Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 407




Lúc Lục Phong Thu mang tin tức về nhà, mọi người nghe xong đều rất vui mừng. Bà Lục bế An An, đút cô bé uống một ngụm canh trứng gà, cười nói: "Năm nay phân chia cá sớm như vậy à?"

"Nước trong hồ đã đông cứng hết rồi, băng ở sông Đại Thông cũng dày hơn một thước, vớt lên sớm bớt việc. "

Lục Phong Thu nghiện thuốc lá, vừa nói vừa châm một điếu thuốc của con trai và con dâu mang về, sợ ảnh hưởng đến người trong phòng, ông vén rèm lên đi ra ngoài hút.

Trương Tiểu Hồng nhận lấy phần thưởng năm nay từ trong tay chồng, ngồi ở trong phòng mình đếm đi đếm tại mấy lần, sau đó mới dùng khăn tay bọc kỹ lại rồi đi về phía nhà chính.

“Mẹ, ngày mai nhà chúng ta ai sẽ đi đục băng đánh cá sao?“ Bà Lục híp mắt suy nghĩ một lát rồi nói:

“Thằng cả và thằng ba đi đi, ba con lớn tuổi rồi, để cho ông ấy đứng ở bên cạnh chờ xách cá thôi. ”

“Ai lớn tuổi chứ? Lúc còn trẻ tôi còn có thể một mình vớt được mấy trăm cân cá đó. ”

Lục Phong Thu đứng ở ngoài cửa nghe bà ấy nói vậy, lập tức ném điếu thuốc xuống, bước vào trong nhà.

“Ông cũng nói đó là lúc còn trẻ đấy thôi, vậy bây giờ không phải là đã già rồi sao?”

Bà Lục nói xong lời này liền nhìn về phía Lục Kiêu, nói tiếp: “Đã lâu rồi con không ăn tết ở đây, ngày mai cùng với thằng cả đi thăm hỏi mọi người trong thôn một chuyến đi, mấy đứa trẻ lúc trước chơi cùng với con cũng sắp không nhận ra con nữa rồi. ”

Hàn gắn tình cảm chỉ là phụ, chủ yếu là bà ấy muốn cho người trong thôn thấy, xem ai còn dám nói con trai nhà bà lấy vợ chỉ vì tiền nữa?

Tô Ngọc Kiều chưa bao giờ xem người ta đục băng đánh cá, cô tò mò hỏi mẹ chồng:"Mẹ, con có thể đi theo xem không?"

“Mặt băng rất lạnh, con muốn đi cũng được, nhưng nhớ phải mặc quần áo dày một chút. ”

Ban đầu bà Lục không quá đồng ý, nhưng nghĩ đến chuyện nếu như con trai và con dâu đều đi, lại ân ân ái ái như vậy trước mặt mọi người, thế chẳng phải những lời đồn đãi trước kia đều sẽ tự sụp đổ sao? Mẹ đã đồng ý, Lục Kiêu cũng không có ý kiến.

Sáng sớm hôm sau, Lục Kiêu vừa rời giường thì Tô Ngọc Kiều cũng giãy dụa bò dậy.

Lục Kiêu đã chuẩn bị sẵn cho cô một bộ đồ khác, Tô Ngọc Kiều ngồi dậy thay quần áo, sau đó dùng áo khoác quân đội bọc An An lại rồi mới ôm cô bé đến phòng mẹ chồng. Lúc này bà Lục cũng vừa mới thức dậy, bà nhận lấy An An từ trong tay Tô Ngọc Kiều, sau đó lại nhét cô bé vào trong chăn, nói:"Đi đi, về sớm một chút, còn An An và Tiểu Bảo cứ để mẹ trông cho. ”

“Mẹ, làm phiền mẹ rồi. ”

Tô Ngọc cười nói:"Sữa bột An An và Tiểu Bảo uống con để trên bàn nhà chính, chờ khi nào An An dậy mẹ pha cho nó một bình là được rồi. ”

An An ngủ rất say, bị mẹ dời đi chỗ khác cũng không biết. Tô Ngọc Kiều sờ sờ cái cằm nhỏ của con gái, một lát sau mới xoay người đi theo Lục Kiêu ra ngoài. Để chống chọi với cái lạnh, hôm nay Tô Ngọc Kiều quấn cả người mình trông giống như một con gấu lớn, vì thế đi lại có chút bất tiện.

Trên chân cô mang một đôi giày lông cừu dày, bên trong áo khoác quân đội còn mặc thêm một lớp áo len quần len dày, cổ và mặt được bọc kín lại bằng khăn lông cừu màu đỏ thẫm, chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn và một cái mũi bị lạnh đến đỏ ửng. Sợ cô ngã, Lục Kiêu đưa tay ra sau lưng đỡ lấy cô. Đất trên mặt đất đều đã bị tuyết bao phủ, có chút trơn trượt, Tô Ngọc Kiều thận trọng bước từng bước về phía trước.

Càng đến gần sông Đại Thông, xung quanh càng ít nhà ở, hầu như bốn phía đều không có một bóng người, ngay cả dấu chân người cũng không có.

Lục Phong Thu và Lục Xuyên vừa đi vừa thảo luận chuyện đục băng, rất nhanh đã kéo dài khoảng cách với đôi vợ chồng nhỏ ở phía sau.