Đêm hôm đó, Quý Từ chết kéo sư đệ ngủ cùng mình.
Tần Giác không lay chuyển được cậu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Quý Từ cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon hiếm có.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quý Từ tỉnh lại, thuận thế đưa tay sang bên cạnh, lại phát hiện không có ai.
Hửm? Tiểu sư đệ dậy sớm thế?
Bọn họ trẻ tuổi tinh lực đều tràn đầy như vậy sao?
Quý Từ trăm lần vẫn không có cách giải thích, cậu khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng, liền thấy Tần Giác đầu tóc đen ướt mèm, như mới vừa tắm xong.
Sau khi nhìn thấy cậu, còn tránh tầm mắt đi.
Quý Từ trừng mắt nhìn, đi tới hỏi: "Sao sáng sớm tắm vậy?"
Đôi mắt Tần Giác tối sầm, cổ họng giật giật, thấp giọng nói: "Ra mồ hôi, không thoải mái lắm."
"Vậy à?" Quý Từ hoài nghi hỏi, "Lúc nằm mơ ta thấy ta đang ôm đệ?"
Nếu không phải ngày tháng chín, làm sao có thể ngủ cùng nhau một giấc mà lại đổ mồ hôi?
Tần Giác nhìn cậu, hai đầu lông mày hiện lên vẻ phiền não: "Không có, là vấn đề của ta."
Nghe thế, Quý Từ rất lo lắng.
Không phải bị bệnh chứ?
Nghĩ vậy, cậu liền giơ tay muốn sờ trán Tần Giác, lại bị đối phương nắm lấy cổ tay, tránh đi.
Cổ tay bị siết đau.
Quý Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Đệ làm gì vậy?"
Tần Giác mím môi, bỗng nhiên buông tay ra.
Y ý thức được mình xuống tay hơi nặng, đáy mắt lập tức toát ra vẻ tự trách.
Tần Giác nuốt nước miếng, sau đó khàn khàn, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Quý Từ rũ mắt nhìn cổ tay bị nắm đỏ của mình, hơi nhíu mày, cũng không để ý lắm.
Cậu lo lắng nhìn Tần Giác: "Ta chỉ sợ đệ bị bệnh, trốn cái gì?"
"Ta không sao." Tần Giác nói, "Chỉ là tâm ta không tĩnh thôi."
Vừa rồi tắm nước lạnh, y sợ sư huynh lại chạm vào y, sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Chưa phải lúc đâu.
Mắt Tần Giác tối sầm.
Quý Từ hồn nhiên không biết gì, muốn đưa tay trấn an y, nhưng lại sợ Tần Giác sẽ kháng cự, đành phải từ bỏ.
Cậu khàn giọng nói: "Vậy đệ nhớ chăm sóc tốt bản thân, còn nữa, đệ nói tâm không tĩnh... là có ý gì?"
"Không có gì." Tần Giác thu liễm thần sắc trên mặt, lấy thuốc trị thương từ trong Giới Tử Hoàn ra, cẩn thận bôi thuốc lên cổ tay Quý Từ, sau đó chuyển đề tài," Thời gian không còn sớm, sư huynh đi luyện kiếm trước đi, ta đi nấu cơm."
Nói xong, y liền rời đi.
Trước khi đi, còn đem thuốc trị thương nhét cho Quý Từ, dặn dò cậu đúng thời gian bôi thuốc.
Quý Từ có chút im lặng.
Cậu cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi da thịt non mịn gì, chút vết thương nhỏ, còn cần bôi thuốc đúng giờ?
Quý Từ nhét thuốc trị thương vào trong Tử Giới Hoàn.
Vết thương trên cổ tay này, cậu cũng không có cảm giác đau!
Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng nhắc đến!
Quý Từ cảm thấy hài lòng cầm kiếm đi tu luyện.
......
Qua khoảng ba bốn ngày, Quý Từ đang ở trong sân lau bảo bối Chiết Liễu kiếm của mình, liền thấy một con bồ câu đưa thư vượt qua tường viện, bay vào, vừa vặn đậu trên lưỡi kiếm bóng loáng mà Quý Từ lau. Đam Mỹ Hiện Đại
Quý Từ khẽ nhướng mày, đưa tay đuổi bồ câu đưa thư to gan lớn mật: "Đi mau, đợi lát nữa Chiết Liễu kiếm của ta mất hứng, đứng lên có thể trực tiếp tước đi một đôi chân của ngươi."
Nghe vậy, Chiết Liễu kiếm phối hợp giơ mũi kiếm lên, bộ dáng diễu võ dương oai bá đạo.
Bồ câu đưa thư không nhúc nhích, giơ móng vuốt của mình lên, lộ ra một cuộn giấy buộc ở đó.
Thấy thế, Quý Từ hơi khựng lại một chút, lấy tờ giấy trên đùi bồ câu đưa thư xuống, mở ra nhìn một chút.
Chữ viết trên đó rất quen mắt, là chữ của Trương Thiệu Viễn.
Nhất thời, Quý Từ còn tưởng rằng cậu vào nam ra bắc lại không biết nghe chút gì thần kỳ bát quái, vì thế bồ câu bay truyền thư đến chia sẻ cho cậu.
Việc này Trương Thiệu Viễn cũng không phải chưa từng làm.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, tên kia hiện tại không phải đang ở Lương hoàng cung sao?
Chẳng lẽ là bí mật hoàng thất gì?
Nghĩ như vậy, Quý Từ liền say sưa nhìn.
Ai ngờ bên trên viết cũng không phải là bát quái, mà là vô cùng đơn giản sáu chữ to --
Tiểu sinh gặp nạn, tới mau!
Sau khi thấy rõ, Quý Từ nhất thời run rẩy.
Gặp nạn cái quỷ gì? Trong hoàng cung Đại Lương đã xảy ra chuyện?
Không đến mức đó chứ......
Nhưng tuy nói như thế, cậu và Trương Thiệu Viễn cũng có năm năm giao tình, tuy rằng mỗi lần tụ cùng một chỗ ăn uống lung tung, là bằng hữu rượu thịt mười phần.
Nhưng trong lòng Quý Từ vẫn coi hắn là huynh đệ, không thể ngồi yên mặc kệ.
Cậu lập tức đứng lên hô to một tiếng: "Tiểu sư đệ! Đã xảy ra chuyện!"
Lúc đó, Tần Giác đang bận rộn trong bếp, bên hông y còn đeo tạp dề gấu nhỏ Quý Từ may cho y.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Quý Từ nhào vào lòng.
Tần Giác sợ khói dầu trên người dính vào cậu, liền đẩy người ra một chút, ngữ khí nhu hòa: "Có chuyện gì vậy?"
"Trương tiên sinh đã xảy ra chuyện." Nói xong, Quý Từ lấy tờ giấy ra.
Sau khi thấy rõ chữ trên đó, Tần Giác sững sờ, sau đó cởi tạp dề ra, lại đặt tạp dề lên trên bếp, nghiêm túc hỏi: "Hắn đây là xảy ra chuyện gì?"
Quý Từ nhìn động tác liên tiếp của y, cảm thấy tiểu sư đệ hiện tại so với mình còn hiền lành hơn.
Nhoáng một cái, Quý Từ liền phản ứng được suy nghĩ của mình đang bay xa, vội vàng phục hồi tinh thần lại trong tầm mắt kỳ quái của Tần Giác, tiếp tục nói: "Không biết, nhưng bây giờ hắn đang ở Đại Lương, chúng ta tìm thời gian, qua đó thăm hắn đi."
Ánh mắt Tần Giác dừng trên tờ giấy nhỏ, sau đó lạnh nhạt lướt qua.
Y đối với những chuyện không liên quan này không có hứng thú, cũng không có ý định ra tay trợ giúp, nhưng là nếu Quý Từ có ý nghĩ này, y cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.
"Được." Tần Giác xoay người, múc canh đậu hủ vừa làm xong lên, "Nhưng rời tông, cần xin chỉ thị tông chủ."
Nói xong, Quý Từ liền nhíu mày.
Xin chỉ thị tông chủ, nghĩa là phải xin chỉ thị của tên đại biến thái Vân Thời kia.
Từ năm năm trước, sau khi cậu ra khỏi Vân Thời Điện, tên kia bắt đầu bế quan, vừa bế quan là suốt năm năm, đến bây giờ cũng không có dấu hiệu muốn ra ngoài.
Quý Từ lần hoài nghi hắn đã sớm vũ hóa lên trời trong điện không có một bóng người.
Dù sao cũng đã lớn tuổi như vậy, muốn chết cũng là chuyện rất dễ dàng mà?
Quý Từ bị ý nghĩ của mình chọc cười.
Được rồi, người tu tiên, mệnh cứng, cho dù cậu muốn làm cho Vân Thời biến mất thế nào, nhất thời nửa ngày cũng thực hiện không được.
Quý Từ nhét tờ giấy vào trong ống tay áo: "Vậy ta đi viết phong thư, truyền tới Thái Cực điện của Vân Thời lão."
Về phần có thể thông qua hay không...... Vậy phải xem vận may.
Tần Giác nhận ra băn khoăn của cậu, liền trấn an nói: "Sư huynh, chớ lo lắng."
"Nếu Vân Thời không phê chuẩn, cùng lắm thì chúng ta lại lén chuồn ra ngoài."
Quý Từ nghĩ, cũng đúng.
Hai người bọn họ đều cập quan, hơn nữa đều đã là tu vi Hóa Thần.
Muốn ra khỏi tông môn, hoàn toàn có thể tự dựa vào ý nguyện.
Đáng tiếc mấy tên trưởng lão kia nhìn kỹ, nói gì cũng không thả Quý Từ ra ngoài, thường xuyên qua lại, kéo dài tới bây giờ.
Thật là khiến người ta bực mình.
Phong thư Quý Từ viết tay kia được đưa đến điện Vân Thời, ngày hôm sau, Vân Thời liền tuyên bố xuất quan.
Hơn nữa truyền tấn kêu Quý Từ đến Thái Cực điện.