Thư gửi Tần Vọng
Thân gửi Tần Vọng,
Từ trước đến giờ, em luôn trưởng thành trong sự áp đặt.
Bố mẹ em không quan tâm đ ến thành tích của em, không quan tâm đ ến sự phát triển của em, mọi tài nguyên trong gia đình đều hướng về người chị thông minh
hơn của em.
Vì vậy, em nghĩ rằng cuộc đời này của mình cũng sẽ chẳng có gì nổi bật.
Tương lai của em, thậm chí sẽ phải dựa vào chị gái để có cuộc sống tốt, giống như bố mẹ vậy.
Trước khi gặp anh vào năm lớp 12, mục tiêu của em chỉ là thi đỗ một trường đại học càng xa nhà càng tốt.
Em chỉ muốn thoát khỏi họ, để trải nghiệm thế giới bên ngoài.
Nhưng sau đó anh nói với em rằng, nếu mục tiêu và tầm nhìn của em chỉ dừng lại ở việc vào được một trường đại học bất kỳ, thì em sẽ không bao giờ thành công.
Vì vậy, em đã chọn Bắc Đại. Một mục tiêu mà lúc đó tất cả mọi người đều cho là xa vời đến mức nực cười.
Lúc đó, giáo viên chủ nhiệm nói với em, con người cần phải thực tế.
Kết quả học tập của em nếu có thể vào được trường 211, thì đã được coi là vượt trội rồi.
Nhưng chỉ có anh kiên định nói với em rằng, cách ta nhìn nhận bản thân sẽ là cách thế giới nhìn nhận ta.
Chỉ cần em tin rằng mình có thể thành công, thì anh nhất định sẽ giúp em thực hiện điều đó.
Cuối cùng, em đã thực sự làm được. Trở thành “ngựa ô” trong mắt thầy cô, trở thành tấm gương sáng cho các em học sinh noi theo.
Tần Vọng, em rất biết ơn anh. Anh như một tia sáng chiếu sáng cuộc đời em vậy.
Cũng nhờ có anh, em trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lần đó, khi quyết định đi dạy học, anh hỏi em có lý do gì mà em nhất định phải đi.
Thực ra, đây chính là lý do, em muốn trở thành một người dẫn đường.
Có thể em không có năng lực như anh, để đưa học sinh vào những trường đại học hàng đầu.
Nhưng ít nhất em có thể cho những đứa trẻ tự ti giống em biết rằng, bầu trời đầy sao, ánh đèn neon lấp lánh, chúng không tỏa sáng vì ai cả.
Nhưng sự tồn tại của chúng tự thân đã là điều tuyệt vời rồi.
Yêu anh,
Thư Nhan.