Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 67




Cô không nhìn hai người kia mà nhìn giáo viên bộ phận an ninh nói: "Nếu đây là thái độ xử lý của nhà trường, em nghĩ mình không còn gì để nói. Vậy thì báo cảnh sát đi, xì lốp xe, để lại thư đe dọa, chuyện này có thể coi là bắt nạt trong trường học phải không? Chú cảnh sát đến là biết ngay cách giải quyết rồi."

 

Nếu nhà trường không thể xử lý tốt thì phải tìm người có thể xử lý tốt thôi.

 

Vẻ mặt của hai nữ sinh hơi thay đổi, sau khi nghĩ đến điều gì đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, "Cậu muốn báo thì cứ báo đi, chúng tôi không tin cảnh sát sẽ làm gì được chúng tôi?"

 

"Không sai, chúng tôi sẽ không sợ cậu!" Cùng lắm chỉ là một trò đùa ác, huống chi bọn họ còn chưa tới mười bốn tuổi, cảnh sát chỉ có thể cảnh cáo bọn họ, nhưng bọn họ cũng không sợ hãi.

 

Bọn họ không hề sợ hãi, nhưng sắc mặt của giáo viên bộ phận an ninh bỗng trở nên cứng đờ.

 

Ngay cả nữ giáo viên trước đó vẫn luôn im lặng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, nói: “Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, nếu em có điều gì muốn nói thì có thể nói với cô. Cô là giáo viên chủ nhiệm của hai em ấy, chuyện này đúng là các em ấy đã làm sai, khi về nhất định cô sẽ phê bình thật nặng."

 

Nếu thật sự báo cảnh sát, sự việc sẽ trở thành vấn đề lớn. Nếu tin đồn bắt nạt trong trường lan truyền, chắc chắn sẽ khiến phụ huynh hoang mang, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường.

 

Nếu bọn họ không xử lý tốt sự việc, khiến sự việc trở nên lớn hơn, chắc chắn hiệu trưởng sẽ buộc họ phải chịu trách nhiệm.

 



Giáo viên bộ phận an ninh vừa định ba phải cũng dịu giọng nói: "Cô Tăng nói đúng, chuyện này nhà trường có thể giải quyết, không cần báo cảnh sát đâu, em yên tâm, chuyện này nhà trường sẽ nghiêm túc xử lý, cho em một kết quả vừa lòng."

 

"Đúng vậy," Tăng Thiến Thiến gật đầu đồng ý, "Thân là giáo viên chủ nhiệm, không quản lý tốt học sinh trong lớp, cô cũng có trách nhiệm. Cô cam đoan với em, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa. Tuy nhiên, để nói về việc bắt nạt trong trường thì hơi quá nghiêm trọng, cùng lắm chỉ là một trò đùa ác. Đương nhiên, sai chính là sai, bọn họ nên xin lỗi."

 

Sau đó, cô giáo trừng mắt nhìn hai nữ sinh gây chuyện rồi nói với họ: "Lát nữa hai em quay về lớp viết bản kiểm điểm. Ngoài ra, trong buổi chào cờ ngày thứ Hai, các em phải xin lỗi bạn học Thẩm Chiêu Chiêu trước mặt toàn trường."

 

"Dì nhỏ!"

 

Một nữ sinh không phục, còn muốn nói gì đó, nhưng Tăng Thiến Thiến lại hung hăng nhìn cô ta: "Trật tự! Lát nữa tôi sẽ xử phạt hai em."

 

Thấy đối phương thật sự tức giận, người sau bất đắc dĩ mím môi, không nói nữa.

 

...

 

Từ văn phòng đi ra, hai nữ sinh doạ Thẩm Chiêu Chiêu: "Cứ đợi đấy, bọn tôi sẽ không buông tha đâu."

 

"Đúng, cậu cứ đợi đấy!"



 

"Các cậu muốn làm gì em ấy?" Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

Thấy Thịnh Trử Ý đang đứng trước cửa phòng an ninh, có vẻ anh đã nghe thấy những gì hai người vừa nói. Sắc mặt của hai nữ sinh lập tức thay đổi.

 

"Bạn học Trử Ý, bọn tớ không muốn làm gì cả."

 

“Đúng vậy, bọn tớ chỉ đùa cậu ấy thôi, thật sự không muốn làm gì cậu ấy.”

 

Hai người vội vàng giải thích.

 

Bọn họ không sợ thầy cô hay cha mẹ, nhưng bọn họ sợ ảnh hưởng đến hình tượng trong lòng Thịnh Trử Ý.

 

"Xin lỗi!" Thịnh Trử Ý lạnh lùng nói.

 

Vẻ mặt của hai nữ sinh cứng đờ trong giây lát, sau đó miễn cưỡng quay về phía Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Xin lỗi!" Nói xong, hai người cắn môi, lén lút nhìn Thịnh Trử Ý, xấu hổ rời đi.