Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 72: Ngươi thật sự một lần cũng chưa từng đeo




Mùi hôi?

Quý Từ có hơi khó chịu: "Đệ mũi chó à?"

Tần Giác không phủ nhận, ngược lại nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, bộ dáng không đến nơi đến chốn này, quả thực khiến Quý Từ im lặng.

Cậu giơ tay nhéo má Tần Giác, cười: "Sao đệ càng lớn da mặt càng dày vậy?"

Tần Giác cầm cổ tay cậu: "Học cùng sư huynh."

Quý Từ bất mãn: "Sao cái gì đệ cũng đổ lên người ta vậy?"

Tần Giác phủ nhận: "Ta không có."

"Đệ có. "Quý Từ chắc chắn nói, "Đứa nhỏ lớn rồi, không cần nương nữa."

Nói xong, giả mù sa mưa khóc lên.

Tần Giác: "......"

Y từ từ thở dài, mang theo Quý Từ trở lại phòng, sau đó rót nước nóng vào bồn tắm.

Trong phòng lượn lờ nhiệt khí, Quý Từ lau khóe mắt vừa mới nặn nước mắt ra, trong lòng nói tiểu sư đệ này khiết phích thật sự càng ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ là ra ngoài một chuyến, liền ép cậu đi tắm.

Thiên địa lương tâm, hôm qua sau khi Quý Từ ra ngoài về đã bị ấn vào bồn tắm tắm rửa, người tốt nhà ai mỗi ngày đều tắm rửa vào thu tháng chín a?

Nhưng Tần Giác quyết tâm rót nước, Quý Từ cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Đợi Tần Giác chuẩn bị xong xuôi, Quý Từ liền cởi áo ngoài, liếc xéo y, hừ một tiếng: "Đúng là con rùa có lông."

* Là một thành ngữ được giới trẻ ở Đài Loan sử dụng, nó dùng để chỉ người kén chọn, quá chú trọng vào chi tiết, và quá đặc biệt trong cuộc sống hàng ngày.(baidu)

Tiếp theo lại thao thao bất tuyệt, vừa cởi quần áo vừa nhớ tới những tật xấu này của Tần Giác.

Mí mắt Tần Giác rũ xuống, đảm bảo mình không nhìn thấy gì, thấp giọng phụ họa: "Ừ, là ta."

"Sư huynh có cần gì thì gọi ta, ta đi nấu cơm trước."

Lúc đó, Quý Từ đã bước vào trong thùng tắm.

Cả người cậu ngồi xuống, mái tóc đen bị nước nóng thấm ướt, đuôi mắt hai má ửng đỏ, bên môi mang theo nụ cười: "Chờ một chút."

Bước chân Tần Giác dừng lại.

Lông mi y run rẩy, xoay người lại: "Sư huynh gọi ta?"

"Ừm." Quý Từ một tay chống huyệt Thái Dương, một tay nghịch bọt nước, lười biếng hỏi, "Minh Viễn đâu, vừa rồi về không thấy hắn, hắn chạy đi đâu rồi?"

Tần Giác hơi ngước mắt lên, tầm mắt hư ảo dừng lại trên sợi tóc bị nước thấm ướt, trả lời: "Sáng nay huynh nói muốn ăn gà quay, hắn ra sau núi bắt gà."

Nghe vậy, Quý Từ sửng sốt, sau đó bật cười nói: "Tiểu tử này, ta chỉ thuận miệng nói chơi, sao hắn lại tưởng thật?"

"Hắn luôn luôn nghe lời huynh," Tần Giác dời ánh mắt qua mặt cậu, hơi thở dừng lại, ngữ khí chẳng biết vì sao trở nên vội vàng, "Sư huynh, bên ngoài bếp lò còn cháy, ta phải đi nấu cơm."

Nói xong, cũng không đợi Quý Từ nói thêm gì nữa, liền vội vã xoay người, rời khỏi phòng.



"Ài?!" Quý Từ còn chưa nói xong, bàn tay vỗ vào trong nước, bắn lên một trận bọt nước.

Thanh âm này làm Tần Giác ngoài cửa lảo đảo một chút, sau đó càng thêm chật vật thoát khỏi nơi này.

Quý Từ mờ mịt nhìn bóng lưng y rời đi, có chút không hiểu.

...... Y đây là, ngại à?

Ở chung một chỗ với sư huynh cũng sẽ ngại sao?

Quý Từ xoa đầu ngón tay suy tư một hồi, lại cảm thấy kỳ thật rất bình thường.

Dù sao Tần Giác cũng là nam chính da vịt giòn, đúng là phải cẩn thận hơn.

Chỉ nghĩ đến đây, Quý Từ lại có chút nghi hoặc.

Tần Giác trong nguyên tác... có cường tráng như bây giờ không?

Haizz, cũng không phải cường tráng, chỉ là Tần Giác bây giờ toàn thân trên dưới cơ bắp cứng rắn, xốc áo lót lên, tám khối cơ bụng bên trong xếp chồng lên nhau rõ ràng, nhưng cũng không phải là loại cường tráng quá mức khoa trương.

Y lúc trước nói một quyền có thể đánh chết mười người như mình, cũng không phải nói đùa.

Tần Giác thật sự rất giỏi.

Quý Từ cảm thấy Tần Giác không giống loại người có thể khuất phục, trái lại chính mình......

Cậu cúi đầu nhìn mình, sau đó hài lòng dời mắt.

Sáu khối, cũng không tệ.

Cậu tắm rửa bản thân thật sạch sẽ, phủ thêm nội y trắng nõn, mặc ngoại sam vào, dùng linh lực hong khô nước trên tóc, liền đứng dậy đi ra ngoài phòng.

Lúc này, Minh Viễn vừa vặn từ bên ngoài đi vào.

Quý Từ nhìn thấy tay trái hắn mang theo một con gà, tay phải mang theo một con vịt, trên lưng còn cõng một con mập mạp...

Phù! Quý Từ chột dạ ngừng nhạc đệm bất giác nhảy ra từ sâu trong nội tâm, tiến lên trước người Minh Viễn, cầm gà vịt.

"Sao lại có một con vịt?"

Một gà một vịt này đều đặc biệt mập mạp, ăn vào khẳng định miệng đầy hương vị.

Quý Từ có chút thèm.

Minh Viễn chậm rãi nói: "Bắt...... nó...... đụng vào......"

Quý Từ hiểu ra: "Lúc bắt gà nó tự mình đụng phải."

"Ừm." Minh Viễn gật đầu.

Tiếp theo, ánh mắt của hắn dừng lại trên quần áo Quý Từ, hơi nhíu mày một chút: "Lạnh, mặc quần áo vào."

Quý Từ vào tai trái ra tai phải: "Được, lát nữa ta sẽ đi thay."

Nói xong liền mang gà vịt đi tìm Tần Giác, để y xử lý những thứ này.



Minh Viễn nhìn cậu, biết Quý Từ phỏng chừng sẽ không đi thay quần áo, liền đi vào trong phòng giúp cậu lấy quần áo ra.

Năm năm trôi qua, thân hình Minh Viễn không phát triển, nhưng so với trước sạch sẽ hơn không ít, hơn nữa đã học được cách sống bình thường trong thế giới loài người.

Quý Từ ung dung nhìn hắn.

Minh Viễn chúng ta, quả nhiên là tiểu cương thi nghe lời nhất trên thế giới này.

Quý Từ hài lòng gật đầu.

Hắn hiện tại sinh hoạt quả thực không cần quá thích ý, mỗi ngày cọ tiểu sư đệ chỗ ở, ăn, mặc, đi lại cơ bản đều không cần tự mình phụ trách, mỗi ngày nhàn nhã tựa như người giàu, ngồi ăn chờ chết.

Thỉnh thoảng Đường Tử Thần nhận được nhiệm vụ bên này, thuận đường tới thăm cậu, sẽ cảm thấy phỉ nhổ đối với hành vi của cậu.

Quý Từ nói ít nhất cậu không bỏ bê tu luyện, cái này không phải đủ rồi sao?

Tu Chân Giới, cường giả vi tôn mà.

Cho dù cậu rời khỏi tiểu viện đi ra ngoài, Quý Từ dựa vào tu vi của mình, vẫn có rất nhiều người chạy tới chu cấp cho cậu như thường.

Đối với việc này, Đường Tử Thần á khẩu không trả lời được.

Sau đó liền không tới thăm cậu nữa.

Quý Từ thanh nhàn, mỗi ngày tu luyện, câu cá, khoái hoạt như thần tiên.

Sau khi dùng xong cơm tối, Quý Từ đả tọa, sau khi vận chuyển mấy vòng chu thiên lớn nhỏ, liền về phòng mình ngủ đi.

Hiện tại Tần Giác đã không vui vẻ ngủ cùng cậu, Quý Từ tỏ vẻ hiểu.

Nhưng cùng giường chung gối khoảng bốn năm, Quý Từ vẫn có chút không quá quen ngủ một mình.

Nửa đêm, Quý Từ theo thường lệ ngủ không được, nằm trên giường, mở to mắt đếm cừu.

Đếm đi đếm lại, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch.

Quý Từ hoảng sợ, rút kiếm từ dưới gối ra, hung hăng đâm tới.

Trước người truyền đến tiếng rên rỉ.

Quý Từ kịp phản ứng, ý thức được đây có thể là con người.

Đứng dậy nhìn sang, rõ ràng là Hàn Sinh.

Đối phương ôm ngực bị thương, máu tươi từ khe hở chảy ra, trong đôi mắt lạnh lùng quen thuộc kia, toát ra thần sắc yếu ớt.

Quý Từ nhất thời có chút không bình tĩnh, một hồi lâu sau, lúc này mới kích động xuống giường tìm thuốc trị thương.

Sau khi tìm được liền tiến đến trước người Hàn Sinh, nhét thuốc mỡ vào lòng bàn tay gã: "Trưởng lão sao đêm khuya lại một mình tới đây? Thật dọa người."

"Vết thương trên ngực ngài...... Thật xin lỗi, ngài bôi thuốc một chút đi."

Quý Từ nhét thuốc vào tay Hàn Sinh, đang muốn lui về, cổ tay liền bị đối phương bắt lấy.

Khí lực rất lớn, như là sợ cậu rời đi.

Hàn Sinh đưa ngón tay lên cổ tay cậu, giọng nói khàn khàn: "Vòng tay ta tặng ngươi năm năm trước, ngươi thật sự chưa từng đeo."