Cô giáo Đào Tử đã sắp xếp cho hai người ngồi cùng nhau.
Ngồi bên cạnh là một cậu bé mập mạp.
Cậu bé mập rất mập, mập bằng hai Thẩm Chiêu Chiêu, ngồi quay lưng về phía hai người, trên đầu có một nhánh tóc nhỏ nhô ra.
Đôi mắt của cô bé thỉnh thoảng lại đảo qua đầu đối phương, nhìn mà tay nhỏ không khỏi ngứa ngáy.
Lúc cậu bé mập không để ý, Thẩm Chiêu Chiêu liền vươn bàn tay ngắn ngủn ra, nhanh chóng ép nhánh tóc trên đầu đối phương xuống.
Kết quả là đè xuống lại dựng thẳng lên, đè xuống lại dựng lên, sau khi lặp lại điều này vài lần, Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi có chút bực bội, hung hăng vỗ nó xuống.
Cậu bé mập là tiểu bá vương trong lớp, ở nhà được chiều chuộng nên hư hỏng, tính tình độc đoán, những đứa trẻ khác đều sợ hãi cậu bé. Sau khi bị đánh vào đầu, cậu bé lập tức bất mãn ngẩng đầu lên.
Thẩm Chiêu Chiêu cũng ý thức được mình gặp rắc rối, sau khi cân nhắc chênh lệch thể hình giữa hai người, cô dứt khoát lấy tay che mặt, nằm trên bàn giả vờ ngủ.
Cậu bé mập xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu nằm sấp ngủ, Thịnh Trử Ý ngồi bên cạnh đang đọc sách.
Ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người, ánh mắt cuối cùng cũng rơi vào Thịnh Trử Ý, cậu bé mập hung hăng hỏi: “Vừa rồi cậu đánh mình sao?”
Thịnh Trử Ý nhìn thoáng qua cún con nằm trên bàn, Thẩm Chiêu Chiêu lộ một bên mắt ra ngoài nhìn.
“... Mình không có.”
"Chính là cậu.”
Cậu bé mập đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vung nắm đấm định đánh Thịnh Trử Ý.
Thẩm Chiêu Chiêu hoảng sợ đến mức không thèm giả vờ ngủ nữa, đứng dậy nhẹ giọng hô: "Cô giáo Đào Tử tới rồi."
Cậu bé mập tin là thật, quay đầu lại mới phát hiện mình đã bị lừa.
Thẩm Chiêu Chiêu nhân cơ hội kéo Thịnh Trử Ý chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Cô giáo Đào Tử, cứu con với, bạn bên cạnh đang đánh người."
Cậu bé mập tức giận hét lên, quơ quơ nắm đấm mập mạp đuổi theo.
Cô giáo Đào Tử nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy tới, gọi ba người lại, hỏi cậu bé mập: "Sao con đánh bạn?"
"Cậu ấy đánh con trước." Cậu bé mập chỉ về phía Thịnh Trử Ý, giận dữ cáo trạng.
"Bạn nhỏ Trử Ý, là vậy sao?" Cô giáo Đào Tử nhìn về phía Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý nhìn thoáng qua bên cạnh, chắp hai tay nhỏ ra sau lưng, đứng thẳng, mở to đôi mắt đen láy, vô tội nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đang mím môi không nói gì.
Cô giáo Đào Tử cúi xuống, kiên nhẫn nói với cậu: "Đánh nhau là không đúng. Chúng ta cùng xin lỗi bạn nhỏ Kính Dương được không?"
"Cô Đào Tử, em thay mặt anh ấy xin lỗi bạn Kính Dương." Cô giáo Đào Tử vừa nói xong, Thẩm Chiêu Chiêu chủ động mở miệng, cúi mình xin lỗi cậu bé mập: “Thực xin lỗi, cậu có thể tha thứ cho chúng tớ được không?”
Vì người đánh trước là mình nên cô rất chân thành xin lỗi.
Nhưng cậu bé mập không cảm kích, cậu bé chỉ về phía Thịnh Trử Ý nói: "Mình muốn cậu ấy xin lỗi.”
Đào Tử nhìn về phía Thịnh Trử Ý nói: "Bạn nhỏ Trử Ý, con có thể ..." Hỏng bét, suýt nữa nói lệch, "Con có thể xin lỗi bạn nhỏ Kính Dương không?"
Thịnh Trử Ý thẳng thắn nói: "Không thể."
Cô giáo Đào Tử đau đầu.
Không ngờ cậu bé xinh đẹp yên tĩnh trước mặt lại cứng rắn đến thế.
Ngày đầu tiên đến nhà trẻ đã bị gọi phụ huynh, cả Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành đều không nghĩ tới.
Thẩm Chiêu Chiêu biết mình gặp rắc rối ngay khi nhìn thấy Tần Tố Tâm và Thịnh Yến Thành xuất hiện.
Không đợi hai người lên tiếng, cô đã chủ động giải thích: "Mọi người đừng mắng Ý Ý, tất cả là lỗi của Chiêu Chiêu.” Cô bé chỉ vào mình, vẻ mặt áy náy.