Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 139




Bên ngoài trời vẫn đang mưa to, may mắn là căng tin cách đây không xa, Tô Ngọc Kiều tìm hộp cơm Lục Kiêu để sẵn trong phòng làm việc, mặc áo mưa vào rồi đẫn Tiểu Bảo đến căng tin ăn sáng.

Vì một trận lở đất bất ngờ nên nhiều chiến sĩ trong doanh trại ở đây đã đến ứng cứu, căng tin vắng tanh, Tô Ngọc Kiều lấy danh tính là người nhà Lục Kiêu mua một hộp cháo ngũ cốc, lấy hai cái bánh hấp và hai quả trứng định đi tìm một chỗ ngồi xuống.

Liếc qua, cô nhìn thấy Trần Tiêu đang đi vào căng tin vào lúc này nên cô vẫy tay chào cô ấy và đợi Trần Tiêu lấy đồ ăn xong rồi họ cùng nhau ăn.

‘’Tiêu Tiêu, buổi sáng tốt lành nhé, Tiểu Bảo chào cô đi con.”

Tiểu Bảo cắn một miếng lòng đỏ trứng ngoan ngoãn gọi:

“Chúc cô Tiêu buổi sáng tốt lành.”

Trần Tiêu: “Tiểu Bảo buổi sáng tốt lành.”

"Trong quân đoàn có rất nhiều người ra ngoài cứu viện. Một mình cô mang Tiểu Bảo tới đây à?" Trần Tiêu cau mày hỏi.

"Không, Lục Kiêu sáng nay mang chúng tôi tới đây.”

Tô Ngọc Kiều lắc đầu, cũng không giải thích nhiều.

Trần Tiêu nói thêm:

"Hình như anh ấy cũng ra ngoài cứu viện. Cô ăn xong sẽ quay về như thế nào? Có muốn đến phòng y tế ở lại một lát không? Ít nhất cũng phải đợi mưa tạnh đã.”

"Được rồi, cảm ơn Tiêu Tiêu.”

Tô Ngọc Kiều đúng lúc không muốn dẫm lên bùn về nhà.

Giọng nói của Tô Ngọc Kiều ngọt ngào như ngậm đường trong cổ họng, mỗi lần Trần Tiêu nghe thấy cô gọi hai chữ "Tiêu Tiêu", cô cảm thấy nổi da gà khắp người.

“Nếu không, cô cứ gọi tôi là Trần Tiêu đi.”

Ăn sáng xong, Tô Ngọc Kiều cùng Trần Tiêu đi đến phòng y tế, ngày nhiều mây rất dễ buồn ngủ, Tiểu Bảo buổi sáng ngủ không đủ giấc, rất nhanh đã ngủ gật rồi. Trần Tiêu mở ký túc xá riêng bên cạnh và để Tô Ngọc Kiều để Tiểu Bảo lên giường của cô ngủ. Cả căn phòng trọ đơn sơ nhỏ nhắn, mọi thứ sắp xếp rất ngăn nắp, có một chiếc giường khung sắt kê sát tường, ngoài ra còn có một cái bàn, một cái ghế và một bếp than sắt.

Trần Tiêu bưng ấm nước trên bếp than rót một cốc nước sôi cho Tô Ngọc Kiều, thấy cô lơ đãng, tưởng cô đang lo lắng cho Lục Kiêu nên an ủi cô: “Đừng lo lắng quá, họ sẽ quay lại sớm thôi.”

Tô Ngọc Kiều quả thực hơi lo lắng cho Lục Kiêu, bởi vì đêm qua hai người cãi nhau, Lục Kiêu hình như đã thức cả đêm, hôm trước anh còn mới dẫn đội tuần tra nên chắc chắn không đủ sức.

‘’Ở đây chuyện như vậy có thường xuyên xảy ra không? Vậy tại sao những gia đình sống trong núi đó không dọn ra ngoài?"

Tô Ngọc Kiều che tay hỏi. Ở đó xa xôi và nghèo nàn, lở đất có thể xảy ra khi trời mưa. Cô thắc mắc không đổi đến sống ở một nơi an toàn hơn.

Trần Tiêu không cho rằng câu hỏi của cô là vô tri, mà là kiên nhẫn giải thích: “Có thể là bởi vì bọn họ không có điều kiện rời đi, cũng có thể bởi vì đây là nhà của bọn họ, tổ tiên bọn họ đã sinh sống qua nhiều thế hệ, cho nên bọn họ không muốn xa khỏi quê nhà.”

Khi cô đi khám chữa bệnh miễn phí ở nông thôn, nhiều người già trong làng chưa bao giờ rời khỏi thôn. Khi bị bệnh, họ không muốn ra ngoài chữa bệnh vì sợ sẽ chết ở ngoài và không thể trở về cội nguồn sau khi chết.

‘’Thật ra, lở đất không nghiêm trọng như tưởng tượng. Rất nhiều cụ già có kinh nghiệm trong làng sẽ dẫn mọi người đi trước để tránh nguy hiểm...”

“Bác sĩ! Bác sĩ Trần!”

Không biết là Trần Tiêu xui xẻo hay là trùng hợp ngẫu nhiên, trước mặt Tô Ngọc Kiều cô liên tiếp bị vả mặt hai lần. Cô chưa kịp nói xong thì có người ở phòng y tế bên cạnh đột nhiên hét lên bảo cô chạy tới cứu người. Đột ngột đến mức Trần Tiêu sửng sốt một lát rồi nhanh chóng đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi quay người chạy đến phòng y tế.

‘’Bác sĩ, đến xem đứa bé này đi, chúng tôi vừa mới đào nó ra khỏi căn nhà bị sập!"