Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 211




Tô Ngọc Kiều nói được, nhưng không nhịn được hỏi anh: "Lục Kiêu bên đó đã sắp xếp xong chưa? Anh ấy có rảnh rỗi gọi điện thoại không?"

Tống Trường Tinh dừng lại một chút, thật ra anh cũng muốn biết hai vấn đề này nhưng Lục Kiêu trọng vợ khinh bạn, gọi hai lần đều nói rất nhanh gọn, lần đầu tiên anh chỉ nói một câu để anh ta đi tìm Tô Ngọc Kiều. Lần thứ hai biết chưa tìm được người thì càng tuyệt tình, nói ba câu thì hai câu rưỡi bảo anh nhanh chóng tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với vợ của anh ấy. Nửa câu cuối nhằm thông báo thời gian gọi điện thoại vào buổi chiều.

Đủ rồi, anh muốn quan tâm đến việc Lục Kiêu ở đó luyện tập như thế nào, nhưng lại không có cơ hội hỏi.

‘’Em dâu lát nữa có thể hỏi cậu ấy, tôi cũng muốn biết quá trình huấn luyện của lão Lục diễn ra như thế nào, liệu cậu ấy có thể trở về với thứ hạng tốt cho quân khu chúng ta trong cuộc thi này hay không.” Tống Trường Tỉnh nói với vẻ oán giận.

Hai người đã từng gặp nhau trước đó nên trò chuyện một lúc trong khi chờ đợi.

Tô Ngọc Kiều kể ngắn gọn về tình hình gia đình của mình, tiểu Bảo hiện đang học tại một trường tiểu học quân sự, cô cũng đã tìm được công việc thu mua ở bộ phận hậu cần.

Tống Trường Tinh không hề ngạc nhiên khi biết Giang Thanh đã tiến cử cô:

“Tính cách vợ sư đoàn trưởng đúng thật là như vậy, công việc của người nhà ở hậu phương quân khu chi bộ chúng ta mới có thể tiến hành tốt như vậy đều dựa vào cố gắng của chủ nhiệm Giang.”

"Em dâu hãy cố gắng nhé, có lẽ một ngày nào đó ước muốn mỗi ngày được ăn thịt của tôi sẽ thành hiện thực.” Tống Trường Tỉnh nói đùa.

Ở Cục Hậu cần mấy ngày, Tô Ngọc Kiều hiện tại đại khái đã biết Cục quân trang sẽ phân bổ ngân sách mua sắm hàng năm cho Cục hậu cần là bao nhiêu, nên với mong muốn của anh cô chỉ có thể nói.

“Sẽ có ngày như thế.”

Tống Trường Tinh cười lớn, không nhắc tới chuyện này nữa, anh làm chính ủy nhiều năm như vậy, đương nhiên biết ngân quỹ của quân đội eo hẹp đến mức nào, gần như phải đếm từng đồng một.

Trò chuyện được vài câu thì điện thoại reo, Tống Trường Tinh đoán là Lục Kiêu, nhưng anh lại đi nghe máy trước.

‘’Alo, anh tìm ai?”

“Là tôi, Kiều Kiều đến chưa?”

Tống Trường Tinh chặc lưỡi, bất mãn nói: “Nếu tôi nói không đến thì sao?”

Lục Kiêu không có ý định nói nhảm: “Để cô ấy nghe điện thoại.”

“…”

Tên trọng sắc khinh bạn này làm anh thực sự muốn cúp máy. Một giây tiếp theo, Tống Trường Tinh nháy mắt ra hiệu cho Tô Ngọc Kiều đi tới nghe điện thoại.

Tô Ngọc Kiều vội vàng bước tới, cầm ống nghe và nói "Xin chào" với bên kia.

Giọng nói của Lục Kiêu bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn: "Kiều Kiều, dạo này em ở nhà thế nào? Có nhớ anh không?"

"Ừm, cũng khá tốt.”

Tống Trường Tinh ở bên cạnh, cô thật sự không thể nói ra từ đó.

May mắn thay, Tống Trường Tinh nháy mắt biết ý nhanh chóng rút lui, cẩn thận đóng cửa lại, chừa đủ không gian cho đôi bạn trẻ đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách.

"Ở đó anh ổn chứ? Em nhớ anh lắm. Tiểu Bảo cũng nhớ anh. Anh có nhớ tụi em không?"

Tô Ngọc Kiều không còn chút đắn đo nào nữa, cô lập tức bày tỏ sự mong mỏi của mình với anh.

“Ở đây mọi chuyện đều ổn, anh cũng nhớ em.”

Lục Kiêu nghe giọng nói của cô, tưởng tượng ra vẻ mặt Tô Ngọc Kiều lúc này ở bên kia, trong lòng thấy mềm mại.

Tô Ngọc Kiều cúi đầu cuộn dây điện thoại lại, tất cả những nhung nhớ mấy ngày nay đột nhiên ùa về trong cô, lúc này cô đặc biệt muốn nhào vào vòng tay anh, để anh ôm cô:

“A Kiêu, khi nào anh mới về? Em nhớ anh lắm.”

Lục Kiêu nhất thời nghẹn họng, khi nghe thấy cô nhẹ nhàng gọi tên mình, thì thầm nhớ anh, anh thực sự có cảm giác muốn quay lại với cô ngay lập tức mà không quan tâm đến chuyện khác.