Sau Khi Gả Cho Bạo Quân Ta Mỗi Ngày Đều Nghĩ Mình Đang Thủ Tiết

Chương 104: Hoa Thần




Lúc Vệ Liễm trở lại quán trọ, cánh cửa khép hờ, Cơ Việt đang dựa vào đầu giường bứt từng cánh hoa lan hồ điệp, nhàm chán lẩm bẩm: "Bây giờ em ấy về, buổi tối em ấy về, bây giờ em ấy về, buổi tối em ấy về, bây giờ em ấy về, buổi tối em ấy về..." Cánh hoa cuối cùng là số chẵn, Cơ Việt dừng lại, dùng nội lực ép nó thành bột mịn, coi như chưa tồn tại, sau đó hài lòng bảo: "Bây giờ em ấy về."

Vệ Liễm: "..."

Có một mình thế mà chơi rất hăng say.

Y đẩy cửa bước vào, Cơ Việt nghe thấy tiếng động bèn ném cành hoa nhỏ đã trọc lốc trong tay, quay đầu vui vẻ nói: "Ta biết em sắp trở về."

Vệ Liễm cúi đầu liếc nhìn cánh hoa rải rác, tựa đàn bướm đậu trên mặt đất, thầm nghĩ huynh biết cái khỉ gió.

"Sao lại vặt hết hoa đi?" Vệ Liễm khoanh tay: "Không phải huynh tặng cho ta rồi à?"

Cơ Việt hơi chột dạ: "...Tại nhàm chán quá."

Đây là vương đô xứ Lương nên chẳng có việc cần thiết thì hắn sẽ ngồi yên trong phòng. Một công tử nước Sở không quyền lực, bị phát hiện cũng chả sao. Còn Cơ Việt thì khác, Tần vương đang đứng trên địa bàn của người, tung tích bại lộ, không có đội quân bảo vệ, sợ rằng chẳng thể sống sót mà rời khỏi đây.

... Rõ ràng là thời cơ tốt nhất để tiêu diệt Tần vương.

Cơ Việt một thân một mình, dù lợi hại đến đâu cũng không thể nào chống lại trăm quân nghìn tướng. Trước khi giết được kẻ gieo lời nguyền phải tránh xảy ra bất cứ sơ suất nào, vì vậy để đảm bảo an toàn, mấy hôm nay hắn không bước chân ra khỏi cửa.

Cả ngày ngộp trong phòng, Vệ Liễm đi vắng, rảnh rỗi đến phát ngán, lúc này Cơ Việt mới cảm thụ được một chút hoàn cảnh trước kia của Vệ Liễm. Ở Tần Vương cung, khi hắn bận rộn xử lý chính sự, y cũng trải qua tháng ngày tẻ nhạt tại Chung Linh cung như thế.

Lúc đó y vẫn luôn đợi hắn.

Hắn nhớ có lần hắn bàn bạc công việc rất quan trọng cùng với mấy đại thần trong ba ngày, đêm thứ tư hắn mới đến Chung Linh cung, Vệ Liễm leo lên giường rồi lẳng lặng ôm hắn, lười biếng nói: "Huynh đến rồi, nếu huynh không đến thì toàn thân ta sẽ mọc nấm mất."

Cơ Việt xoa xoa đầu y: "Sao không làm chút việc gì đó giết thời gian?"

"Việc gì làm được đã làm hết rồi, ngay cả Chung Linh cung này có bao nhiêu viên gạch lát nền cũng biết, chỉ còn sót lại số lá trên cây mà thôi."

"Nhàm chán tới mức đó sao?"

"Cũng không hẳn." Vệ Liễm cọ quậy tìm một tư thế nằm thoải mái trong lồng ngực hắn: "Chỉ là rất muốn gặp huynh."

Đâu phải họ chẳng quan tâm tới bất cứ gì khác, cũng chưa đến mức một khắc chẳng rời, bởi nếu vậy thì sao chịu nổi cảnh biệt ly cả tháng ở huyện Thanh Bình, có điều nỗi nhớ nhung khó mà kìm nén được.

Vệ Liễm đi tìm hiểu tình huống, nghe thì nhẹ nhàng nhưng trên thực tế vô cùng nguy hiểm, chẳng qua mọi nguy hiểm tiềm tàng đều được y dùng trí khôn và vũ lực hóa giải. Cơ Việt biết y rất có bản lĩnh, tuy nhiên vẫn cảm thấy lo lắng.

"Trở về sớm vậy..." Cơ Việt nói: "...chắc là có thu hoạch rồi."

"Đúng vậy, dễ hơn ta tưởng tượng nhiều." Vệ Liễm ngồi xuống: "Huynh nói đúng, đừng bao giờ đánh giá thấp mức độ quan tâm của một người đối với người họ yêu thương."

A Tư Lan đâu phải kẻ nhẹ dạ cả tin, chỉ vì Mạch Nhĩ Na có khả năng bị người hãm hại làm trái tim hắn vỡ nát trong đau đớn và tự trách, thế nên hắn mới thành thật với người chẳng quá quen thuộc như Vệ Liễm.

"Toàn bộ manh mối đều hướng về vị Quốc Vu kia." Vệ Liễm nói: "Lâm Yên Nhi là Thánh nữ nước Lương tiền nhiệm, đối chiếu thời gian, vừa vặn là vị đã từ chức vào bảy năm trước..."

Y kể lại ngắn gọn cuộc trò chuyện giữa mình và A Tư Lan, cuối cùng nói: "Mùng tám diễn ra lễ hội Hoa Thần, ta đã hỏi A Tư Lan, Quốc Vu ngồi trên xe hoa, xung quanh có rất nhiều binh lính bảo vệ. A Tư Lan sẽ phối hợp bằng cách đổi thành người tâm phúc của hắn, không cố gắng ngăn cản chúng ta ám sát."

Cơ Việt ngẫm nghĩ: "Bản lĩnh Quốc Vu lớn vậy thì liệu có dễ dàng giết được bà ta hay không?"

"Dù sao cũng phải thử." Vệ Liễm đáp: "Chẳng qua ám sát thành công hay thất bại thì đều đánh rắn động cỏ. Lúc đó chắc chắn nước Lương sẽ bố trí tăng cường công tác kiểm tra những người tha hương, chúng ta thế yếu lực mỏng, cần chuẩn bị kế hoạch thoát thân."

"Ta bố trí xong rồi." Cơ Việt bảo: "Đã tới nước Lương thì phải chuẩn bị tốt sách lược vẹn toàn. Người gieo lời nguyền bản lĩnh ngập trời, ta đoán hẳn là kẻ quyền cao chức trọng, nếu giết chết e rằng gặp phiền phức. Thế nên trước khi rời Giang Châu ta đã đưa mật lệnh để Chu Minh Lễ mang về Vĩnh Bình giao cho Tạ Thầm, trong vòng ba tháng hắn sẽ dẫn quân tấn công vào biên giới nước Lương. Chắc chắn chúng phải điều binh lính đi viện trợ, tới lúc đó vương đô khác nào một toà thành trống không, mặc chúng ta tự nhiên ra vào. Bây giờ hẳn quân Tần đã tiến tới sát biên giới nước Lương rồi."

Vệ Liễm chẳng bất ngờ trước kế hoạch của Cơ Việt. Phải nói, thân là một vị quân vương lắm mưu nhiều kế, hắn không chuẩn bị gì mới là chuyện lạ.

Y cười nhạt: "Điệu hổ ly sơn, rất dễ trốn thoát..."

"Ai nói muốn chạy trốn hả?" Cơ Việt mỉm cười: "Một toà thành trống không, đoạt nó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Huống hồ nước Lương tin rằng thần linh có quyền lực tối cao, nếu Quốc Vu của họ chết, tín ngưỡng ắt sụp đổ, lòng quân tất rối loạn, sao còn năng lực chống lại đại quân Tần?"

"Cô sẽ cho họ biết, thần linh cũng chẳng phù hộ nổi bọn họ." Đáy mắt Cơ Việt cháy lên vẻ u ám và rét lạnh của một vị quân vương mang đầy dã tâm: "Người Lương dám hại dân Tần, nguyền rủa vua Tần, cớ sao cô lại chỉ đòi nợ có đúng một mạng người?"

"Ngay từ ban đầu, thứ cô muốn không chỉ có kẻ nguyền rủa phải trả nợ máu." Cơ Việt lạnh lùng nhếch khóe môi: "Mà là toàn bộ nước Lương."

-

Vệ Liễm chống cằm bằng một tay, lẳng lặng nghe hắn nói.

Lúc Cơ Việt quay sang, mắt y vẫn tràn đầy vẻ bình tĩnh, lại còn tỏ ý "Huynh cứ nói tiếp đi".

"..." Hắn thu hồi ngọn lửa hừng hực trong mắt, ho khẽ: "Có phải ta làm em sợ không?"

Vệ Liễm đổi sang chống cằm bằng hai tay: "Trong suy nghĩ của huynh, như thế đã đủ dọa ta sợ hãi ư?"

Thậm chí việc này còn nằm trong dự đoán của y cơ mà.

Nước Trần diệt vong, chiến tranh đã mở màn từ lâu, chắc chắn vó ngựa quân Tần sẽ giẫm đạp lên khắp đại lục. Ngay cả Vệ Liễm còn lên kế hoạch, huống hồ Cơ Việt.

Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Một khi đã tới Lương thì sẽ tung lưới bắt gọn, rất phù hợp tác phong làm việc của Cơ Việt.

"Kẻ ngu ngốc làm gì cũng xôi hỏng bỏng không, người tầm thường chọi chim bằng đá, nhân vật thông minh thì một mũi tên hạ hai con chim. Còn huynh..." Vệ Liễm cong môi: "Huynh không chỉ muốn chim, huynh còn muốn trời sập."

Cơ Việt cười bảo: "Người hiểu ta chỉ có công tử Liễm mà thôi."

-

Lễ hội Hoa Thần, ngày mùng tám tháng tám.

Cả vương đô biến thành một biển hoa, cửa sổ dưới mái hiên được trang trí bằng những bông hoa đủ sắc màu rực rỡ. Các cô nương ghim hoa vào bím tóc, gài lên trán, đeo trước ngực, trông còn yêu kiều hơn cả những đóa hoa. Họ thức dậy từ sáng sớm, tụ tập ven con đường lớn, chờ đợi đoàn xe diễu hành, sẵn sàng tranh đoạt những bông hoa tượng trưng cho sự may mắn.

Ven đường giăng dây để ngăn đoàn người, trông tựa hai con rồng thật dài, có đứa bé hiếu động chui qua rồi tung tăng giữa mặt đường trống trải, làm bà mẹ giật mình vội chạy theo ôm nó trở về: "Chốc nữa xe hoa sẽ đi qua đây! Đừng chạy loạn!"

Cơ Việt và Vệ Liễm đứng lẫn trong đám đông, chờ Quốc Vu xuất hiện.

Cả hai đều mặc trang phục xứ Lương, dù đeo mặt nạ cũng chẳng gây chú ý, bởi có khá nhiều cô nương mang khăn che mặt và nam tử đeo mặt nạ đến tham dự lễ hội Hoa Thần trọng đại nhất trong năm này. Nghe nói đây cũng là một phong tục nào đó.

Vệ Liễm lẳng lặng di chuyển chiếc vòng tay bạc trên cổ tay, vừa thì thầm: "A Tư Lan nói Quốc Vu ngồi trên chiếc xe hoa thứ ba, hai chiếc phía trước là Thánh tử và Thánh nữ. Khi nào bà ta xuất hiện, ta sẽ dùng ám khí trước, nếu một đòn chưa chết thì đồng loạt xông lên."

Cơ Việt gật đầu.

Hôm nay tiết trời sáng sủa, đợi khoảng gần nửa canh giờ dưới ánh mặt trời chói chang, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nhạc, một đoàn xe hoa lệ chậm rãi chiếu vào mi mắt tất cả mọi người.

Dẫn đầu là hai con ngựa trắng thuần, nhạc sĩ vừa đi vừa thổi, đội vệ binh với võ trang đầy đủ theo sau. Chiếc xe hoa thứ nhất xuất hiện, ngồi bên trong chính là Thánh tử A Tư Lan.

Sau chiếc xe hoa thứ nhất là những cô bé cậu bé đứng cạnh bồn hoa tay khoác giỏ hoa, không ngừng tung hoa sang hai bên đường, đây cũng là ứng cử viên Thánh tử Thánh nữ đời tiếp theo.

Cánh hoa như mưa bay đầy trời, rực rỡ đủ sắc màu: hồng, đỏ, tím, vàng... chẳng thiếu màu nào trừ sắc trắng.

Bởi người Lương quan niệm màu trắng là màu xui xẻo, chỉ dùng trong đám tang.

Dân chúng ven đường lập tức kích động, vươn mình đón lấy những cánh hoa đang bay xuống.

Ngồi trên chiếc xe hoa thứ hai là Thánh nữ Mạch Nhĩ Na.

Xe hoa mở rộng để tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng dáng vẻ của cô nương ngồi bên trong. Mạch Nhĩ Na mặc trang phục dành cho Thánh nữ, đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp, trăm ngàn ánh mắt đổ dồn về phía nàng.

Vệ Liễm và Cơ Việt chờ chiếc xe hoa thứ ba tới gần.

Vệ Liễm vặn chốt trên vòng tay, bốn cây ngân châm lẳng lặng nằm trong khe hở.

Cơ Việt tựa như lơ đãng sờ thắt lưng, giắt bên hông là lưỡi dao nhỏ có thể co duỗi, khi cần sẽ hóa thành một thanh kiếm dài bất cứ lúc nào.

Rốt cuộc chiếc xe hoa thứ ba cũng xuất hiện.

Quốc Vu không che mặt.

Đó là một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc với trang phục lộng lẫy.

Bà ta ngồi ngay ngắn trên xe hoa, hai tay xếp chồng đặt lên đầu gối, váy dài che kín mu bàn chân, ung dung cao quý. Nhan sắc tuyệt mỹ với đôi mắt bình tĩnh không giống người phàm, đẹp tuyệt trần, cứ như tiên nữ từ trên trời giáng xuống.

Theo cách đánh giá không hề mang tính chủ quan của Cơ Việt là: Chẳng đẹp bằng cô, chẳng đẹp bằng A Liễm.

Có lẽ hơn công chúa Trọng Hoa một chút xíu - mỹ nhân đệ nhất đã sớm biến thành bộ xương kia.

Đầu ngón tay Vệ Liễm khẽ nhúc nhích, đang định hành động thì đột ngột tình huống khác thường nảy sinh...

Một cô gái mặc áo tím che mặt bất thình lình bay lên từ đám đông bên kia đường, nàng cầm trong tay chiếc roi dài, nhắm thẳng tới chiếc xe hoa thứ ba: "Chính là bà!"

Vẻ mặt Quốc Vu chưa từng thay đổi, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc qua.

Vệ Liễm dừng lại, thu ngân châm trong tay về: "Lâm Yên Nhi."

Trước mắt y chưa rõ bản lĩnh của Quốc Vu, để nàng thăm dò trước cũng tốt.

Binh sĩ vội phát hiệu lệnh: "Bảo vệ Quốc Vu đại nhân!"

Lâm Yên Nhi cười lạnh, phất tay áo tung phấn độc, binh lính vây chung quanh xe hoa đồng loạt khom người che miệng ho khan. Nàng không đối phó với những người này, một mực bay thẳng về phía nữ nhân trên xe hoa.

"Chính bà đã hại ta ra nông nỗi này!" Lâm Yên Nhi quất roi tới, Quốc Vu bình tĩnh ngước mắt, miệng lẩm bẩm, Lâm Yên Nhi cứ như đụng phải một vách ngăn vô hình, còn chưa tới gần đã bị đánh bay ra xa, mắt thấy sắp ngã xuống vùng đất trống phía trước.

Vệ Liễm: "... Xem ra nàng không thăm dò được tình hình."

Thực lực cách xa, chênh lệch quá lớn.

"Bà ta niệm chú." Sức quan sát của Cơ Việt khá nhạy bén: "Vừa nãy miệng bà ta động đậy."

"Yên Nhi!" Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Văn lập tức xuất hiện, từ giữa không trung ôm lấy Lâm Yên Nhi rồi đáp xuống.

Nàng ngã vào lồng ngực hắn, hôn mê bất tỉnh.

"Yên Nhi! Yên Nhi!" Tiêu Văn gọi lớn nhưng nàng vẫn bất động, hắn tức giận ngẩng đầu: "Bà đã làm gì nàng?"

Giận dữ vì hồng nhan, cơn phẫn nộ của Tiêu Văn dâng trào, hắn rút đao bay về phía Quốc Vu.

Muốn tới gần Quốc Vu thì trước tiên phải bay ngang qua A Tư Lan. A Tư Lan chần chờ trong nháy mắt, rồi dứt khoát mặc kệ, ngồi im không nhúc nhích.

Mạch Nhĩ Na chăm chú nhìn cô nương đang bất tỉnh dưới đất, sững sờ: "Sao trông nàng quen mắt thế nhỉ..."

Tiêu Văn thuận lợi đạp lên nóc hai chiếc xe hoa đằng trước, giơ đao chém về phía Quốc Vu.

Trong đám đông, Vệ Liễm lẩm bẩm: "Sao cứ cảm thấy như hắn đang đâm đầu vào chỗ chết..."

Lời chưa dứt, Tiêu Văn cũng bay ngược ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Lâm Yên Nhi. Hắn bị thương nặng hơn nàng, miệng phun ra ngụm máu tươi.

Vẻ mặt đau đớn, hắn nỗ lực bò đến chỗ Lâm Yên Nhi, muốn ôm lấy nàng.

"Yên Nhi..." Tiêu Văn thì thầm: "Ta sẽ bảo vệ nàng."

Lâm Yên Nhi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Quan sát viên - Cơ Việt bình tĩnh bảo: "Bà ta niệm chú. Ta vừa thấy miệng bà ta lẩm bẩm, tay kết ấn, hẳn là võ công của Tiêu Văn mạnh hơn Lâm Yên Nhi nên bị bà ta đáp trả mạnh mẽ hơn."

Vì vậy Tiêu Văn mới bị thương nặng hơn.

Nhưng hắn không ngất xỉu, mà nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn.

Vệ Liễm bảo: "Phải buộc bà ta ngậm miệng lại."

Nếu vậy võ công nhanh tới mức nào mới làm được điều đó đây?

"A, màu trắng?" Đứa bé lúc nãy chạy ra giữa đường bỗng đón được một đóa hoa, nó tò mò nhìn sắc trắng tinh khôi trong lòng bàn tay: "Mẹ, đây là hoa gì?"

Người mẹ biến sắc, vội vã ném đi: "Hoa màu trắng là thứ xúi quẩy! Khoan đã... tại sao lại có hoa màu trắng?"

Mấy cô cậu bé trước biến cố bất thình lình đã ngừng tung hoa, nhưng những đóa hoa vẫn cứ bay rợp trời.

Tuy nhiên sắc màu rực rỡ ban đầu... lúc này đã bị bao trùm bởi những cánh hoa tựa bông tuyết trắng bay lả tả.

Dân chúng hoang mang: "Hoa màu trắng ở đâu ra thế..."

Cơ Việt bảo: "Lâm Yên Nhi tỉnh lại."

Vệ Liễm nhìn sang thì thấy cô nương vốn nằm bất tỉnh dưới đất đã đứng lên chẳng biết từ lúc nào.

Cơn gió vừa vặn thổi qua làm tấm khăn che mặt của nàng tung bay, lộ ra gương mặt xinh đẹp như hoa, nhưng giờ khắc này đôi mắt gợi tình lại lạnh lẽo tựa sương.

Tiêu Văn ngẩn ra: "Yên Nhi..."

Mạch Nhĩ Na nhìn thấy gương mặt kia thì sững sờ.

Lâm Yên Nhi cụp mắt nhìn khóe miệng còn dính máu của Tiêu Văn, ngón tay tô sơn đỏ khẽ nâng, nội lực ngưng tụ, trong tích tắc cuốn những đóa hoa lơ lửng trên không trung thành một luồng gió xoáy, dùng khí thế sấm vang chớp giật bao phủ chiếc xe hoa thứ ba.

Xoẹt!

Cánh hoa mềm mại tựa vũ khí sắc bén, trong tích tắc cắt chiếc xe hoa thành từng mảnh vụn.

Ánh mắt Quốc Vu khẽ biến, bà ta vội vàng niệm chú, chật vật né tránh, suýt chút nữa thân thể cũng bị chém thành trăm mảnh.

"Nàng trở nên mạnh hơn." Cơ Việt kinh ngạc quan sát tình huống trước mắt.

"Đâu có." Vệ Liễm bảo: "Nàng đổi thành người khác rồi."

Cùng lúc, Mạch Nhĩ Na sợ hãi thốt lên: "Ngươi chính là Thánh nữ đời trước, A Y Đại Á - Tắc Di Nhã!"

"Không phải." Nữ tử lạnh nhạt.

Lòng bàn tay nâng một đóa hoa trắng hoàn chỉnh, lạnh lùng, xinh đẹp, tao nhã, nàng nói: "Ta là Đồ Mi."