Bởi vì buổi tối có biểu diễn, ngoại trừ lính gác và trực ban, những quân nhân khác có thể đến khán phòng xem. Khi Tô Ngọc Kiều đến nhà ăn để dùng bữa sau giờ làm việc, nhà ăn đã trống một nửa, có lẽ cũng có ý tưởng giống như Tôn Thành trước tiên đi chiếm chỗ rồi.
Khi trở về nhà, gặp những người vợ quân nhân cũng đang nói về việc xem biểu điễn vào buổi tối, nghe nói buổi sáng các diễn viên đoàn văn công đến thì mọi người đều chạy ra xem. Nhắc mới nhớ, thực tế thì quân đội thường rất chú trọng đến việc giao lưu giải trí, thư giãn cho binh lính, chủ nhật hàng tuần trong khán phòng chiếu phim, đồng thời tổ chức biểu diễn cho mọi người khi rảnh rỗi.
Trước đây Tô Ngọc Kiều cũng từng đi xem, phim đều là phim cũ cô từng xem, chương trình được tổ chức là mọi người cùng nhau lên hát quân ca, hoặc lên nói chuyện tấu hài, dựng làm tiểu phẩm gì đó, cô cảm thấy nhàm chán nhưng đối với những người lính có quá trình huấn luyện và làm nhiệm vụ khô khan thì nó khá thú vị.
Nhưng khi một đoàn văn công đến biểu diễn thì lại khác, nếu cuối tuần xem phim và biểu diễn một mình có thể coi là giải trí, thư giãn thì việc có người trong đoàn văn công biểu diễn chắc chắn có thể coi là đón Tết trước. Bởi vì màn trình diễn này nên tối nay căng tin sẽ có thêm đồ ăn. Về đến nhà, Tô Ngọc Kiều đổ thức ăn ra đĩa, mỏ nắp thông gió trên bếp, vặn lửa lớn, xào nhanh vài món rau là sẵn sàng cho bữa tối.
Tiểu Bảo làm xong bài tập, đi tới giúp mẹ lấy bát đũa, Tô Ngọc Kiều vừa đặt đồ ăn lên bàn, Lục Kiêu đã quay lại.
Hôm nay anh dẫn cả đội tập luyện dã ngoại, quần anh lấm lem bùn đất, trên người cũng dính rất nhiều bụi.
Vừa quay lại, anh lấy một xô nước lạnh, muốn vào phòng tắm tắm rửa trước khi ăn, Tô Ngọc Kiều ngăn anh lại, nói trên bếp có nước nóng, bảo anh pha với nước nóng để tắm.
Lục Kiêu đồng ý, cầm ấm đun nước đổ nước nóng ra, sau đó lại đổ thêm một nồi nước lạnh vào, lại đặt lên.
Thấy anh đi rửa mặt, Tô Ngọc Kiều mỗi món để lại một nửa, cho vào nồi đậy lại, cô và Tiểu Bảo ăn trước.
Lục Kiêu tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ đi ra, mang đồ ăn để lại cho anh, ăn nhanh như gió cuốn mây tan, cuối cùng đặt bát xuống cùng lúc với hai mẹ con.
Tô Ngọc Kiều dùng khăn tay lau miệng cho con trai, quay đầu hỏi anh:
“Tối nay chúng ta đi xem diễn nhé.”
“Được.” Lục Kiêu cũng chưa từng tới đó nhưng vợ con anh muốn đi, cho nên anh sẽ đi cùng.
Nói xong anh đứng dậy, thu dọn bát đĩa rồi mang vào bếp dọn dẹp. Tô Ngọc Kiều trở về phòng lấy ra hai cái áo khoác dày, sợ buổi tối về sẽ lạnh. Buổi biểu diễn bắt đầu vào lúc 8 tối, và lúc 7 giờ Tô Ngọc Kiều cùng nhà Trương Mai đi ra ngoài.
La Tiểu Quyên mới được chẩn đoán có thai được hơn một tháng cách đây hai ngày, cô không dám đến chỗ đông người nên không tham gia cùng. Trên đường đi, Lục Kiêu cùng tiểu đoàn trưởng Cố ở bên cạnh đi theo vợ con, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm. Trương Mai ở phía trước mỉm cười nói với Tô Ngọc Kiều:
“Tất cả những chị em vợ quân nhân trong khu nhà chúng ta đều đã đi từ sớm. Nhà Xuân Yến đã chuẩn bị bữa ăn lúc 4 giờ, nướng bánh xèo và bày rau lên cho con trai và con gái ăn khi chúng đi học về để tìm một chỗ ngồi tốt.”
“Vậy nếu bây giờ chúng ta đi muộn như vậy thì chẳng phải chúng ta sẽ không có chỗ ngồi tốt sao?” Trương Mai bất đắc dĩ cười:
"Em bây giờ mới ý thức được à, không sao cả, Chị đã nhờ người giữ một chỗ cho chúng ta."
Khi đến khán phòng mới nhận ra hiện trường quả thực là một biển người, gần như tất cả mọi người từ toàn bộ khu quân sự đều có mặt ở đây, khắp nơi trong đám đông đều có người đứng. Sân khấu phía trước hàng cuối cùng trống rỗng nhưng lại có những người lần lượt bước vào từ phía sau.
Trương Mai đang nhìn quanh tìm kiếm chị em vợ quân nhân quen thuộc, khi nhìn thấy người đó, cô dẫn vợ chồng Tô Ngọc Kiều đi qua. Người vợ quân nhân này chính là Xuân Yến, người cho con ăn bánh xèo và rau, Tô Ngọc Kiều đã gặp cô ấy vài lần ở nhà Trương Mai, và hai người coi như là người quen. Xuân Yến nhường chỗ cho họ, con trai và con gái của cô mỗi người chiếm một diện tích nhỏ, chỉ đủ cho ba gia đình.