớn: Giang Châu và Thanh Châu, vậy mà Tri châu ở hai địa phương này đều dâng tấu chương báo mưa thuận gió hòa, không có việc gì phát sinh.

Hắn quét tầm nhìn qua những hàng chữ chứa đầy lời ca tụng, vẻ mặt khó lường.

"Ngươi chắc chứ?"

"Lão thần tuyệt đối không dám nói bừa."

"..." Cơ Việt nhắm mắt lại: "Cô đã biết."

-

Đêm đó, Chung Linh cung.

Vệ Liễm quay đầu nhìn Cơ Việt, hắn đang duy trì tư thế hai tay đặt sau gáy mắt nhìn lên nóc nhà, chẳng biết ngẩn người đã bao lâu.

Vệ Liễm gọi: "Cơ Việt."

Cơ Việt: "..."

Vệ Liễm: "Cơ Việt?"

Cơ Việt: "..."

Vệ Liễm không nhịn được, nhổm dậy nằm úp sấp trên người hắn, đuôi mắt nhiễm sắc màu tình dục ửng hồng còn chưa kịp rút đi: "Sao đêm nay huynh lại lơ đễnh như thế?"

Làm có một hiệp rồi kết thúc, đổi tính à?

Sói chuyển sang ăn chay ư?

Vệ Liễm càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.

Cơ Việt hoàn hồn, nhìn thanh niên xinh đẹp nằm nhoài trên lồng ngực hắn, bàn tay đặt sau gáy chuyển xuống vòng qua eo y.

Hắn đang nghĩ tới hai việc.

Một là Vệ Liễm mang số mệnh Chân long, hai là tai họa phía đông nam.

Vệ Liễm xưng vương hay xưng đế, nói thật Cơ Việt chẳng quan tâm lắm. Rồng phải vùng vẫy giữa biển khơi chứ đâu thể mắc kẹt quanh khu nước cạn. Vệ Liễm tài năng hay nhan sắc đều khiến người người kinh diễm, không nên lãng phí cuộc đời ở chốn hậu cung.

Hai người vẫn luôn bên nhau thì thân phận Vệ Liễm thế nào đâu có quan trọng, cùng lắm hắn mang giang sơn, gả cho người làm Vương hậu...

Nếu Vệ Liễm lên ngôi vua, nhất định sẽ trở thành minh quân lưu danh sử sách nghìn năm, chẳng hề thua kém hắn.

Đã mang số mệnh Chân long, vậy dĩ nhiên tử kiếp kia chưa đánh đã tan, điều ấy khiến Cơ Việt cực kỳ vui vẻ.

Hắn chưa từng nghĩ tới khả năng hai người trở mặt thành thù, và tin chắn điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Thế nên hắn chẳng nghĩ nhiều về chuyện ấy.

Chuyện khiến hắn nhức đầu là sự bất thường của sao Thiên Nhuế.

Thiên tai, nhân họa* trước nay chả bao giờ chấm dứt. Kể từ khi Cơ Việt lên ngôi, tranh đấu loạn lạc, xung đột va chạm, tai họa do con người gây ra không ít, thế nhưng thiên tai chưa từng xuất hiện. Với những công lao chiến tích xuất sắc về chính trị, dân chúng nước Tần vẫn coi hắn là vị vua được trời cao ủng hộ.

(Nhân họa: từ ít dùng, chỉ tai họa, hậu quả gây ra bởi hành động, ý thức của con người)

Nếu xảy ra thiên tai, dân chúng sẽ rơi vào lầm than khổ ải.

Nhưng đáng ngạc nhiên là tại thành Vĩnh Bình, hắn chưa nhận được bất cứ tin tức nào.

Hôm nay Giám chính rời đi, Cơ Việt lập tức phái người ra roi thúc ngựa, chia binh làm hai đường tiến tới Giang Châu và Thanh Châu, bí mật điều tra. Đường xá xa xôi, qua lại cũng mất hơn một tháng trời, trong khoảng thời gian đó tình hình phát triển tới đâu thì không thể nào dự đoán được.

Cơ Việt càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng.

Tất nhiên Vệ Liễm nhận ra.

Cơ Việt gọi: "Vệ Liễm."

Vệ Liễm đáp: "Ừ, ta đây."

Mí mắt Cơ Việt cụp xuống, hắn nhìn y: "Ngươi muốn xuất cung không?"

Vệ Liễm: "Hả?"

"Chùa Cam Tuyền, núi Bạch Lộ, ở ngay ngoài thành." Cơ Việt nói: "Đi xin bùa, nghe đồn nơi đó rất linh nghiệm, ví như bùa nhân duyên..."

Ánh mắt Vệ Liễm nguy hiểm: "Huynh còn muốn cầu nhân duyên hả?"

Cơ Việt bật cười, xoa nắn vành tai y: "Đùa thôi, cô tới xin cho ngươi lá bùa bình an."

Phương trượng chùa Cam Tuyền là Tịnh Trần đại sư - người từng siêu độ cho mẫu phi hắn, một vị cao tăng chân chính, đức độ vọng trọng, đạo hạnh uyên thâm.

Có một số việc, Cơ Việt muốn hỏi người ấy.