Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 110: Lương Thành




Ngày mười lăm tháng tám, Cơ Việt rời nước Lương trở về Vĩnh Bình, Vệ Liễm ở lại trấn thủ vương đô, tiếp quản tình hình chung.

Đấu tranh giành thiên hạ thì dễ trông coi giang sơn lại gian nan, Lương chưa bình định, Tần đã gặp phiền toái lớn. Người nước Lương đang bị đẩy xuống bờ vực tuyệt vọng cứ như bắt gặp chút ánh sáng hy vọng, trở nên nôn nóng không yên.

Chỉ là có mặt Vệ Liễm ở đó thì mọi hy vọng xa vời sẽ bị bóp chết toàn bộ.

Y chém giết hơn mười người có động thái khác thường khiến nhóm quý tộc nước Lương vô cùng sợ hãi. Cứ tưởng Tần vương đi rồi, Tạ Thầm chưa đến, họ có thể nhân cơ hội phản công. Ai ngờ Vệ Liễm chẳng có tiếng tăm gì mà mưu trí thủ đoạn không thua kém Tần vương chút nào, đề phòng nghiêm ngặt, giết gà dọa khỉ, chẳng cho họ cơ hội trở mình.

Chuyện gì xảy ra với Vệ Liễm này vậy? Y không phải người Sở à? Mà sao lại tận tâm cống hiến cho Tần vương như thế? Bao nhiêu người âm thầm nghiến răng căm hận nhưng cũng chẳng dám lên tiếng. Hễ ăn nói huyên thuyên hay có ý định phản kháng thì ban đêm sẽ đột tử ở đầu đường - Vệ Liễm trấn áp bọn họ tuyệt đối bằng vũ lực.

Gian khổ khỏi nói cũng biết, mà kết quả là y đã thành công.

Hai mươi tháng tám, Tạ Thầm dẫn một đội quân vào đóng giữ vương thành, hội hợp cùng Vệ Liễm.

Ngày đầu tiên vào thành, hắn lập tức đến bái kiến Vệ Liễm.

"Công tử." Tạ Thầm biết mấy ngày nay một mình Vệ Liễm bảo vệ vương thành nước Lương, nội tâm không thể nói là không cảm thấy chấn động.

Thân là tướng quân, tất nhiên hắn biết muốn bảo vệ một toà thành mới có bao nhiêu gian nan. Mà công tử Liễm lại không có nhân lực trong tay, hoàn toàn dựa trên chiến thuật đánh trúng vào tâm lý không dám manh động của người Lương, dùng kế hoãn binh kéo dài đợi quân Tần đến.

Hiểu biết của hắn về Vệ Liễm, ban đầu là con tin nước Sở đưa tới, được bệ hạ ngưỡng mộ, sự việc quẳng công chúa Trọng Hoa xuống nước chứng tỏ đây không phải hạng người dễ trêu chọc. Tới khi Vệ Liễm giải quyết ôn dịch Giang Châu, hắn cảm thấy đây là nhân vật tài giỏi. Hiện giờ một mình công tử Liễm giữ vững toà thành hỗn loạn suốt năm ngày, quả thực...

Khiến hắn khâm phục.

"Nửa đường mạt tướng đã gặp bệ hạ." Tạ Thầm cung kính nói: "Bệ hạ dẫn một nửa đại quân về Tần chống đỡ, ra lệnh cho mạt tướng dẫn quân tới vương thành viện trợ ngài."

"Vậy thì giao cho ngươi." Vệ Liễm đợi được hắn đến, cuối cùng cũng có thể rời đi: "Hãy bảo vệ thành cho tốt, trong hôm nay ta sẽ đi luôn. Kẻ nên diệt trừ đã diệt trừ, chỉ còn cá lọt lưới chờ ngươi hốt sạch, nhớ đừng để mất nơi này."

Tạ Thầm sững sờ: "Công tử muốn rời khỏi đây ư?"

Vệ Liễm đáp: "Phải."

"Ngài về nước Tần tìm bệ hạ sao?"

Vệ Liễm lắc đầu: "Ta quay về nước Sở một chuyến."

Tạ Thầm đã tới, nước Lương không cần y bận tâm nữa. Cơ Việt một mình đối kháng ba nước liên minh, độ khó có thể tưởng tượng được và y cần phải giúp đỡ.

Tuy nhiên bàn về bản lĩnh hành quân đánh trận, Cơ Việt vốn là nhân tài xuất chúng. Vệ Liễm không cần thiết phải hỗ trợ, trước mắt, y có chuyện khác muốn làm.

...

"Công tử tìm chúng ta có gì căn dặn?" Tiêu Văn và A Y Đại Á sóng vai ngồi cùng một chỗ, vẻ mặt nghi hoặc.

Thân phận Cơ Việt bại lộ, thân phận Vệ Liễm dĩ nhiên cũng không dối gạt được. Ban đầu Tiêu Văn khó có thể tiếp thu chuyện Ngụy huynh và Việt lão đệ mà hắn xưng huynh gọi đệ lâu như vậy bỗng lắc mình biến thành công tử Liễm và Tần vương, nhưng với khả năng thích ứng tốt, hiện giờ hắn đã có thể đổi cách xưng hô.

"Các hạ từng nói, Ám Ảnh các đồng ý làm cho ta ba việc." Vệ Liễm hỏi: "Còn giữ lời không?"

Không giữ cũng phải giữ, y đã suy nghĩ kỹ làm sao để nghiền ép toàn bộ giá trị của họ.

Tiêu Văn ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên là giữ lời rồi, có lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nhất định sẽ hoàn thành."

"Vậy thì tốt." Vệ Liễm nói: “Ba việc, hiện giờ ta muốn dùng hết."

Y nhanh chóng nói xong ba việc.

"..."

Sau khi nghe xong khóe miệng Tiêu Văn giật giật: "...Được, ta sẽ cố hết sức."

Đúng là không khách khí với hắn chút nào, lên núi đao xuống biển lửa thật đó!

-

Bàn An, nước Sở, ngày mùng mười tháng chín.

Chiến tranh loạn lạc, khói súng nổi lên bốn phía. Thành Bàn An càng thêm tiêu điều so với lần trước Vệ Liễm ghé qua.

Tần - Sở lại gây chiến, lần này quy mô lớn hơn nhiều. Yến, Lỗ, Sở đồng loạt tuyên chiến với nhà Tần, ai cũng không cam lòng ngồi yên chờ đất nước mình biến mất, thế nên tiên hạ thủ vi cường* không có gì đáng trách.

(Tiên hạ thủ vi cường: trích binh pháp Tôn Tử, có nghĩa là ra tay trước để giành được lợi thế)

Trên phố xá hoạt động buôn bán ít ỏi, hầu hết các nhà hàng đều đóng cửa giữ an toàn, có mở thì cũng vắng tanh vắng ngắt.

Khắp nơi tràn ngập khói lửa chiến tranh. Chẳng ai biết ngày mai nhà Tần đánh bại ba nước hay ba nước đánh bại nhà Tần, dân chúng bình thường đành ở trong nhà, hi vọng chiến tranh nhanh chóng trôi qua.

Khách đi//ếm lần trước vẫn mở cửa, tuy nhiên không thấy bóng dáng khách khứa, cực kỳ vắng vẻ.

Vệ Liễm bước vào, phóng tầm mắt chẳng có lấy một bóng người, tiểu nhị rót nước bưng trà cũng không có.

Y nhìn quanh một vòng rồi bước tới trước quầy gọi: "Ông chủ."

"Ai!" Chưởng quầy sợ hết hồn, bò từ dưới quầy hàng ra ngoài, trông thấy Vệ Liễm thì vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là lang quân, làm ta sợ muốn chết."

Người gặp Vệ Liễm rồi thì rất khó quên, chưởng quầy liếc mắt đã nhận ra nên mới hơi buông lỏng cảnh giác. Hai hôm nay những gương mặt mới trong thành đều gây chú ý. Nếu không phải ông ta vẫn đến đây ăn cơm, tình cờ còn có thể kiếm được một hai đồng từ khách đi//ếm này thì ông ta chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện mở cửa.

Tiền bạc quan trọng hay tính mạng quan trọng? Trong hoàn cảnh thực sự nguy hiểm, phần lớn người ta sẽ lựa chọn vế sau, nhưng nếu cái chết chưa cận kề thì một số người sẽ chọn vế trước.

Nào có ai biết bao giờ mình chết, chẳng duy trì nổi kế sinh nhai trước mắt, khác gì không còn tính mạng đâu?

Vệ Liễm hỏi: "Sao ngài lại phải trốn xuống dưới đó?"

Chưởng quầy cười ngượng: "Không phải là sợ người Tần đánh đến sao." Thời chiến vốn như vậy, trông gà hoá cuốc, người người đều bất an.

"Khách đ//iếm này còn mở cửa không?"

"Mở, đương nhiên mở chứ." Chưởng quầy vội nói: "Dù sao vẫn phải sinh sống qua ngày, lang quân muốn nghỉ ngơi hay ở trọ?"

"Cả hai." Vệ Liễm chọn đại một bàn trong đại sảnh rồi ngồi xuống: "Đêm nay ta ở lại đây, ăn mấy món lấp đầy bụng là ổn. Liệu có thể chuẩn bị chút lương khô được không? Ngày mai tại hạ muốn khởi hành để gấp rút lên đường."

"Ôi chao, được chứ." Chưởng quầy đi ra phía sau: "Chờ ta xuống bếp xào vài món."

Vệ Liễm ngẩn người: "Không có đầu bếp sao?" Mà ông chủ phải đích thân đi?

Còn có, từ lúc y bước vào chưa thấy nửa cái bóng của tiểu nhị, ngay cả khách khứa khác cũng không có.

Bàn An yên tĩnh như một tòa thành chết.

"Thời buổi làm ăn khó khăn, không đủ tiền công để phát nên đành cho nghỉ việc hết." Chưởng quầy lắc đầu thở dài, thoạt nhìn dáng vẻ tiều tụy hơn so với lần trước.

Vệ Liễm biết điều không hỏi thêm nữa.

Chưởng quỹ xào vài món ăn thông thường rồi tự mình bưng lên bàn, đại khái đã lâu không gặp được người nào, miệng cằn nhằn liên miên: "Lang quân cũng thấy đấy, bình thường chừng mấy ngày cũng không có lấy một vị khách. Tiểu Đỗ là tiểu nhị lúc trước đã bị bắt đi tòng quân rồi. Đứa nhỏ kia mới mười sáu tuổi, đến cái muôi lớn nấu ăn dưới bếp còn cầm không chắc, chỉ biết bưng bê chén đĩa. Tính tình nó ngoan ngoãn, chẳng đánh ai bao giờ. Làm sao mà khua được cây giáo cơ chứ? Đánh người ta thế nào đây? Gia đình nó còn mẹ già cần người chăm sóc..."

Chưởng quỹ nói tới đây, đôi mắt hơi đỏ. Ông ngẩn người một lát, rồi dường như bỗng phản ứng lại, vội vàng lau khóe mắt: "Để lang quân chê cười rồi, lão già này ở một mình lâu quá, thấy người thì lập tức muốn bắt chuyện, không ngờ lại thành ra lải nhải."

Vệ Liễm khẽ lắc đầu: "Không sao."

"Tại hạ đi đường có một mình đã lâu, cũng muốn trò chuyện."

Y cúi xuống ăn, đôi đũa nhỏ hơi dừng lại.

... Có lẽ chưởng quầy đã cao tuổi nên hay quên, cho muối tới mấy lần.

Vệ Liễm lẳng lặng nuốt đồ ăn.

"Thế thì tốt quá." Chưởng quầy nhìn qua hơi vui vẻ: "Lâu rồi chẳng có ai tán gẫu với lão già này hết. Mà vị đi cùng với lang quân lần trước đâu rồi? Hình như đeo mặt nạ phải không? Là đệ đệ của ngài... sao bây giờ không đi cùng nữa?"

Vệ Liễm cụp mắt: "Hắn cũng đi tòng quân rồi."

Chưởng quầy bỗng cứng ngắc.

Vệ Liễm thấy thế, bèn đổi giọng quê hương: "Ta là người Sở."

Vẻ mặt chưởng quầy lúc này mới nhẹ nhõm.

Hiện giờ ở vùng biên giới Tần – Sở này có đến hơn nửa khách trọ là người Tần, cho nên thời gian này mới vắng vẻ như thế – đâu phải vì người Tần không đến, mà có đến cũng chẳng mang thái độ hòa nhã.

Ông chỉ sợ vị kia là binh lính Tần, nếu vậy dù nói thế nào đi nữa thì hiện giờ họ được coi như kẻ thù.

Nếu vị lang quân này là người Sở, vậy chắc vị kia cũng thế.

Chưởng quầy yên lòng, an ủi: "Cuộc chiến này nhà nào cũng phải cử ra một nam nhân, lang quân đừng lo lắng, đệ đệ ngài nhất định sẽ bình an trở về."

Vệ Liễm cười khẽ: "Vâng."

... Cơ Việt đâu phải binh lính lớn hay bé gì.

Vị nhà y tham gia đánh trận được gọi là ngự giá thân chinh.

"Chẳng biết lúc nào chiến tranh mới kết thúc." Chưởng quầy thở dài: "Vợ cả của ta đi sớm, không để lại được đứa con trai nào, ta coi Tiểu Đỗ như cháu. Mà cũng may vì lão già này không có cháu ruột, Tiểu Đỗ đi đánh giặc, ta đã cảm thấy trống vắng rồi, nếu là cháu ruột thì chắc chắn còn khổ sở hơn."

Chiến tranh nổ ra khiến dân chúng lầm than. Đâu chỉ có hai người họ phải xa nhau, trên đời này còn hàng ngàn hàng vạn gia đình chịu cảnh vợ con ly tán, thậm chí âm dương cách biệt.

Vệ Liễm tin tưởng y và Cơ Việt không bao lâu sẽ gặp lại, thế nên tạm thời phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này đã.

Nhưng có quá nhiều người... không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Chỉ nghe chưởng quầy nói vài lời đã có thể cảm nhận được một phần tàn khốc của chiến tranh.

Vệ Liễm đột nhiên hỏi: "Nếu quân vương bất tài thì lão nhân gia, ngài có để ý tới việc đổi một quân vương tài đức sáng suốt khác không?"

Chưởng quầy sững sờ.

"Lang quân, lời này... quá lớn mật, ta không dám trả lời."

"Chưởng quầy yên tâm, nơi này chỉ có hai chúng ta."

Chưởng quỹ chần chờ rất lâu mới nói: "Bệ hạ... lưu luyến sắc đẹp, ngu ngốc vô nhân đạo, chém giết người hiền tài, khiến dân chúng thất vọng đau lòng, mọi người chất chứa oán hận đã lâu. Hắn ta không xứng..."

Lời còn lại ông chẳng dám nói, chỉ bảo: "Nói thì đại nghịch bất đạo... nhưng thật ra dân đen chúng ta đâu có để ý vua là ai, mang họ gì. Chỉ cần giúp chúng ta ăn no mặc ấm, không suốt ngày phải lo lắng người ngoài đánh chiếm, là một vị vua sáng suốt thì ta sẽ ủng hộ."

Sau khi nghe xong, thật lâu sau Vệ Liễm mới thốt ra đúng một chữ: "Được."

Khi ấy chưởng quầy không hề hay biết, một chữ "được" của Vệ Liễm nặng biết bao nhiêu.

-

Cơ Việt không thích chiến tranh, Vệ Liễm cũng thế.

Nhưng họ không thể không làm, tay không thể nhiễm máu tươi. Vệ Liễm biết mình sắp làm gì, có lẽ sẽ bị gắn tội danh phản quốc, có lẽ sẽ bị dân chúng nước Sở chửi rủa, có lẽ cả một đời sẽ bị khắc ghi như một nỗi sỉ nhục trên trang lịch sử.

Nhưng y biết mình đang làm gì.

Đúng hay sai, công lao hay tội danh là do người đời sau đánh giá. Y chỉ sống cho hiện tại, y biết tất cả những việc mình làm, chẳng phải đấu tranh cho bản thân mà là đấu tranh cho hòa bình.

Y muốn kết thúc tất cả những thứ này sớm hơn bất kỳ ai.

-

Tháng chín mười bảy, Lương Thành nước Sở.

Lương Thành là vương đô nước Sở, gần đây toàn thành giới nghiêm, để đề phòng có do thám nước Tần trà trộn. Cửa thành được bố trí kiểm tra cực kỳ cẩn thận, gặp ai khả nghi sẽ lập tức bắt ngay.

Hôm nay trước cửa thành đoàn người vẫn xếp một hàng dài, bỗng tiếng vó ngựa vang lên, một thanh niên đội nón rộng vành mặc áo trắng cưỡi ngựa chạy tới, xông thẳng qua cửa.

Binh sĩ trông coi thành lập tức ngăn lại: "Người vừa tới đến từ nơi nào? Mau xuống ngựa báo danh!"

Người đi đường phải xếp hàng hồi lâu cũng bất mãn: "Thật là, ra phía sau xếp hàng đi..."

Thanh niên ghìm dây cương, bỏ nón rộng vành xuống, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, giọng nói mát lạnh như băng tuyết: "Công tử Liễm."