Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính

Chương 106




"Em nhớ anh cũng thích ăn thịt kho tàu nên cố ý gọi cho anh. Anh mau nếm thử xem mùi vị thế nào.”

Cái rắm, cô ấy gọi món này là vì nói món thịt kho tàu là món đặc biệt của khách sạn hôm nay. Nhưng Lục Kiêu được cô dỗ rất vui vẻ, cúi đầu trả lời một tiếng, lúc này mới ăn thịt kho tàu như không có chuyện gì xảy ra. Lục Mai Hoa vội vàng cúi đầu ăn cơm, ngăn ý cười tràn đến bên miệng.

Trước kia cô ấy không có phát hiện, ở trước mặt chị dâu, anh ba lại có dáng vẻ như vậy à. Cơm nước xong, buổi chiều Lục Mai Hoa còn có tiết nên Lục Kiêu lại đưa cô ấy về trường học, sau đó mới dẫn theo Tô Ngọc Kiều trở về. Đến ngày phải xuất phát, bảy giờ sáng Tô Ngọc Kiều đã thức dậy, híp mắt nghe Dương Mẫn lôi kéo cô kiểm kê xem có bỏ sót thứ gì hay không.

Thím Lưu nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng, người một nhà ăn xong liền chạy đến nhà ga.

Tô Ái Hoa và hai vợ chồng Tô Vũ cố ý xin nghỉ đến nhà ga tiễn bọn họ. Trên mỗi chiếc xe đạp đều treo bưu kiện, bởi vì Dương Mẫn chỉ muốn đem tất cả những thứ con gái có thể dùng tới đều mang theo cho cô.

Tiểu Bảo mỗi ngày uống sữa bột cũng được nhét hai bình đựng mới vào, cạnh đó còn có chút thức ăn mang theo trên đường, chỉ những thứ này cũng chứa đầy một cái ba lô.

Cách nhà ga càng ngày càng gần, Tô Ngọc Kiều ngồi ở ghế sau ôm chặt con trai, lặng lẽ vùi nước mắt vào bờ vai của cậu. Người một nhà nhờ quan hệ người quen một đường đưa bọn họ lên sân ga, Tô Ái Hoa cùng Tô Vũ đi theo con rể cùng nhau vào thùng xe đem hành lý đặt lên trước. Tô Ngọc Kiều ở trước sân ga ôm Dương Mẫn không chịu buông tay, hai mẹ con nhìn nhau khóc.

Chu Đan Đan dỗ hết người này tới dỗ người kia, cuối cùng lau mắt, hốc mắt của mình cũng đỏ lên.

Lục Kiêu đặt hai vé giường nằm, Tô Ái Hoa sau khi xem qua khoang xe thì yên tâm hơn không ít, đi ra thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cảm thấy vừa chua xót lại buồn cười. Ông đi tới ôm vợ mình vỗ nhẹ an ủi:

"Được rồi được rồi, mọi người đừng khóc nữa không Tiểu Bảo lại khóc theo.”

Tô Ngọc Kiều cúi đầu nhìn, Tiểu Bảo ôm chân cô, nhăn cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất giống như một giây sau sẽ gào khóc.

Thấy mẹ cuối cùng cũng nhìn thấy mình, Tiểu Bảo lập tức vươn tay muốn ôm. Tô Ngọc Kiều vừa mới ôm lấy nó, bàn tay nhỏ bé của con trai đã đặt lên mặt cô giúp cô lau nước mắt.

“Mẹ đừng khóc!”An ủi mẹ xong, Tiểu Bảo quay đầu lại giúp bà lau nước mắt:

"Bà ngoại đừng khóc!”

Giọng nói ngây thơ của đứa nhỏ phá vỡ bầu không khí thương tâm. Dương Mẫn cười cười, tự mình cầm khăn tay lau khô nước mắt, lại đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt con gái, cố gắng vui vẻ nói:

"Trên đường cẩn thận, nhớ rõ khi đến nơi phải gọi điện thoại về nhà báo bình an trước tiên.”

Tô Ngọc Kiều gật đầu đáp ứng, nhìn mẹ hốc mắt đỏ lên, lại nhìn ba vẻ mặt không nỡ, nghẹn ngào nói:

"Ba mẹ bảo trọng, có cơ hội con sẽ trở về thăm ba mẹ.”

“Anh, chị dâu hẹn gặp lại, Vi Vi hẹn gặp lại.”

Lục Kiêu đi tới đón, nắm tay cô trịnh trọng hứa hẹn với ba mẹ vợ:

"Ba mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Kiều Kiều thật tốt.”

“Được, ba mẹ tin tưởng con. Kiều Kiều tính tình nóng nảy, nếu nó gây chuyện gì thì con nói với con bé, đừng cãi nhau, nếu con bé dám không nghe lời thì viết thư trở về, chúng ta đến dạy dỗ con bé.”

Tô Ái Hoa bình thường ở trước mặt con gái đều biểu hiện là một người ba nghiêm khắc nhưng tình yêu trong lòng ông đối với con gái không ít hơn vợ.

Cuối cùng Dương Mẫn lại ôm cháu ngoại, vẫy vẫy tay với bọn họ trong tiếng thúc giục của nhân viên tàu, tiếng tạm biệt của người nhà cùng với tiếng còi xe lửa khởi động hoà vào nhau.

Tô Ngọc Kiều ghé vào cửa sổ xe nhìn bóng dáng người nhà bên ngoài dần dần mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy, quay đầu ghé vào vai Lục Kiêu nhỏ giọng khóc một hồi.