“Ta…”
Nhạc Chi cụp mắt, nhất thời nghẹn lời, từ trước giờ nàng rất thích cười, thích ồn ào, bây giờ nàng phải dè dặt trong từng câu nói.
Hoắc Độ chậm rãi cầm lấy muỗng bạc múc canh, đưa cho nàng, “Nếu là do việc tối qua thì ta xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa.”
Đột nhiên Nhạc Chi ngẩng đầu, thấy được sự chân thành trong đôi mắt đào hoa của chàng, trong mắt mang theo một tia xin lỗi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy.
Mãi đến nhiều năm sau, khi Nhạc Chi tựa vào vai chàng ngắm trăng, nhớ lại cảnh tượng này mà không khỏi bật cười——
Người này có vẻ cũng biết giữ lời nói thật.
Mà nàng không biết rằng trong lòng Hoắc Độ hiện giờ là –
Bất kể nàng đến bên cạnh chàng với mục đích gì mà có thể trầm ổn như vậy quả thật là không tầm thường.
Nàng xứng đáng có được cái chết ý nghĩa.
Nhận lấy chén canh, Nhạc Chi mỉm cười, rồi chớp mắt dịu dàng nói: “Ta với điện hạ là phu thê nên ta sẽ không trách điện hạ, càng sẽ không sợ điện hạ.”
Hoắc Độ cong môi, ý cười càng sâu.
Không hổ là tuyệt sắc, ngay cả đôi mắt hồ ly quyến rũ cũng có thể nói. Trên thế gian này không có nam nhân nào tránh được mỹ nhân kế này đâu nhỉ?
Nhưng tâm trí chàng rất sáng tỏ —
Thứ gì càng đẹp đẽ thì càng không chạm vào được.
Dục vọng sao, đương nhiên là chàng có.
Con người có năm dục vọng: tiền tài, danh vọng, ăn uống, ngủ nghỉ và sắc dục. Tiền tài và danh vọng chàng đã sớm không để tâm, ăn với ngủ thì chàng nhịn cũng được.
Chỉ có cái khó nhất là sắc dục…
A.
Lại có gì mà khó?
Cả hai người đều không chuyên tâm ăn bữa trưa này. Sau khi dừng đũa, Nhạc Chi còn đang tự hỏi liệu nàng có làm Hoắc Độ vừa lòng không.
“No rồi à?”
Nhạc Chi ngước mắt, nhìn đôi mắt đào hoa bình thản của chàng, mỉm cười gật đầu.
Người trước mặt liếc nhìn đĩa cá trên bàn, nhướng mày: “Vậy sau này đừng có giành ăn với Hoắc tiểu què nữa. Nhé?”
Con mèo trắng vốn đang ngủ gà ngủ gật trên đùi Hoắc Độ bỗng mở mắt nhìn Nhạc Chi, đôi mắt mèo tròn xoe, dường như còn mang vẻ khó hiểu.
Hoắc Độ nhấn đầu nó xuống để nó ngủ tiếp. sau đó mới nhìn Nhạc Chi, hình như chàng sợ đánh thức Hoắc tiểu què nên nói nhỏ lại: “Là tên của nó.”
Càng nói càng làm Nhạc Chi khó hiểu hơn. Lúc trước nàng đã từng gặp những người tàn tật trên đường, cho dù bọn họ có biểu hiện lạc quan trước mắt người khác ra sao nhưng lỡ nhắc đến khuyết điểm của mình thì họ vẫn sẽ tự ti mà không nói gì.
Nàng vốn cho rằng cái chân tật của Hoắc Độ là điều kiêng kị của chàng. Nhưng chàng thản nhiên nhắc đến cái từ què, còn lấy nó đặt tên cho con mèo chàng nuôi nữa –
Hoắc tiểu què… cái tên này thật…
Không biết vì sao con mèo trắng lại bị tật chân sau nhỉ?
“Bởi vì ta què nên đương nhiên cũng sẽ bẻ gãy cái chân của con mèo ta nuôi.”
Nụ cười của Nhạc Chi cứng đờ, nàng thậm chí không thể điều chỉnh biểu cảm của mình mà ngước mắt nhìn khiếp sợ.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hoắc Độ và nụ cười vui tươi trên môi chàng.
Thấy hai người đã dừng đũa, nội thị ở bên ngoài biết ý mà bưng trà nóng vào.
Nhạc Chi nhanh chóng bưng tách trà lên, mùi hương quen thuộc len vào mũi. Nàng nhẹ nhàng nhấp một miếng, hương vị thanh nhã cùng với chút đắng trượt xuống cổ họng, dư vị là chút ngọt.
Chút trà này giúp kìm nén nỗi sợ trong lòng nàng.
“Bẩm Thái Tử Phi, chúng thần không biết người thích uống loại trà nào nên chuẩn bị cho người loại trà mà điện hạ yêu thích nhất.” Nội thị khom người nói: “Nếu người không quen thì thần đi đổi ngay cho người.”
“Trà ngon lắm, ngươi cứ lui xuống đi.”
Nội thị thở phào một hơi, ngay sau đó hành lễ rồi lui ra ngoài.
Nhạc Chi đặt tách trà xuống, nhìn về phía Hoắc Độ, nói nhẹ nhàng: “Điện hạ nói đùa.”
— Xem như là đáp lại câu nói kia của chàng.
Khiếp sợ lúc đầu đã qua đi, Nhạc Chi nhớ lại hành động quan tâm của chàng đối với Hoắc tiểu què, chân thành không diễn. Càng quan trọng hơn, Hoắc tiểu què cũng rất thân thiết với chàng.
Bản tính động vật rất dễ hiểu, nếu Hoắc Độ thật sự làm nó bị thương thì chắc chắn nó sẽ không bình thản mà nằm trên người chàng.
Hoắc Độ không nói, chỉ nâng tách trà lên uống sạch. Sau đó chậm rãi đẩy xe lăn chuẩn bị rời khỏi phòng ăn, khi xe lăn đến cạnh cửa, chàng cười chế giễu, “Không thích thì không cần phải miễn cưỡng.”
Nhạc Chi lập tức hiểu ra. Nghĩ đến chuyện chàng thấy được dáng vẻ nhíu mày của nàng khi nếm đồ ăn sán., Bây giờ, trong mắt chàng có lẽ hành động của nàng hoàn toàn là giả tạo.
Không, phải hơn thế nữa. Trong thâm tâm nàng biết rằng dù Tề Đế có ban hôn, Hoắc Độ cũng biết nàng là người được Hoắc Hủ sắp xếp ở bên cạnh chàng, nên cho rằng mỗi hành động của nàng đều bị coi là diễn đúng không?
Không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng vội vàng đứng dậy, “Điện hạ!”
Người ngồi trên xe lăn trắng ngọc không xoay lại, chỉ đặt lòng bàn tay phải lên tay cầm, gõ gõ những ngón tay thon dài một cách lung tung.
“Không phải không thích. Ban đầu ta không quen hương vị này nhưng sau khi nếm lại thì có mùi vị khác, ta thật lòng cảm thấy trà này rất ngon.”
Tuy biết chàng sẽ không tin nhưng Nhạc Chi vẫn nói ra. Mà lời này đúng sự thật không giả tạo, vị trà khác hẳn so với hương liệu lúc sáng, dễ uống, thanh mát dạ dày.
Nàng thật sự rất thích.
Trừ cái này ra thì kế hoạch mông lung trong lòng nàng tựa hồ càng ngày càng rõ ràng… Sau đó nàng muốn nói ra thái độ của mình đối với Hoắc Hủ và mục đích của Hoắc Hủ để nàng đến gần chàng.
Nhưng mà chưa đủ.
Lúc này chưa phải là thời điểm tốt nhất.
“Đi theo ta.”
Không biết Hoắc Độ muốn đi đâu, Nhạc Chi chỉ ôn hòa đáp lại rồi nhanh chóng đuổi theo chàng.
Thẳng bước vào tẩm điện, Nhạc Chi nghĩ chàng muốn nghỉ trưa nhưng Hoắc Độ lại chuyển hướng xe lăn vào cái bàn gỗ đỏ trong điện. Nhạc Chi nhìn theo ánh mắt chàng –
Không biết từ khi nào trên bàn toàn là những thứ đồ đẹp đẽ, quý giá mới tinh, hình như là quà tân hôn thì phải?
Nhạc Chi đoán ý của chàng, đẩy chàng đến bên cạnh bàn.
“Chọn một cái thích nhất đi.”
Trong muôn vàn châu báu rực rỡ vàng bạc, đá quý, mã não, những bức thư pháp và tranh vẽ nổi tiếng, có một thứ khác thường –
Đó là một cây sáo ngọc trắng.
Nhạc Chi cầm lấy cây sáo theo bản năng rồi ngây người ra.
Hoàng tỷ của nàng tài mạo song toàn, giỏi nhất là gảy đàn thổi sáo. Lúc trước khi rảnh rỗi, nàng thích nhất là ngồi trong đình hóng gió, nghe tiếng sáo tỷ tỷ thổi rồi ngủ gà ngủ gật…
Thấy dáng vẻ này của nàng, Hoắc Độ hiểu rõ, chàng gọi nội thị vào, phân bọn họ vứt hết những thứ còn lại.
Nhạc Chi hoàn hồn, không khỏi há hốc mồm: “Vứt… hết sao?”
Hoắc Độ cong môi, tự nhiên cầm lấy cây sáo ngọc trong tay nàng, thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi. Trừ thứ thích nhất ra thì những cái còn lại không có giá trị gì.”
Nói rồi đẩy xe lăn về phía giường.
Nhạc Chi khó hiểu: Những thứ châu báu đẹp đẽ đó sao lại không có giá trị được?
Nàng không hiểu.
Nàng không hiểu lời Hoắc Độ nói, càng không hiểu Hoắc Độ.
Đến khi nàng xoay người thì Hoắc Độ đã lười biếng nằm trên giường rồi, trên tay chàng vẫn cầm quyển sách từ đêm qua. Mà Hoắc tiểu què nằm trên đùi Hoắc Độ ngủ được một lúc lâu, lúc này nó tỉnh dậy, hưng phấn kéo cái chân què của mình tới lui trên giường.
Nhạc Chi chậm rãi đến gần giường, tay chân bỗng trở nên luống cuống, không biết làm gì.
“Muốn đi ngủ chưa?” Hoắc Độ ngước lên nhìn nàng.