Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 66: Hoàn Hồn đan




Không ổn.

Tâm trạng Cơ Việt nặng nề.

Hắn có thể cảm nhận được chất độc đang cấp tốc lan tràn trong bảy tám đường kinh mạch, sức lực nhanh chóng mất dần. Một chốc nữa, có lẽ ngay cả thanh kiếm hắn cũng chẳng cầm vững.

Hắn không bảo vệ được Vệ Liễm.

Ánh mắt Cơ Việt sắc bén, lộ vẻ hung bạo liều lĩnh làm người ta khiếp sợ. Hắn đổi vũ khí sang tay trái, động tác cực kỳ tàn nhẫn, hầu như mỗi nhát kiếm đều trúng vào điểm yếu, gặt hái tính mạng người.

Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Cái giá phải trả là mất đi khả năng phòng ngự, càng ngày trên cơ thể hắn càng nhiều máu. Tuy vậy, cánh tay còn lại vẫn cẩn thận che khuất tầm mắt của Vệ Liễm.

"Đừng nhìn." Cơ Việt hạ thấp giọng, dịu dàng tới mức gần như nỉ non.

Toàn thân hắn máu me đầm đìa, cự kỳ khó coi.

Tay Vệ Liễm nắm chặt sợi dây cương, giọng nói run rẩy: "Cơ Việt..."

"Haizz…" Cơ Việt thì thầm bên tai y: "Cô vẫn ổn."

Cho dù lưng vừa bị chém một nhát, sắc máu nhiễm đỏ áo quần.

Thanh niên trong lòng được hắn che chở vẫn sạch sẽ, chẳng hề vấy bẩn.

Đáng tiếc vẫn bị vài giọt máu bắn lên mặt, vì hắn bảo vệ chưa chu đáo.

Tất cả chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, Cơ Việt đâu dám ham chiến, có tới mười mấy tên thích khách, hắn không dư thời gian đọ sức cùng bọn chúng.

Cơ Việt hợp lực với A Manh mở một đường máu, rồi thúc ngựa xông ra khỏi vòng vây, bỏ rơi toàn bộ thích khách sau lưng.

"Hí!" Trong thời khắc quan trọng, Tiểu Hồng không bị trói buộc, lao như tên bắn.

Sau khi bỏ rơi những tên sát thủ, tay Cơ Việt nắm dây cương ngày càng lỏng lẻo, trán hắn túa ra mồ hôi lạnh.

Tới con đường nhỏ hẹp quanh co, tay bỗng rũ xuống, chẳng có dấu hiệu báo trước, hắn gục đầu trên vai Vệ Liễm.

Thấy con ngựa không người điều khiển sắp mất kiểm soát, ánh mắt Vệ Liễm u ám, tay nắm chặt lấy sợi dây cương.

Y bình tĩnh thay thế Cơ Việt, tiếp tục giục ngựa lao nhanh về phía trước.

-

Vệ Liễm tìm thấy một hang đá kín đáo, y bèn cõng Cơ Việt đang hôn mê tiến vào.

Cơ Việt dựa lên vách đá, vết thương trên da thịt trông thấy mà giật mình. Vệ Liễm im lặng kiểm tra, vẻ căm hận cuồn cuộn trào dâng trong đáy mắt ngày một rõ ràng.

Khó xử lý nhất vẫn là vết thương trên vai, bị mũi tên đâm xuyên thấu, ứa ra máu đen.

Chất kịch độc.

Mắt Cơ Việt khép hờ, bờ môi tím bầm, gương mặt tươi đẹp giờ đây tái nhợt đến cực điểm. Tần vương vốn kiên cường mạnh mẽ vào thời khắc này yếu ớt tới mức không chịu nổi một đòn.

A Manh bên cạnh nôn nóng kêu ăng ẳng, Vệ Liễm lạnh lùng quát: "Đừng ồn ào."

Nó hung ác rống lại: "Gâu!"

Vì bảo vệ ngươi nên chủ nhân mới bị thương!

Nếu chẳng lo lắng cho Vệ Liễm thì tại sao Cơ Việt lại để lộ sơ hở cho người ám hại.

Một đời chó Ngao chỉ nhận biết chủ nhân duy nhất. Ngày thường A Manh vẫn chung sống hòa bình với Vệ Liễm lúc này lại tỏ thái độ thù địch với con người khiến chủ nhân bị thương này.

Vệ Liễm chẳng rảnh rỗi đi cãi cọ với một con chó, y nhanh chóng phong bế mấy huyệt đạo trên người Cơ Việt để tạm thời cầm máu. Chất độc này không hiếm lạ, nếu cho Vệ Liễm thời gian thì chắc chắn y sẽ điều phối ra thuốc giải.

Nhưng bây giờ thứ y thiếu nhất lại chính là thời gian.

Còn tiếp tục trì hoãn nữa thì Cơ Việt có giữ được tính mạng cũng phải cắt bỏ một cánh tay.

Vệ Liễm nhìn vết thương chồng chất, ánh mắt bị đâm đau nhói. Y cúi đầu lấy ra một bình sứ, đổ viên thuốc xuống, chẳng hề do dự đút cho Cơ Việt.

Trước đây để giải độc cho mình, Vệ Liễm đã lấy Hoàn Hồn đan của Thánh nữ nước Lương, nhưng lại thấy quá lãng phí nên chưa dám dùng. Bởi viên thuốc quý báu vạn phần, do đó y vẫn luôn mang bên người.

Bây giờ vừa vặn phát huy tác dụng.

Cơ Việt bị trúng loại độc không phải không có thuốc nào chữa được, tuy nhiên vào thời khắc khẩn cấp, Vệ Liễm chẳng cần quan tâm xem có lãng phí hay không.

Cân nhắc được hoặc mất, liệu có dùng dao mổ trâu để giết gà hay không, y chẳng thèm đếm xỉa. Y chỉ muốn người trước mặt được an toàn.

Mau chóng bình phục.

Mắt thấy sau khi Cơ Việt nuốt Hoàn Hồn đan thì sắc mặt dần hồng hào, máu chảy ra cũng chuyển về màu đỏ bình thường, Vệ Liễm mới buông xuống tâm trạng lo lắng. Y xé vải áo, nỗ lực duy trì bình tĩnh, xử lý vết thương cho hắn.

Thật ra tay y đang run rẩy.

Hoàn Hồn đan quả là danh xứng với thực, tác dụng cực nhanh.

Vệ Liễm chẳng tiếc nuối viên thuốc, chỉ cảm thấy hoảng hốt, ai ngờ được bản thân y cũng có ngày hôm nay.

Cơ Việt, ta giữ Hoàn Hồn đan này vốn để bảo vệ tính mạng, mà ngay cả bản thân cũng không nỡ dùng, bây giờ ta giao tính mạng này cho huynh đó.

Huynh biết nó có nghĩa gì không?

Cơ Việt, ta chẳng còn đường lui nữa.

Ta đã trả cái giá lớn như vậy, thế cho nên huynh phải sớm bình phục, không thể xảy ra chuyện.

Nhất định, nhất định huynh sẽ bình an vô sự.

-

A Manh nhìn Vệ Liễm rút mũi tên rồi băng bó cho Cơ Việt, nó biết y đang cứu chủ nhân, bèn im lặng.

Bên ngoài hang đá mơ hồ truyền đến tiếng người, A Manh lập tức đề cao cảnh giác.

Đám sát thủ kia chưa từ bỏ, vẫn đang truy tìm tung tích Cơ Việt.

Bọn chúng sắp tới nơi này.

Ánh mắt Vệ Liễm lạnh lẽo, y thắt nút vị trí cần băng bó cuối cùng rồi đứng dậy nhìn A Manh, dặn dò: "Bảo vệ tốt chủ nhân của ngươi."

Nói xong, y cầm lấy cung tên, nhặt bội kiếm của Cơ Việt, xoay người ra khỏi hang.

...Ta sẽ bảo vệ huynh.

Cơ Việt mở mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng thanh niên đang cầm kiếm bước đi.

"Vệ, Liễm..." Cơ Việt cố hết sức gọi y, nhưng ý thức lại chìm vào màn đêm sâu thẳm.

-

Ngoài hang đá, Tiểu Hồng còn đứng đó, một bước không rời.

Nhìn thấy thanh niên bước ra, trong mắt Tiểu Hồng loé lên nét hoảng hốt.

Cứ cảm thấy Vệ Liễm chẳng giống trước kia...

Mất đi vẻ bề ngoài vô hại, rõ ràng gương mặt thanh niên vẫn dửng dưng, nhưng quanh thân lại hiện ra sát ý rét lạnh thấu xương.

"Sao ngươi không chạy đi?" Vệ Liễm sờ sờ đầu nó: "Chạy thì ngươi sẽ được tự do."

Tiểu Hồng cúi thấp đầu.

Khinh nó ngốc hả? Chạy thì nó sẽ bị thú hoang trong rừng xơi tái ấy.

Lại nói thêm… người kia đang bị thương mà, sao có thể nhân cơ hội chạy trốn vào lúc này chứ, chúng nó tuy là ngựa nhưng cũng trọng nghĩa khí đó biết không?

Vệ Liễm khẽ cười, dứt khoát xoay người lên ngựa: "Giá!"

Ở vùng phụ cận hang đá, hai tên sát thủ đang không ngừng truy tìm dấu vết trong các lùm cây bụi cỏ.

Tần vương trúng độc, còn mang theo gánh nặng, chắc chắn không chạy xa được.

Đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt hắn.

Phía sau bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, hai sát thủ quay người lại, thì thấy một con ngựa bờm đỏ quen mắt cùng với thanh niên dung nhan tựa tranh vẽ.

Chỉ là khóe mắt thanh niên có dính vết máu, khiến toàn thân y hiện lên vẻ quyến rũ mê hoặc kỳ lạ.

Bọn chúng vẫn nhớ, người này luôn được Tần vương che chở trong lòng.

Vì sao bây giờ chỉ còn một? Tần vương đâu rồi?

Quả hồng mềm dễ nắn, hai sát thủ đang định tiến lên bắt người ép hỏi, chợt thấy thanh niên áo trắng giương cung, không nhiều lời, mũi tên bay ra cắm thẳng vào một sát thủ.

Người còn lại thấy đồng bọn bị giết thì định ra tay ngay tức khắc, nhưng thân hình thanh niên chớp nhoáng, trong tích tắc đã cầm kiếm đứng ngay trước mặt hắn: "Ai phái các ngươi tới đây?"

Giọng nói trong trẻo êm tai, lại rét lạnh như tuyết đọng ngàn năm.

Tên sát thủ nghiến lợi, định cắn rách túi nhỏ chứa chất độc nhét trong kẽ răng, bọn chúng là tử sĩ, đương nhiên sẽ không bao giờ khai ra chủ nhân.

Nhưng động tác của Vệ Liễm nhanh hơn, lưỡi kiếm xuyên thẳng vào lồng ngực, không cho hắn nửa cơ hội sống sót.

Sao y lại để cho kẻ dám làm tổn thương Cơ Việt được chết thoải mái như vậy.

"Vừa vặn đưa tới cửa."

Vệ Liễm lạnh lùng nhìn tên sát thủ gục xuống, chết không nhắm mắt.

"Trên cơ thể hắn có một mũi tên độc xuyên qua xương, ba vết kiếm đâm gần chỗ hiểm, bảy đường đao chém ứa máu." Môi mỏng khẽ cong, gương mặt ôn hòa tràn đầy vẻ lạnh lẽo: "Ta muốn tất cả các ngươi phải đền mạng."

-

Những sát thủ còn lại đang truy tìm tung tích Tần vương không hề hay biết, bọn chúng sắp tiếp đón một vị thần chết.

Bề ngoài của Vệ Liễm trông thực hiền lành, trước đó lại được Cơ Việt che chở như thư sinh tay trói gà không chặt. Thế nên sát thủ gặp y thường khinh địch, chỉ chớp mắt đã thấy lưỡi kiếm bén nhọn lướt qua cổ.

Vệ Liễm chẳng hỏi lai lịch, cứ giết người trút giận.

...

Ba tên sát thủ đang hoảng hốt chạy trốn, bị trượt chân vấp ngã trên mặt đất cũng không dám dừng lại, vội vã bò lên rồi tiếp tục chạy như điên.

Người kia thật đáng sợ!

Diêm vương giữa chốn nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi, không thua kém Tần vương chút nào!

Ba người bọn chúng vốn được phân công một tổ cùng truy tìm Tần vương, nhưng chẳng thu được kết quả gì nên đành theo đường cũ trở về tập hợp cùng mọi người. Không ngờ lúc bọn chúng trở về, sào huyệt đã bị san phẳng!

Giờ khắc này bọn chúng vẫn không quên được cảnh tượng kinh khủng kia.

Thi thể nằm rải rác khắp nơi, hầu như đều một kiếm chí mạng, hoặc bị ngân châm xuyên qua tử huyệt. Chỉ còn lại một người, bàn tay bị đứt lìa đang nằm thoi thóp, muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.

Thanh niên áo trắng gật gù nói: "Ta nhớ ngươi, chính ngươi đã chém một đao trúng lưng hắn."

Gặp quỷ rồi! Bọn chúng đều đeo khăn che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, trận chiến lại hỗn loạn như vậy, thế mà thanh niên này còn nhớ rõ ai đã làm tổn thương Tần vương!

"Rốt cuộc kẻ nào phái các ngươi tới?" Vệ Liễm dùng kiếm gọt khối thịt kế tiếp.

"..."

"Thật có lỗi, ta quên mất đã tháo khớp cằm ngươi” Vệ Liễm vặn trở về, rồi nhẹ nhàng lau chùi vết máu trên thân kiếm: "Nếu khai ra, ta sẽ cho ngươi chết sảng khoái."

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sát thủ run rẩy: "Là Hạ, Hạ..."

"Ôn Hành, đúng không?" Vệ Liễm lạnh nhạt hỏi.

Sát thủ vội gật đầu, đáy mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng.

"Hắn bỏ chạy rồi đúng không? Kẻ bắn mũi tên kia chính là hắn đúng không?"

"Vâng, vâng!"

Vệ Liễm có được đáp án, một kiếm xuyên tim, tiễn đưa người đi gặp Diêm vương.

Ba tên sát thủ trốn sau gốc cây đã bị tình huống vừa rồi dọa đến tè ra quần, lập tức xoay người bỏ chạy.

Ước chừng đủ xa, một tên chưa kịp hoàn hồn, vội vã lên tiếng: "Hắn, hắn không đuổi kịp đấy chứ?"

"Hình như không..."

"Hô, hắn rốt cuộc là thứ… Hự!"

Cả khu rừng bỗng lặng ngắt.

Ba mũi tên cùng lúc đâm xuyên qua lưng chúng.

Vệ Liễm ngồi trên ngựa, bình tĩnh buông dây cung rồi kéo chiến mã quay đầu: "Đi thôi."

-

Bao đựng tên đã trống rỗng nên Vệ Liễm tiện tay vứt ven đường, còn bội kiếm của Cơ Việt dính đầy máu tươi, mùi tanh nồng hấp dẫn không ít mãnh thú đang ẩn nấp.

Một con cọp lẳng lặng đi ra từ trong rừng, mắt nhìn chằm chằm Vệ Liễm, nghiễm nhiên coi một người một ngựa trước mặt là đồ ăn.

Chân Tiểu Hồng nhũn ra.

Vệ Liễm lạnh nhạt liếc mắt nhìn nó: "Hôm nay tâm tình khó chịu, không săn thú, chỉ săn người."

Lão hổ: "..."

Một người một hổ giằng co trong chốc lát, sau cùng lão hổ lẳng lặng lui về cánh rừng sâu.

Động vật luôn có bản năng tìm lợi né hại.

Tiểu Hồng: "..."

Nó tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, nó thà đắc tội A Manh còn hơn là đắc tội Vệ Liễm.

Vệ Liễm giục ngựa chạy tới một con suối, nhảy xuống rửa sạch kiếm.

Tuy máu nhiều như vậy, nhưng quần áo y vẫn không nhiễm chút bụi nào, một thân phong thái "Thần tiên hạ phàm" mà lại đi làm công việc Diêm vương.

Xong xuôi, y trở lại hang núi.

A Manh nghe có động tĩnh thì lập tức vểnh tai lên, thấy Vệ Liễm đi vào bèn miễn cưỡng nằm xuống.

Cơ Việt vẫn chưa tỉnh, Vệ Liễm yên lặng ngồi bên, giúp hắn lau mồ hôi trán.

Dọc theo đường đi y đã để lại ký hiệu, dấu vó ngựa của Tiểu Hồng cũng rất rõ. Nếu không phải phường giá áo túi cơm thì chưa đầy một phút, cấm quân sẽ tìm tới nơi này.

Một phút sau, từng trận tiếng vó ngựa dồn dập đến gần.

Rốt cuộc quân triều đình cũng tới.

"Mạt tướng cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ thứ tội!"

Vị tướng quân dẫn đầu quỳ xuống đất, không dám ngẩng lên. Dọc theo đường đi nhìn thấy bao nhiêu thi thể thích khách nên hắn biết bệ hạ đã trải qua cuộc chiến kịch liệt tới mức nào.

"Bệ hạ bị thương nên thiếp đi rồi." Đáp lại hắn là một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Tướng quân sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì nhìn thấy vị công tử Liễm phong thái tao nhã kia, đôi mắt thâm thúy mà lạnh nhạt, cặp môi mỏng mà rõ nét.

"Truyền Thái y."