Sau Khi Cưới Thái Tử Tàn Tật Của Nước Thù

Chương 7




Đông Cung cách điện Nghi Nhạc không xa lắm, Nhạc Chi thấy Hoắc Độ không có ý muốn truyền kiệu nên biết chàng sẽ đi bộ qua.

Trời đã chạng vạng, đèn ở hai bên đường cung điện đã được thắp sáng.

Hai người đi cạnh nhau, theo sau là một nhóm người hầu cách họ vài bước. Hoắc Độ chống gậy đi lại nhưng lưng vẫn thẳng, bước đi thong thả. Nhạc Chi đi bên cạnh nắm lấy một bàn tay đang buông thõng của chàng. Hai người không nói gì cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Hoắc Hủ xuất hiện cách đó không xa.

Hôm nay Hoắc Hủ mặc áo cổ tròn màu xanh lá cây cùng với áo choàng bông. Bên cạnh hắn có một tiểu cô nương nhảy cẫng lên: “A Hủ ca ca, huynh đã hứa cho ta bùa bình an mà!”

Tiểu cô nương mặc hoàng bào màu vàng tươi, giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang rõ trong lối đi yên tĩnh trong cung điện. Hoắc Hủ hiển nhiên cũng nhìn thấy bọn họ, hắn vô thức dừng lại, không tự chủ được mà nhìn Nhạc Chi.

Đột nhiên trong lòng Hoắc Độ có cảm giác sung sướng.

Chàng ghé mắt lại, muốn xem biểu cảm của Nhạc Chi lúc này sẽ như thế nào. Kinh ngạc, ảm đạm hay tức giận?

Đáng tiếc là chẳng có gì cả.

Thậm chí nàng không thèm nhìn hai người nọ đang đứng phía xa xa, nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn chàng, nhét lò tay áo vào tay chàng, giận dỗi nói: “Trước khi ra cửa ta đã khoác áo cho điện hạ rồi mà điện hạ không nghe lời, bây giờ lạnh chết rồi chứ gì?”

Sắc mặt Hoắc Độ khẽ thay đổi.

Lạnh? Chút này mà lạnh cái gì mà lạnh.

Sau một lúc xuất thần hai người kia đã đi đến trước mặt họ, Hoắc Hủ và tiểu cô nương bên cạnh cung kính hành lễ —

“Hoàng đệ thỉnh an Hoàng huynh và Hoàng tẩu.”

“Thần nữ tham kiến Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi.”

Hoắc Độ bình tĩnh cười, nói câu “Miễn lễ”, Nhạc Chi chỉ khẽ giật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng Hoắc Hủ có cảm giác quái lạ, hắn hoảng hốt nhận thấy bóng dáng hai người đi cùng nhau lại rất… đẹp đôi đến kì lạ.

Chắc chắn là hắn nghĩ nhiều rồi.

Người âm u như vậy sao Chi Chi có thể thích được. Cùng lắm chỉ là đang giả vờ thôi.

“A Hủ ca ca, A Hủ ca ca…”

Người bên cạnh giật nhẹ góc áo của hắn, Hoắc Hủ thu hồi ánh mắt, đè nén cảm giác bực bội trong lòng xuống, lấy bùa bình an trong ống tay áo ra vui vẻ đưa cho nàng. Trên mặt tiểu cô nương tươi cười sung sướng.

Trong điện Nghi Nhạc, tiếng cười vui vẻ vang lên ở khắp nơi. Đến khi thái giám hét lên “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu giá lâm”, thì đại điện mới im lặng.

Tề Đế, Tề Hậu ngồi ở giữa điện, ánh mắt hai người đều mang theo ý vui, “Hôm nay tuy là cung yến nhưng cũng là gia yến, chúng ái khanh không cần câu nệ.”

Đây là lần thứ hai Nhạc Chi thấy Tề Đế, lần đầu là khi Hoắc Hủ đưa nàng vào cung, nàng quỳ trước mặt Tề Đế, ông ta nhìn nàng từ trên cao xuống, nói: “Hai nước giao chiến nên thương vong là chuyện thường, phụ hoàng và mẫu hậu ngươi lựa chọn tự sát đúng là không sáng suốt. Trẫm thấy ngươi thông minh nên chắc chắn sẽ không làm hành động ngu ngốc như vậy.”

Sau đó ban hôn cho nàng làm chính thê Thái tử, hai nước sẽ chọn ngày đẹp để kết thân, sau này trở thành một nhà.

Nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, mặc dù bị nhốt ở dịch quán nàng cũng ít nhiều nghe nói vì nước Tề diệt nước Lê quá tàn bạo nên các nước xung quanh cũng phẫn nộ không ít. Hành động này của ông ta cũng chỉ là để làm các nước láng giềng nguôi giận mà thôi.

Hoàng đế của nước Tề Hoắc Trường Vân sinh ra đã oai nghiêm. Mặc dù bây giờ không còn trẻ như xưa nhưng sự anh dũng cùng tàn nhẫn vẫn hiện rõ trên gương mặt ông ta.

Ngay từ khi mới lên ngôi nắm quyền hoàng đế, ông ta đã thích chinh phục đông tây.

Mười hai năm trước, ông ta dùng sức mạnh của cả nước phát động cuộc chiến chống lại ba nước Giang, Ngô, Ninh, buộc ba nước phải hợp sức chống cự, cuối cùng vẫn bị đánh bại. Đến khi sắp thất bại hoàn toàn thì phụ hoàng của Nhạc Chi, hoàng đế trẻ tuổi của nước Lê ra mặt hòa giải. Nhưng ba nước kia vẫn còn sợ nên đâu dễ dàng bỏ qua được?

Sau khi bàn bạc thì cuối cùng cũng có cách giải quyết êm đẹp cho đôi bên. Hoắc Trường Vân phải cử một đứa con trai qua nước Lê làm con tin để giám sát. Thế là Hoắc Hủ năm 6 tuổi qua nước Lê sống như vậy.

Khi Nhạc Chi thấy Hoắc Hủ lần đầu là lúc nàng 4 tuổi, phụ hoàng ôm nàng ngồi trên đùi, dịu dàng nói: “Đây là Hoắc Hủ ca ca từ nước Tề, ca ca phải rời quê hương để đến đây sống, Chi Chi phải đối xử tốt với ca ca nhé.”

Cô con gái nhỏ ngây thơ chớp mắt, vui vẻ gật đầu.

Phụ hoàng với mẫu hậu nàng, hoàng huynh lẫn hoàng tỷ đều coi Hoắc Hủ như người một nhà, từ nhỏ nàng coi hắn như là người thân.

Ai ngờ 12 năm đó nuôi phải con sói mắt trắng.

“Đại hôn của Độ nhi mà bệ hạ với bổn cung đều vắng mặt, ta cảm thấy rất có lỗi.” Tề Hậu mặc phượng bào, ung dung cao quý, “Nào, uống một ly với mẫu hậu nào.”

Hoắc Độ nâng chén lên rồi bỏ xuống bàn, không uống.

“Các ngươi xem, bổn cung hồ đồ quên mất Độ nhi không uống rượu.” Tề Hậu cười nói.

Nhạc Chi uống cạn rượu, nhìn người bên cạnh –

Chàng không uống à?

Bảo sao đêm tân hôn trên người chàng không hề có mùi rượu, thậm chí còn chưa uống rượu giao bôi với nàng nữa. Dù sao cuộc hôn nhân này cả hai đều không tình nguyện nên không uống cũng không sao.

Lúc này Hoắc Độ cũng nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó đẩy ly rượu trước mặt qua cho nàng.

Là muốn nàng uống thay cho chàng à…

Nhạc Chi cười cười, cầm lên uống cạn.

Cảnh này lọt vào mắt Tề Hậu, bà ta rất vui trong lòng, nha đầu này rất biết thời biết thế!

Chỉ cần nó không dây dưa với Hủ nhi thì để nó sống cũng không sao cả.

Hoắc Độ nhìn gương mặt đang đỏ lên dần của Nhạc Chi, chàng mỉm cười ghé sát tai nàng, vui vẻ nói nhỏ: “Tửu lượng tốt đấy, Thái Tử Phi của ta.”

Hoắc Hủ ngồi đối diện thấy hai người thân mật thì tim hắn như bị dao cứa, nhưng không thể biểu hiện trên mặt.

“Bệ hạ, bây giờ Độ nhi cũng thành gia rồi. Vậy hôn sự của Hủ nhi cũng nên quyết định rồi chứ?”

Giọng nói Tề Hậu rất nhẹ nhàng, không hề giả dối như lúc nói chuyện với Hoắc Độ.

— Bởi vì bà ta chỉ là người kế vị.

Mẹ ruột của Hoắc Độ chết sớm, năm đó Tề Hậu cũng chỉ là Quý phi thôi, nên Hoắc Hủ là người qua nước Lê chứ không phải là Hoắc Độ. Nhưng thời thế đã đổi thay, Hoắc Hủ từ con vợ lẽ đã trở thành con của chính thất rồi.

“Phải!” Hôm nay Tề Đế cực kì vui nên ông ta uống hơi nhiều, “Vậy để niềm vui nhân đôi đi! Thẩm Thanh Nhan con gái của thừa tướng, hiền lành duyên dáng, hôm nay trẫm quyết định gả cho Tam thái tử Hoắc Hủ. Thừa tướng thấy thế nào?”

Thừa tướng Thẩm Hoài nghe vậy vội vàng đứng dậy, vui vẻ quỳ xuống đất tạ ơn.

Sau đó Hoắc Hủ cố gắng kìm chế sự miễn cưỡng từ trong mắt xuống, cũng tạ ơn cùng Thẩm Thanh Nhan bên cạnh. Thẩm Thanh Nhan vô cùng vui sướng, nhìn Hoắc Hủ bên cạnh với ánh mắt quyến luyến không rời.

Nhạc Chi cười lạnh trong lòng.

Tề Đế gả con gái của thừa tướng cho Hoắc Hủ, mà gả nàng là công chúa mất nước trắng tay cho Hoắc Độ. Đúng là vô cùng bất công.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Hoắc Độ cho người hầu lui về, chàng cùng Nhạc Chi chậm rãi đi về phía Đông Cung dưới ánh trăng của mùa đông. Nhạc Chi tự nhiên nắm lấy cánh tay chàng, đi bên cạnh chàng.

“Nhạc Chi.” Hoắc Độ cười khẽ: “Trúc mã của ngươi sắp cưới người khác rồi, trong lòng ngươi thấy như thế nào?”

Nhạc Chi hơi giật mình, nàng không ngờ chàng sẽ hỏi như vậy.

“Nếu ta nói ta không có cảm giác gì thì điện hạ có tin không?” Nhạc Chi cười cười, biết chắc rằng dù nàng có nói gì đi nữa thì Hoắc Độ cũng sẽ không tin đâu, nhưng đúng là trong lòng nàng không có cảm xúc gì cả.

“Tin.”

“Vậy ta hỏi điện hạ một câu được không?”

“Hỏi đi.” Tâm trạng tối nay của Hoắc Độ đang không tồi.

“Thẩm cô nương kia có thân phận cao quý, phía mẹ đẻ chống lưng cho nàng còn là thừa tướng. Mà ta bây giờ không có gì trong tay, không mang về được ích lợi nào cho điện hạ cả.” Có lẽ vì uống cạn hai ly rượu nên Nhạc Chi thấy gan mình cũng to hơn, “Cưới ta, điện hạ có thấy mình thiệt thòi không?”