Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 80: Chồn thành tinh




Phát triển đến cuối cùng, sự tình lại là như vậy!

Quý Từ rút Chiết Liễu kiếm chôn ở trong đất ra, muốn mắng, nhưng lại cảm thấy mình mắng tới mắng lui với một linh kiếm quá kỳ quái, vì vậy đành phải từ bỏ.

"Quên đi" cậu thở dài, sau đó nhìn về phía thiếu niên, vẫn có chút hoài nghi như cũ, "Ngươi thật sự không có ý xấu?"

Đôi mắt thiếu niên trợn tròn: "Ta! Không! Có!"

"Ta không phải loại yêu quái đó!"

Nghe thế, Quý Từ bán tín bán nghi thu Chiết Liễu Kiếm vào vỏ, sau đó kéo thiếu niên từ mặt đất lên.

Thiếu niên phủi bụi trên người, hừ một tiếng, nói: "Đúng là Lã Động Tân cắn chó, không biết lòng người tốt*."

* Câu đó phải là 'Chó cắn Lã Động Tân' mới đúng, bé hồ ly nói ngược á.

*tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì "Cẩu Diễu" (苟杳) đồng âm với "cẩu giảo" (狗咬) nghĩa là 'chó cắn', nên mới bị đọc chệch ra thành "chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt".

Để hiểu rõ hơn thì vào đây nhé: https://mb.dkn.tv/van-hoa/cho-can-la-dong-tan-y-nghia-cau-thanh-ngu-ve-mot-trong-tam-vi-tien-huyen-thoai.html?amp=1

Quý Từ trầm mặc một hồi: "Hình như là chó cắn Lã Động Tân."

Thiếu niên nghẹn họng, la hét: "Ta nói là Lã Động Tân cắn chó, đó chính là Lã Động Tân cắn chó!"

"Được được được, Lữ Động Tân cắn chó." Quý Từ bất đắc dĩ nói.

Thiếu niên nhặt gáo gỗ trên mặt đất lên, buồn bực nói: "Ta múc nước cả đêm, cứ vậy mà không còn."

Ánh mắt Quý Từ rơi vào gáo gỗ trong tay hắn, kinh ngạc hỏi: "Cái gì múc nước cả đêm?"

"Hạt sương." Thiếu niên đau lòng nhìn gáo gỗ chỉ còn lại một chút, "Vốn là cho bọn họ uống."

Họ?

Quý Từ thuận theo ngón tay hắn chỉ chỉ, sau đó liền thấy được tiểu sư đệ nhà mình hôn mê bất tỉnh.

Con chồn nhỏ này, quả thật không có ý xấu.

Quý Từ thành thật xin lỗi: "Xin lỗi, lúc trước hiểu lầm ngươi rồi."

Thiếu niên quay đầu nhìn cậu: "Ta không cần ngươi xin lỗi."

Hắn chỉ tay lên linh kiếm đeo bên hông Quý Từ, vẻ mặt tức giận: "Ngươi không làm gì sai cả, nhưng linh kiếm của ngươi thì không giống vậy, ta muốn nó xin lỗi!"

Chiết Liễu nghe thấy, lập tức phát ra tiếng kêu phẫn uất bất bình.

Trong lòng Quý Từ nói ngươi phạm sai lầm cư nhiên còn dám nói lý?

Lúc này liền rút Chiết Liễu ra, buộc nó nhận sai.

Dưới sự uy hiếp, Chiết Liễu không thể không cong thân kiếm 90 độ cúi đầu, phát ra tiếng cong congdồn dập.

Lúc này thiếu niên mới hài lòng: "Bình thân đi."



Chiết Liễu ủ rũ trở về vỏ kiếm, trong lòng cảm thấy mình bị ủy khuất rất lớn.

Quý Từ cảm thấy ngày thường mình chiều hư nó, lúc này mới làm cho Chiết Liễu có tật xấu.

Cậu trịnh trọng cam đoan với thiếu niên: "Ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ quản giáo nó thật tốt, không để nó ra ngoài hại người nữa."

Chiết Liễu:...

Thiếu niên miễn cưỡng hài lòng gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới trước tiểu sư đệ và phu xe.

Chén sương sớm kia được thiếu niên lần lượt đút vào trong miệng tiểu sư đệ và phu xe.

Trong lúc đó Quý Từ không biết tại sao, dù thế nào cũng bảo thiếu niên đổi miệng bát, không cho phu xe và tiểu sư đệ của mình đặt môi cùng một chỗ.

Nếu không, vậy không phải là gián tiếp hôn môi sao?

Không được, tiểu sư đệ nhà cậu trong sạch, quả nhiên vẫn cần người làm sư huynh này bảo vệ!

Thế nhưng thiếu niên này cũng không biết chuyện, hắn vừa đút nước, vừa mắng Quý Từ già mồm cãi láo.

Quý Từ làm như không nghe thấy.

Qua khoảng mấy hơi thở, Quý Từ rốt cuộc cũng nhớ tới muốn hỏi: "Ngươi...... Sao lại nói thôn kia là thôn quỷ?"

Nghe vậy, thần sắc thiếu niên hơi có chút tĩnh mịch: "Nơi đó trước kia từng xảy ra án diệt thôn, không thấy một thôn lớn như vậy, nói không có là không có sao?"

Án diệt thôn?

Nghe thấy lời này, Quý Từ ngây ngẩn cả người: "Nhưng nơi này là địa giới Đạo Tông, một thôn lớn như vậy bị tàn sát, vậy mà không có đệ tử Đạo Tông đến đây xử lý sao?"

Thiếu niên nhíu mày: "Đạo Tông là cái gì?"

Hắn quanh năm trong khe núi, cũng không biết thế lực bên ngoài.

Quý Từ giải thích một lần, "Nói như vậy, trong Kinh Sở nếu phát sinh án kiện yêu ma quấy phá, bình thường đều sẽ để đệ tử Đạo Tông đến xử lý."

"À," nghe vậy, thiếu niên kia lên tiếng, chợt còn nói thêm, "Không phải yêu ma quấy phá."

"Là người của quan phủ làm." Giọng nói thiếu niên rầu rĩ.

Quan phủ? Quý Từ sửng sốt.

Người của quan phủ vì sao phải tàn sát thôn này, đối với bọn họ mà nói chỗ tốt gì sao?

Như biết được suy nghĩ sâu xa trong nội tâm cậu, thiếu niên kia liền tiếp tục nói: "Người của quan phủ cầm sắc lệnh trong tay, nói một thư sinh đi thi ở thôn chúng ta phạm vào tội tham ô, theo luật muốn cửu tộc đồng trảm, vì vậy liền giết chết cả thôn trang, thi thể đều chất đống trong ngọn núi này."

Nghe thế, Quý Từ nhạy bén nhận thấy được điều không đúng: "Không thể nào, luật pháp Đại Lương tuy rằng nghiêm minh, nhưng tội tham ô không đến mức này, chớ nói chi là thôn trang nhỏ cách kinh thành không biết bao xa này, cho dù Lương Hoàng không muốn làm khó dễ, nhiều nhất cũng chỉ đày thôn dân tới Ninh Cổ Tháp."

"Loại hành vi diệt thôn sau đó vứt xác sau núi này, thủ đoạn thật sự là quá mức tàn nhẫn."

Thiếu niên kia rất cũng không hiểu rõ sự việc bên ngoài, nghe như lọt vào sương mù: "Vậy theo ý của ngươi là, diệt thôn cũng không phải là quan phủ gây nên?"

"Ừ." Quý Từ kiên định gật đầu.



Thiếu niên nhất thời liền trừng to hai mắt: "Vậy làm sao bây giờ, thế nhưng ta đã mắng hoàng đế Đại Lương ròng rã năm năm đâu này!"

Quý Từ:...

Trọng điểm cư nhiên là điều này sao?

Chờ đã, năm năm trước?

Quý Từ: "Thôn trang này, bị tàn sát năm năm trước?"

Thiếu niên: "Đúng vậy."

Quý Từ không biết nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mi tâm của mình.

"Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên cao giọng trả lời: "A Hồ."

A Hồ, hồ ly.

Quý Từ không khỏi bật cười.

Cũng không biết một con chồn, vì sao cố chấp cho rằng mình là hồ ly như vậy.

Ngay khi Quý Từ định nói thêm một chút, bên cạnh truyền đến âm thanh sột soạt.

—— Là giọng của tiểu sư đệ.

Cậu nhất thời không để ý tới mọi thứ, tiến đến bên cạnh tiểu sư đệ đỡ lấy bả vai y, nhẹ giọng nói: "Thế nào, tỉnh táo chưa?"

Lông mi Tần Giác khẽ run, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Thanh âm thiếu niên khàn khàn, đáy mắt đen kịt phản chiếu dung nhan tuấn tú thư lãng của Quý Từ.

Sắc mặt y tái nhợt, vươn tay còn đang run rẩy, muốn chạm vào gò má Quý Từ, hữu khí vô lực, yếu ớt gọi: "Sư...... sư huynh."

Quý Từ nhanh tay lẹ mắt che miệng y lại: "Sư huynh ở đây, đệ chỉ hôn mê thôi. Còn nữa, sau này khi đệ tỉnh lại đừng làm ra bộ dạng sắp sinh ly tử biệt như vậy nữa, điềm xấu."

Tần Giác:...

Y nhắm mắt lại, ánh mắt dần dần khôi phục sự thanh tỉnh.

Y mượn Quý Từ nâng dậy, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở thân hình tinh tế cách đó không xa, khuôn mặt trên người thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần.

Cảnh báo của Tần Giác trong nháy mắt vang lên, y gần như là lập tức cầm tay Quý Từ, quát: "Hắn là ai?!"

Quý Từ không biết y đang kích động cái gì, làm như đi bắt gian, chỉ thuận miệng trả lời: "Ân nhân cứu mạng của đệ, vừa rồi còn đút nước cho đệ."

Nghe vậy, thân hình Tần Giác khựng lại.

Y nghiêng đầu, tiếp theo liền thấy được ánh mắt có vẻ nghiêm khắc của Quý Từ.

Tần Giác mím môi, cuối cùng không tình không nguyện xin lỗi thiếu niên kia: "Xin lỗi."