Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 409




Khăn lông trên cô Tô Ngọc Kiều quấn hơi chặt, cô cảm thấy có chút khó thở nhưng lại không muốn tự mình kéo xuống cho nên đã sai khiến Lục Kiêu. Lục Kiêu đưa tay chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tô Ngọc Kiều cũng theo động tác của anh mà lộ ra dưới khăn quàng cổ màu đỏ. Lục Kiêu cao ráo đẹp trai, Tô Ngọc Kiều nhỏ nhắn xinh đẹp, đứng cùng một chỗ vô cùng xứng đôi. Có một người phụ nữ trung niên lên tiếng hỏi Lục Phong Thu: "Lục Lão Căn, đây là thằng ba và con dâu của ông sao?"

Lục Phong Thu có biệt danh là Lục Lão Căn, ông "Ù" một tiếng, quay đầu lại cười nói: "Đúng vậy, thằng ba nhà tôi đã lâu rồi không trở về, năm nay vất vả lắm mới xin nghỉ phép được, liền dẫn con dâu cùng trở về đón năm mới. "

Cả cái thôn này ai mà không biết thằng ba của Lục gia rất có bản tĩnh chứ? Tuổi còn trẻ đã lên làm quan quân, còn cưới vợ trong thủ đô.

Thế nhưng chẳng phải mọi người đều nói Lục Kiêu đi ở rể nhà vợ sao? Mấy năm trước cũng không thấy anh dẫn vợ trở về, sao năm nay đột nhiên lại trở về?

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không có ai dám chạy đến hỏi thẳng Lục Phong Thu.

Một lúc sau, chợt nghe thấy ở hố băng phía bên kia truyền đến một tiếng thét lớn, đám người lúc này mới tò mò đi qua.

Lục Kiêu, anh cả Lục và Lục Phong Thu cũng đi qua bên đó. Chỉ có Tô Ngọc Kiều là vẫn đứng tại chỗ chờ, lúc này hai chân cô hơi tê, đang định đi tới đi tui tại chỗ cho lưu thông máu thì bỗng nhiên nhìn thấy có mấy người phụ nữ khoanh tay đi tới bên cạnh mình.

"Ôi, cô chính là vợ của Lục Kiêu đấy à? Cô tên là gì, sao trước đó tôi chưa từng sặp cô nhỉ?"

Người này cũng nghe thấy tin đồn về chuyện Lục Kiêu cưới vợ trong thủ đô, còn đi ở rể nhà người ta, lại bởi vì mấy năm nay anh vẫn không có dẫn Tô Ngọc Kiều về đây ăn tết, cho nên hầu như tất cả mọi người đều tin vào lời đồn kia.

Người này ôm tâm thái xem kịch vui tới hỏi, cũng không ngờ rằng Tô Ngọc Kiều chỉ bình tĩnh nhìn bà ta một cái rồi đứng dịch sang bên cạnh. Bày ra dáng vẻ không quen, không biết, không muốn phản ứng với bà ta.

Nụ cười châm chọc trên mặt người phụ nữ kia trong thoáng chốc trở nên cứng đờ, một người phụ nữ khác mặc áo bông màu xanh huých khủy tay người phụ nữ kia một cái, cười nhạo nói:"Khương Thúy Hoa, người ta còn không thèm để ý tới bà kìa!"

"Đúng là thứ mắt chó coi thường người khác! Vênh váo cái gì chứ?" Người phụ nữ tên là Khương Thúy Hoa kia tức giận mắng một câu.

Mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng mấy người xung quanh đều biết bà ta đang nói ai. Tô Ngọc Kiều giương mắt nhìn bà ta, thản nhiên nói:

"Chó ở ven đường sủa tôi hai tiếng, tôi đương nhiên lười phản ứng với nó, cái này gọi là người không làm bạn với chó, thím có hiểu không?"

"Cô mắng ai là chó?”

Khương Thúy Hoa nghe hiểu Tô Ngọc Kiều đang mắng mình là chó, cơn giận lập tức xong lên. Lúc này ở đây chỉ có một mình Tô Ngọc Kiều, Khương Thúy Hoa chiếm ưu thế, bà ta chống nạnh mắng:

"Cô còn nhỏ tuổi như vậy, có biết tôn trọng trưởng bối hay không? Người nhà dạy dỗ cô như vậy sao?"

"Bà mà cũng tính là trưởng bối cơ à? Bà đừng tưởng rằng mình tái hôn với một ông lão bảy mươi tám mươi tuổi là bối phận sẽ cao hơn người khác một bậc, làm ra loại chuyện như vậy, chính bà không cảm thấy xấu hổ sao?"

Trương Tiểu Hồng xử lý chuyện trong nhà xong, cũng muốn đi xem đục băng bắt cá, kết quả vừa tới đã thấy có người ức hiếp Tô Ngọc Kiều.

Lửa giận trong lòng lập tức nổi lên, Khương Tiểu Hồng dứt khoát kéo khăn quàng cổ trên mặt xuống, chỉ vào mũi Khương Thúy Hoa, mắng: "Tôi thấy bà mới là người không được dạy dỗ đấy! Bản thân chỉ là một đôi giày rách nát, còn dám đến đây khinh thường người khác?"

Khương Thúy Hoa chính là loại người chuyên đi hiếp yếu sợ mạnh, cảm thấy Tô Ngọc Kiều là một cô gái trẻ tuổi, da mặt mỏng cho nên mới dám chạy đến gây sự, bây giờ lại thấy Trương Tiểu Hồng khí thế hung hăng như vậy thì nhất thời có chút hoảng hốt.

Trương Tiểu Hồng vừa đến đã vạch trần bộ mặt thật của bà ta, Khương Thúy Hoa thấy ánh mắt của mọi người chung quanh đều đang đổ dồn về phía mình, vội vàng kéo khăn quàng cổ lên rồi bỏ chạy.

Người phụ nữ mặc áo bông xanh lúc nãy thấy tình thế không đúng, cũng cười mỉa một tiếng rồi rời đi.

Trương Tiểu Hồng hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại cười hỏi Tô Ngọc Kiều:

"Ngọc Kiều, không sao chứ? Bọn họ chính là như vậy đấy, em đừng để bụng. "

"Không sao, chị dâu cũng đến xem bắt cá sao?" Tô Ngọc Kiều nói sang chuyện khác.

Nếu như người phụ nữ lúc nãy dùng giọng điệu bình thường để bắt chuyện với cô thì cô cũng sẽ không đến mức làm lơ như vậy, mặc dù cô không biết cái biệt danh mà họ dùng để gọi Lục Phong Thu kia mang nghĩa xấu, nhưng cô có thể nhìn ra người tên Khương Thúy Hoa đó không có ý tốt, cho nên cũng không muốn nói chuyện với bà ta.

"Ừ, bọn họ đã bắt đầu rồi à?”

Trương Tiểu Hồng bị cận bẩm sinh, cô quay đầu nhìn về phía hố băng ở đằng xa, chỉ thấy một đống người nhốn nháo, căn bản không nhìn thấy được ba con Lục gia đang ở đâu.

Tô Ngọc Kiều giơ tay chỉ về một hướng:

"Bắt đầu rồi, anh cả đang kéo lưới ở đầu bên này, ba và A Kiêu thì ở đầu kia. "