Đêm qua cô đã ngủ đến bình minh, nếu không có đồng hồ báo thức thì hôm nay cô đã gần như muộn rồi, chất lượng giấc ngủ tốt như vậy thì làm sao cô lại bị ảnh hưởng gì được.
Nói đến ảnh hưởng, có lẽ chính là những người mắc sai lầm, bị dư luận chỉ trích, giáo dục, khi quay về có lẽ sẽ bị chồng của mình mắng, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không muốn nhìn mặt cô.
Chủ nhiệm Tằng mở nắp tách trà, thổi những cọng trà bồng bềnh, nhấp một ngụm rồi thở ra: “Không sao thì tốt, Ngọc Kiều à, tôi cam đoan với cô rằng các đồng chí trong bộ phận hậu cần của chúng ta đều là những đồng chí tốt, nhất định sẽ không xảy ra tình huống này.”
“Nếu có ai dám nói nhảm trước mặt cô, tôi nhất định sẽ gọi bọn họ đến văn phòng, dạy cho bọn họ một bài học.”
Thật ra Tô Ngọc Kiều trong khoảng thời gian này ở đây thích ứng khá tốt, cô gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, nếu như chủ nhiệm không có chuyện gì thì tôi sẽ quay tại làm việc."
“ĐI đi.”
Tô Ngọc Kiều trở lại văn phòng, một lần nữa nhận được sự quan tâm của mọi người.
Mao Giai Mẫn nhìn cô với ánh mắt lo lắng và gần như muốn ôm cô để an ủi.
Tô Ngọc Kiều đẩy bình trà thơm cô mang đến cho cô ấy, buồn cười nói:
"Sao cô lại nhìn tôi như vậy? Chủ nhiệm Tằng thật sự chỉ gọi tôi đến an ủi thôi."
"Hả?"
Mao Giai Mẫn kinh hãi, chẳng lẽ Ngọc Kiều là họ hàng của gia đình giám đốc Tằng sao?
"Thế thì tốt rồi, Ngọc Kiều, cô đến xem kế hoạch thu mua này..."
Nghiêm Thắng Lợi thở phào nhẹ nhõm, anh đã nói rồi, mặc dù Chủ nhiệm Tằng bình thường hơi nghiêm khắc, nhưng ông ấy vẫn là người lãnh đạo biết lý lẽ.
Tôn Thành gãi đầu, nghi hoặc hỏi anh ta:"Anh Nghiêm, sáng sớm không phải anh đã làm xong kế hoạch này rồi à?"
"Cậu không biết gì cả."
Kiểm tra thêm một chút sẽ đảm bảo được nhiều hơn một chút, chẳng phải anh ta cũng sợ chủ nhiệm Tằng tức giận đến trút giận lên các nữ đồng chí, nhỡ bắt được ông già này để xả thì sao? Lúc này, Chủ nhiệm Tằng bị hiểu lầm đang thưởng thức tách trà quý giá trong văn phòng mà không hề biết rằng hình ảnh của mình đã bị bóp méo thành một kẻ ác nhân mặt lạnh lùng trong lòng cấp dưới.
Buổi tối tan làm, Tô Ngọc Kiều trở về nhà, lại nhận được đợt quan tâm mới.
Tối hôm qua cô về sớm, Trương Mai có rất nhiều lời nói mà không tìm được cơ hội để nói chuyện với cô, tranh thủ lúc cô đi làm về, cô ấy nhặt một nắm hành lá trồng trong sân nhà mình và đi đến đây.
Tô Ngọc Kiều vừa đặt túi xách xuống, đã thấy cô ấy đẩy cửa sân tươi cười đi vào, quay người lại mỉm cười với cô. Trương Mai nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, thầm thở dài trong lòng rằng Tô Ngọc Kiều có tâm lý vững vàng và có thể kiểm soát được tình hình, cô đã khiến những người đó ăn không ngon, ngủ không yên, kết quả là họ phải đi làm.
"Ban đầu chị tới đây là vì lo lắng cho em, nhưng bây giờ xem ra lo lắng của chị không cần thiết, em không sao là tốt rồi."
Trương Mai thản nhiên đặt hành lá lên cửa sổ phòng bếp, xua tay chuẩn bị đi về.
Tô Ngọc Kiều dời hai chiếc ghế đẩu đến trong sân, mời cô ấy ngồi xuống:“Chị dâu đến thì ngồi một lát rồi đi. Hôm qua em về sớm, sau này còn có việc gì nữa thì chị nói với em nhé."
“Không có gì, nhưng sau khi cô đi không bao lâu, hội phụ nữ lại thông báo một tin tức khác, nói rằng quân đội sẽ cấp cho mỗi gia đình quân nhân chúng tôi một mảnh đất để chúng ta trồng rau hoặc ngũ cốc, nhưng đất đai vẫn là đất hoang và muốn để những người vợ quân nhân mắc lỗi phải đi cày xới đất, đây cũng coi như trừng phạt họ.”
Trương Mai nói xong, bày tỏ suy đoán của mình:
“Chị đoán bọn họ cũng cho rằng những người này mỗi ngày đều quá rảnh rỗi, cho nên mới xảy ra chuyện này, bọn họ muốn tìm việc gì đó để chúng ta làm, để khỏi phải mỗi ngày nhìn chằm chằm vào nhà của người khác và buôn chuyện."
"Em nghĩ điều này cũng tốt. Phần lớn chúng ta đều đến từ nông thôn, nghề nông là nghề chính của chúng ta, nó không chỉ có thể giết thời gian mà còn tiết kiệm tiền cho gia đình."
Dù sao thì cô ấy cũng rất thích.