Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 36: Ăn cơm




Ánh mắt Đường Tử Thần phức tạp nhìn cậu, sau đó hạ kiếm xuống: "Không cần, lần này là tài nghệ ta không bằng người."

Nghe thế, Quý Từ nhíu mày, trong miệng lầm bầm cái gì đó. ngôn tình hay

Đường Tử Thần vểnh tai nghe rõ ràng - - coi như ngươi thức thời.

Đường Tử Thần: "......"

Trận đấu này kết thúc cực nhanh, gần như thắng lợi áp đảo, mặc cho ai cũng có thể nhìn ra vừa rồi Quý Từ cũng không dùng toàn lực.

Đợi đến khi Quý Từ kết thúc, tiếng hoan hô của quần chúng chung quanh đều nhanh chóng nhấn chìm Quý Từ.

Quý Từ ngược lại rất bình tĩnh.

Cậu đi tới bên cạnh Tần Giác, theo thói quen ôm vai y, lắc đầu giả vờ thở dài: "Những người xem này thật sự là, chỉ là một trận đấu vòng loại nho nhỏ mà thôi."

"Đường Tử Thần cũng không phải nhân vật lợi hại gì, có cần hưng phấn thành như vậy không?"

Lời này hẳn bị Đường Tử Thần cách đó không xa nghe thấy, bên kia truyền đến tiếng đập kiếm hung hăng.

Quý Từ như không có việc gì dời mắt.

Khóe môi Tần Giác khẽ cong: "Đường Tử Thần là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, trận đấu lần này rất nhiều người ký thác kỳ vọng vào hắn. Kết quả hắn thua ngay trận đầu."

Nghe vậy, Quý Từ vẫn là không thể hiểu được: "Thiếu chủ thì làm sao, thiếu chủ thì nhất định sẽ thắng sao?"

Cậu đảo con ngươi, lại không biết nghĩ gì: "Hơn nữa, đệ xem Cô Hồng trưởng lão cả ngày ra oai, người khác cho rằng gã ta vô cùng lợi hại, còn không phải bị chưởng môn đặt ở dưới tay sao."

Vừa dứt lời, liền có một vật cứng rắn từ phía trên rơi xuống đập vào đầu Quý Từ.

Lực đạo cực lớn, trộn lẫn linh lực, đánh Quý Từ nhíu mày.

Cậu mắng một câu: "Ai không có lễ giáo như vậy, ném đồ trên cao sẽ chết người đấy?"

Tần Giác thở dài, thật sự lười nói nhảm cùng cậu: "Đừng nói lung tung."

Quý Từ muốn nói mình không nói lung tung, nhưng cậu ngẩng đầu, liền thấy trên tay Tần Giác cầm một quả táo đỏ.

Vừa rồi chính là thứ này đập trúng đầu Quý Từ.

Cậu thấy được nguồn gốc của linh khí từ quả táo này, Cô Hồng trưởng lão.

Quý Từ: "......"

Cậu lập tức im lặng.

Vừa rồi trận lôi đài kia đánh vô cùng đặc sắc, trưởng lão Đạo Tông đoán chừng cũng chú ý tới Quý Từ tuyệt không phải vật trong ao, cho nên mới phân một luồng thần thức tới.



Ai ngờ vừa vặn nghe Quý Từ nói một câu đại nghịch bất đạo như vậy.

Cô Hồng trưởng lão lúc này tức giận không thôi, liền ném một quả táo xuống.

Quý Từ không dám chọc tức Cô Hồng trưởng lão, kéo Tần Giác nhanh chóng rời đi.

Bọn họ chạy tới một nơi cách khán đài khá xa, Quý Từ nhỏ giọng hỏi: "Lão tất đăng kia vẫn đang nhìn ta à?"

Tần Giác mất một giây để phân biệt lão tất đăng này là chỉ Cô Hồng trưởng lão, y nhất thời im lặng: "Ta còn chưa nói đến chuyện huynh gọi gã ta như vậy, lại muốn bị phạt à?"

Quý Từ chớp chớp mắt, cười hì hì nói: "Vậy xem ra là không chú ý đến ta nữa."

Cậu vui vẻ thoải mái, lại mắng lão tất đăng vài câu.

Có thể thấy được oán khí của Quý Từ đối với Cô Hồng trưởng lão sâu đậm bao nhiêu.

Lôi đài của bọn họ cũng đang thi đấu, người phía trên nhìn có chút quen mắt.

Quý Từ nhìn thêm vài lần, phát hiện là Úy Trì.

Cậu hơi kinh ngạc: "Thì ra lúc này hắn cũng thi đấu."

Tần Giác không có hảo cảm với Úy Trì, kéo Quý Từ rời đi.

Nhưng Quý Từ rõ ràng cảm thấy hứng thú, cậu sống chết chỗ bất động, nói: "Chờ một chút, đệ để ta quan sát quan sát kiếm pháp Tây Vực đã."

Linh kiếm đỏ rực trong tay Úy Trì hết sức uy vũ khí phách, Quý Từ nhìn một cách thèm thuồng.

"Đệ xem thanh kiếm kia, ngầu quá."

Tần Giác nhìn qua, sau đó lạnh nhạt: "Biết là huynh thích."

Dù sao ngày đó Quý Từ say rượu vẫn còn nhắc tới kiếm của Úy Trì.

Cậu kéo lực chú ý của Quý Từ về: "Kỳ thật dựa theo lẽ thường mà nói, đao pháp Tây Vực tinh diệu hơn, người Tây Vực cũng am hiểu dùng đao hơn."

Quý Từ không chớp mắt nhìn chằm chằm lôi đài, nghe vậy có chút thờ ơ trả lời một câu: "Cái này có là gì, dựa theo lẽ thường mà nói, Đường Tử Thần cũng có thể thắng ta, đệ xem hắn không phải vẫn thua sao."

Tần Giác: "......"

Bị Đường Tử Thần biết phỏng chừng là sẽ nổi đóa.

Nhưng y không thể không thừa nhận, Úy Trì dùng kiếm rất khá, Hỏa Hồng Khoan kiếm trong tay hắn phát huy mười phần mười uy lực.

Phong cách thô kệch mà dũng mãnh, sát khí đập vào mặt.

Không lâu sau, đối thủ Úy Trì liền thua, rất nhanh, Lưu Ly Đăng vỡ nát, trận này người thắng là Úy Trì.

Hắn vừa đi ra liền thấy được Quý Từ dưới lôi đài.



Úy Trì lập tức lộ ra nụ cười: "Quý tiểu hữu, cố ý tới xem ta thi đấu sao?"

"Không nói cái này," Quý Từ lười nói, "Kiếm pháp của ngươi không tệ a."

Cậu thích kiếm, tự nhiên cũng là ngược dùng kiếm lợi hại, Úy Trì hiện tại ở trong lòng cậu coi như có một chút địa vị.

Úy Trì nhận ra tâm tư nhỏ nhen của cậu, nói: "Ta không chỉ dùng kiếm lợi hại, đao pháp của ta cũng rất tốt, muốn thử xem sao?"

Nghe vậy, Quý Từ nóng lòng muốn thử: "Tỉ thí?"

Úy Trì hơi nhướng mày, đang định đáp ứng, chợt bên cạnh truyền đến giọng nói của Tần Giác: "Thời gian không còn sớm, đến giờ ăn cơm trưa rồi."

Lời này vừa nói ra, Quý Từ vốn ý chí chiến đấu sục sôi lập tức ỉu xìu: "A? Nhưng chúng ta còn chưa đánh xong mà."

Giọng nói Tần Giác nhàn nhạt, ẩn chứa sự mê hoặc: "Nhưng sư huynh, ta có chút đói bụng."

Nghe vậy, Quý Từ nào còn có đánh nhau tâm tư, đành phải nói với Úy Trì: "Ngại quá, có chút việc, ta đi trước vậy, hẹn lại lần sau."

Tiểu sư đệ đói bụng, sao cậu còn có thể tiếp tục kéo dài thời gian?

Nhận thấy tiểu sư đệ đang dựa vào mình, Quý Từ thuận thế ôm lấy y, vẫy tay với Úy Trì, sau đó trở về.

Nhưng Úy Trì sao có thể buông tha cậu như vậy?

Hắn ba bước thành hai bước theo sau, hăng hái bừng bừng nói: "Ăn cơm? Ăn ở đâu a? Có thể mang ta theo một lát không?"

Tần Giác hiện lên vẻ bực bội, nhưng thanh âm vẫn bình tĩnh như thường ngày: "Đường đường là thành chủ Tây Vực, thậm chí ngay cả chỗ ăn chỗ ở cũng không có sao?"

"Nếu không, Thịnh Nguyên đại điển có người quản cơm."

Đối với chuyện Tần Giác nhìn thấu thân phận của mình, Úy Trì không hề bất ngờ.

Hắn lộ ra vẻ đáng thương: "Thức ăn Thịnh Nguyên đại điển không ngon a, hơn nữa, ta là một người ngoại quốc tới Trung Nguyên, không quen cuộc sống nơi đây, có thể có chỗ nào tốt, nếu không phải vì có tiền, đã sớm lưu lạc đầu đường."

Vốn tưởng rằng nghe được mình nói như vậy, Quý Từ ít nhiều có thể nổi lên một chút đồng tình, ai biết đối phương căn bản không để trong lòng.

Quý Từ có chút không ưa người giàu, lúc nghe vài câu trước cậu cảm thấy vẫn ổn, đến câu sau thì có chút khó chịu.

Cái gì gọi là có tiền? Nếu thật sự có tiền thì trực tiếp ra quán cơm bên ngoài ăn không được sao, có đáng nhất định phải dán mắt vào y không?

Theo Quý Từ thấy, người này còn đang mơ tưởng đến tiểu sư đệ của mình, sắc mặt cậu tất nhiên sẽ không được tốt: "Nếu đã có tiền, vậy ngươi ra ngoài ăn đi, đừng tới quấy rầy chúng ta."

Úy Trì: "......"

Thì ra Quý Từ cũng không đơn thuần thiện lương.

Hắn mím môi, thành khẩn nói: "Thật ra thì ví tiền của ta trên đường tới đây bị trộm, lần này không có tiền, có thể phải ngủ ngoài đường."