Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 66: Đối đầu




Sự thật chứng minh, Vân Thời quả thật có bệnh, hơn nữa hình như còn bệnh không nhẹ.

Quý Từ đưa tay muốn đẩy xuống chưởng môn khỏi người mình, thế nhưng người này vững như chó già, Quý Từ dùng toàn thân khí lực cũng không làm gì được.

Cậu tức giận, nghĩ thầm nếu không há miệng cắn người thì thôi.

Nhưng trong lúc giãy dụa, Quý Từ ngước mắt lên, phát hiện ánh mắt đối phương rất sâu, bên trong toàn bộ đều là thần sắc mập mờ.

Cậu sợ mình mất nhiều hơn được, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

"Vân tông chủ, ngươi đây là muốn làm cái gì?"

Vân Thời áp vào người cậu, câu được câu không nghịch tóc Quý Từ tán loạn.

Sợi tóc đen nhánh bóng loáng quấn quanh ngón tay thon dài của Vân Thời, thoạt nhìn ái muội triền miên.

Quý Từ quay đầu né tránh hơi thở của chưởng môn, phát hiện mình giờ phút này hẳn là ở nội điện của Vân Thời.

Trên vách tường khảm một viên dạ minh châu thật lớn, trong lò Bác Sơn bên giường đốt đàn hương lượn lờ.

Mà giờ này khắc này, chủ nhân nội điện, tông chủ Đạo Tông, Vân Thời, đang áp vào người cậu......

Quý Từ sợ hãi cả kinh.

Vân Thời bao nhiêu tuổi rồi? Một ngàn tuổi chứ ít à?

Trâu già gặm cỏ non cũng không thể ăn như vậy a! Quý Từ cậu vừa mới cập quan, chính là hai mươi tuổi độ tuổi tươi như hoa, sao có thể bị Vân Thời làm bẩn!

Quý Từ kịp phản ứng, dùng sức đẩy Vân Thời qua một bên, khuôn mặt vì quá mức kích động hiện lên một chút mồ hôi nhỏ: "Tông chủ, xin ngài tự trọng."

Vân Thời ung dung nhìn cậu, ánh mắt dính chặt nói không nên lời: "Ta chỉ cảm thấy ngươi rất thú vị."

Quý Từ cảnh giác nhìn chưởng môn, không nói gì.

Bộ dáng của cậu thật sự quá khiến người ta yêu mến, rõ ràng tướng mạo thanh tuấn sơ lãng, giờ phút này đuôi mắt đỏ rực, cánh môi khuất nhục mím lại.

Vân Thời nhìn thấy, bỗng nhiên cảm thấy cậu tựa như còn khiến người ta hưng phấn hơn cả Tần Giác.

Nghĩ vậy, chưởng môn liền nhếch môi, nói: "Kỳ thật ta không nghĩ tới ngươi còn sống trở về."

"Quỷ Vực hung hiểm, người đi vào bình thường có đi không có về, ngươi đi một lần, đột phá Hóa Thần, lại còn sống trở về."

Giọng nói Vân Thời mang theo nghi hoặc, chưởng môn vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt Quý Từ, nhưng là còn chưa đụng, đã bị Quý Từ đập trở về.

Trong lòng Quý Từ cảm thấy xui xẻo.

Tên vương bát đản rác rưởi này, muốn cậu chết thì thành thật một chút, hiện tại trói cậu đè trên giường là muốn quấy rối thành cái dạng gì a?

Cậu thẳng nam, thẳng như sắt!

Nghĩ vậy, Quý Từ liền nổi trận lôi đình.

Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Thời, nói: "Vân tông chủ, Quỷ Vực coi như là ngài đưa xuống xử phạt ta, xử phạt đã qua, đệ tử không còn liên quan tới chuyện đó nữa, Vân tông chủ cũng không cần một mực níu lấy ta không buông, miễn cho mất phong độ."



Nghe vậy, Vân Thời cười rộ lên: "Sao có thể chứ? Ta cảm thấy ngươi rất thú vị."

Ánh mắt người đàn ông dừng trên nốt ruồi màu nhạt bên mũi Quý Từ, con ngươi hơi sáng lên: "Ngươi bây giờ vừa mới cập quan, cũng đã là tu vi Hóa Thần, tính ra, chắc chắn là người nổi bật nhất thế hệ trẻ Tu Tiên giới, đáng tiếc là không tham gia Thịnh Nguyên đại điển, bằng không nhất định nổi danh thiên hạ."

Nghe vậy, Quý Từ quả thực muốn bị tức cười.

Cậu không tham gia Thịnh Nguyên đại điển là vì ai hả? Còn không phải vì lão tất đăng trước mặt này à! Hắn cư nhiên còn không biết xấu hổ mà nói!

Quý Từ yên tĩnh lại.

Cậu ngược lại muốn nhìn xem trong miệng tên chó này còn có thể phun ra ngà voi gì.

Chỉ thấy ánh mắt Vân Thời dịu dàng, ngón tay vuốt vuốt tóc Quý Từ, giọng nói trầm thấp thuần hậu: "Tiểu Từ có muốn đến bên cạnh bản tông chủ hay không? Ta tự mình dạy ngươi."

Câu nói cuối cùng bị chưởng môn cố ý đè thấp, kéo dài giọng điệu, có vẻ ý vị cực kỳ sâu xa.

Quý Từ nghe đến ngứa tai, môi cậu mím lại, cuối cùng nghẹn đỏ mặt phun ra một câu: "Vân tông chủ, trong cổ họng ngươi nghẹn vĩ cầm lớn à?"

Vân Thời:?

Đáy mắt chưởng môn mang theo một chút mơ màng: "Cái gì?"

"... Không có gì." Quý Từ khô khan nói, cậu ho khan vài tiếng, thấy Vân Thời đã có chút thả lỏng, liền cẩn thận từng li từng tí từ trên giường ngồi dậy, nói, "Vân tông chủ, ta cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng đệ tử đã hạ quyết tâm ít ngày nữa liền rời khỏi tông môn, xuống núi du lịch tứ hải, tông chủ vẫn không nên lãng phí thời gian trên người đệ tử."

Vừa dứt lời, trong điện lâm vào yên lặng chốc lát.

Không khí xung quanh dường như đều ngưng kết.

Trong thanh âm Vân Thời mang theo lệ khí nhàn nhạt: "Rời tông?"

"Vâng."

Quý Từ đứng lên khỏi giường, sợi dây buộc tóc màu xanh đậm kia bị chưởng môn nắm chặt trong tay.

Thần sắc thanh niên thập phần nghiêm túc: "Trên tông quy có viết, đệ tử cảnh giới đạt tới Hóa Thần, liền có thể rời khỏi tông môn, tự tìm đường ra."

Cho nên cậu muốn rời tông, muốn xuống núi, không sao chứ?

Kỳ thật, nếu hoàn cảnh của cậu trong tông môn vẫn giống như trước, vậy cậu có thể sẽ không muốn rời tông nhanh như vậy.

Nhưng vô luận là Vân Thời, hay là Hàn Sinh, bọn họ đều cho Quý Từ cảm giác quá kỳ quái.

Quý Từ nói không nên lời đó là cảm giác gì, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy không thoải mái.

Cậu có dự cảm, nếu bản thân ở Đạo Tông đợi tiếp, cậu chỉ sợ hoàn cảnh sẽ tệ hơn so với trước đó.

Quả nhiên, trên mặt Vân Thời đã hoàn toàn không còn ý cười.

Ánh mắt của chưởng môn vẫn dừng lại trên mặt Quý Từ, không chút cố kỵ, thập phần lớn mật.

Quý Từ cũng tùy ý chưởng môn đánh giá, hai người nhất thời không nói gì.



Qua hồi lâu, Vân Thời mới chậm rãi nói: "Là ở trong Đạo Tông sống không tốt sao?"

Chưởng môn nâng mắt lên: "Ngươi phải biết rằng, khắp thiên hạ, chỉ sợ tìm cũng không ra một nơi thích hợp tu luyện hơn so với Đạo Tông, chẳng lẽ ngươi là muốn cả đời đình trệ ở tu vi Hóa Thần hay sao?"

Quý Từ cảm thấy chưởng môn nói có đạo lý, nhưng cũng chỉ là có chút đạo lý.

Dù sao so với tu vi, cậu càng muốn dẫn theo tiểu sư đệ thoát khỏi đám biến thái này.

Hôm nay giằng co với Vân Thời, lại càng thêm kiên định ý nghĩ muốn rời đi của cậu.

Quý Từ rũ mắt xuống: "Tông chủ, ý đi của đệ tử đã quyết."

Nói xong, không khí trong điện hạ xuống điểm đóng băng.

Ánh mắt Vân Thời cực nhẹ dừng trên người Quý Từ, chẳng biết tại sao, Quý Từ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Cậu bất động thanh sắc nắm lấy chuôi Chiết Liễu kiếm bên hông, bình tĩnh nghĩ.

Nếu Vân Thời động thủ với cậu, vậy cậu liền dùng kiếm đâm chết chưởng môn nha.

Đang nghĩ như vậy, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng thông báo của đạo đồng: "Vân tông chủ, Thanh Ngọc trưởng lão cầu kiến."

Bị ngắt lời như vậy, bầu không khí trong điện lại ấm trở lại.

Thanh Ngọc đến rồi à?

Nghĩ vậy, Quý Từ hơi có chút thả lỏng, dần dần buông lỏng chuôi kiếm.

Khi cậu ngước mắt nhìn về phía Vân, nho nhã lễ độ gật đầu: "Nếu Thanh Ngọc trưởng lão tới nghị sự, vậy đệ tử cáo lui trước."

Nói xong, không đợi Vân đáp lại, cậu liền xoay người muốn đi ra cửa điện.

Giọng nói Vân Thời trầm thấp lạnh lùng vang lên sau lưng: "Quý Từ, nếu ta không đồng ý, mặc cho ngươi có năng lực thiên đại, cũng không ra được Tam Thanh đạo tông này."

Quý Từ dừng bước, vẫn không nói gì, đi về phía cửa điện.

Khi vượt qua bậc cửa, cậu đụng phải Thanh Ngọc.

Thấy cậu, đáy mắt Thanh Ngọc xẹt qua một tia dị sắc, sau đó vội vã hô: "Quý Từ, dừng bước!"

Quý Từ dường như không nghe thấy, tự mình đi ra ngoài.

Thanh Ngọc quay đầu nhìn trong điện, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng vẫn đuổi theo Quý Từ.

Tiểu đạo đồng nhìn thấy hết thảy có chút ngạc nhiên, hắn thất kinh nhìn về phía Vân Thời, nói: "Vân tông chủ, Thanh Ngọc trưởng lão hắn..."

"Không sao, ngươi lui ra đi."

Nói xong, tiểu đạo đồng liền ngậm miệng, im lặng rời đi.

Dưới vầng sáng lờ mờ, Vân Thời giơ tay đốt một ngọn đèn dầu, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tuấn dật xuất trần của chưởng môn, lại không biết vì sao lộ ra một chút âm trầm.

Giọng chưởng môn khàn khàn, mang theo hưng phấn khiến người ta run rẩy: "... Quý Từ, thú vị."