Chính Ngọ vừa qua, bầu trời tối đen khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Nhạc Chi bước nhanh tới ngoài chính sảnh, An Huyền đứng trước cửa, trầm giọng bẩm báo: “Tham kiến Thái tử phi, thuộc hạ đã chặn bắt Ly Diêu cách phủ Dương Hằng một dặm, điện hạ nói thị nữ của người, nên để người xử lý.”
“Đc rồi, An đại nhân lui xuống trước đi.”
An Huyền gật đầu, dẫn theo những người hầu ngoài sảnh rời đi.
Gió bắt đầu thổi, cơn gió lạnh thấu xương lùa vào trong sảnh, lướt qua lưng của Ly Diêu đang quỳ trên nền đất. Nhạc Chi nhìn bóng lưng nàng ấy, đơn bạc và run rẩy. Nén xuống cảm giác chua xót trong lòng, nàng bước nhanh vào chính sảnh, ngồi xuống chiếc ghế tròn ở giữa.
Trong phút chốc, cả chủ lẫn tớ đều không ai nói lời nào.
Có lẽ bầu không khí quá ngột ngạt, Ly Diêu không thể kiềm chế được nữa, nàng ngước đôi mắt đỏ hoe lên, “Chủ tử, nô tỳ…”
Chỉ bốn chữ, giọng nói đã nghẹn ngào.
“Biết mình sai ở đâu chưa?”
Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai Ly Diêu, khiến nàng khựng lại, nước mắt tuôn rơi: “Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên tự ý quyết định… nhưng thưa chủ tử, xin người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ tự tin có thể lấy mạng Dương Hằng.”
Ly Diêu biết chủ tử suy nghĩ sâu xa, cho rằng nàng lo lắng mình sẽ làm hỏng việc. Nhưng nàng có thể làm tốt, nhất định có thể làm được.
Nghe vậy, Nhạc Chi nhíu mày.
— Nha đầu này rõ ràng vẫn chưa hiểu ra.
Ngực bị đè nén, Nhạc Chi giận dữ phất tay, chén trà đặt trên bàn bị nàng đập mạnh xuống. Nhưng không ngờ nước trà nóng hổi, khi vung tay làm nước trà tràn ra, phần lớn đổ vào mu bàn tay của Nhạc Chi.
Chén vỡ tan tành dưới đất, mu bàn tay nàng cũng bị bỏng đỏ một mảng lớn.
Nhạc Chi chẳng màng đến cơn đau trên tay, nàng lên tiếng: “Ngươi đương nhiên có thể. Ly Diêu, ta chưa từng nghi ngờ khả năng của ngươi.”
Ly Diêu bất ngờ ngước mắt lên.
Nếu đã vậy, tại sao… không để nàng đi?
“Vậy thì sao? Ngươi muốn cùng tên súc sinh đó đồng quy vu tận?” Nhạc Chi nắm chặt tay, mỗi khi nghĩ đến kế hoạch của Ly Diêu, nàng lại đau đớn vô cùng.
“Ta coi trọng năng lực của ngươi, hy vọng ngươi giúp ta là đúng. Nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc bắt ngươi dùng mạng mình để giúp ta mở đường.”
“Ngươi là một con người, không phải công cụ.”
Nhạc Chi mệt mỏi dựa vào lưng ghế. Nàng không khỏi tự hỏi, liệu mình có làm sai không?
Ngay từ đầu, khi chọn Ly Diêu, Cảnh Tâm và Lâm Nguyệt, ít nhiều là vì nhìn thấy ưu điểm của họ, có thể giúp ích cho nàng. Nhưng tình huống như hiện tại, rõ ràng không phải điều nàng muốn thấy.
Sự trung thành mà nàng muốn không phải là như thế này. Nàng không muốn những người vô tội phải dùng máu tươi để xây dựng cho nàng một con đường báo thù.
Mỗi người đều có quyền sống, có ý nghĩa cuộc đời riêng.
Nghĩ đến hôm nay, nếu không có sự giúp đỡ của Hoắc Độ, Ly Diêu có lẽ đã lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này như một con kiến…
Nhạc Chi ôm lấy ngực, thở dài: “Ly Diêu, ngươi đi đi. Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi chút lộ phí. Đừng lo lắng về Hoắc Hủ, từ nay về sau, ngươi là ngươi, sẽ không còn ai điều khiển ngươi nữa.”
Kể từ khi Nhạc Chi bắt đầu nói, Ly Diêu vẫn ngẩn ngơ. Lúc này cuối cùng nàng mới phản ứng lại, nàng lao đến ôm lấy chân Nhạc Chi, khóc nói: “Ly Diêu sai rồi, thật sự biết sai rồi. Chủ tử đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ hứa sẽ không bao giờ như vậy nữa, nô tỳ sẽ trân trọng mạng sống của mình…”
Ly Diêu từ lâu đã quen bị người khác điều khiển, làm việc cho người khác, hoàn toàn quên mất mình cũng là một con người, có máu có thịt, cũng biết đau đớn.
Những lời của Nhạc Chi vừa rồi, từng chữ từng câu đánh vào lòng nàng, cuối cùng cũng làm nàng nhớ lại…
Chủ tử tốt như vậy, sao nàng có thể rời đi?
Những lời nghẹn ngào và lời hứa chắc nịch của Ly Diêu khiến Nhạc Chi thở phào nhẹ nhõm. Nàng vốn không có ý định thật sự đuổi Ly Diêu đi, nhưng nàng phải để Ly Diêu nhận thức được sự việc này nghiêm trọng đến mức nào.
Nàng không thể lúc nào cũng để mắt đến Ly Diêu, nàng phải để Ly Diêu thực sự hiểu ra, như vậy mới có thể yên tâm.
“Thật sự nghĩ thông rồi?”
Ly Diêu ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu.
“Tốt.” Nhạc Chi nâng nàng dậy, “Không được có lần sau. Lui xuống đi.”
“Nhưng… nhưng Dương Hằng, rất nguy hiểm…” Ly Diêu lo lắng, “Chủ tử nói cho nô tỳ biết kế hoạch, đến lúc đó người đứng một bên giám sát, để nô tỳ ra tay được không?”
Nhạc Chi lắc đầu từ chối.
Nàng biết Ly Diêu lo lắng, cũng biết nếu giao cho Ly Diêu ra tay, sẽ không thất bại. Nhưng… sự nhục nhã mà tỷ tỷ phải chịu đựng và mối hận trong lòng khiến nàng không thể để người khác thay mình hành động. Việc này, nàng nhất định phải tự mình ra tay.
Thấy vậy, Ly Diêu đành nghe lời lui xuống.
Thở ra một hơi, Nhạc Chi cúi đầu, nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, cảm thấy có chút hối hận. Định gọi người vào dọn dẹp, nhưng lại thấy Hoắc Độ nhàn nhã đẩy xe lăn bước vào sảnh.
Nhạc Chi cau mày—
Người này đã đứng đó bao lâu rồi?
“Đập vỡ cái ly có vui không?”
Thấy ánh mắt của Hoắc Độ dừng lại trên những mảnh vỡ dưới đất, Nhạc Chi vội vàng nói: “Xin lỗi, ta sẽ gọi người tới dọn dẹp ngay.”
“Trở lại đây.”
Bước chân vừa nhấc lên đành phải rút lại, Nhạc Chi cúi đầu đi đến trước mặt Hoắc Độ, lại một lần nữa xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, ta không cố ý đập phá đồ đạc. Sẽ không có lần sau nữa.”
Không có lời đáp.
Dù sao cũng là mình có lỗi trước, Nhạc Chi không dám ngẩng đầu. Bất ngờ bàn tay trái bị người ta nâng lên, rồi mu bàn tay đột nhiên cảm nhận được một cảm giác mát lạnh…
Nhạc Chi ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Hoắc Độ đang cầm một hộp thuốc mỡ, ngón tay trắng lạnh của chàng chạm vào lớp thuốc mỡ trắng sữa, động tác nhẹ nhàng bôi lên mu bàn tay bỏng đỏ của nàng…
Nàng ngây người, nhất thời không thể thốt lên lời nào.
“Giáo huấn nô tỳ mà cũng có thể tự làm mình bị thương.” Hoắc Độ không ngẩng lên, khẽ cười lạnh: “Nàng thật là giỏi giang.”
“Ta… ta chỉ là không cẩn thận…”
Thật sự là có chút mất mặt, khuôn mặt của Nhạc Chi hơi đỏ lên.
Hoắc Độ đậy nắp lọ thuốc lại, sau đó cầm lấy tay phải của Nhạc Chi, đặt lọ thuốc vào lòng bàn tay nàng.
“Đây là gì?” Nhạc Chi cầm lọ thuốc lên, có chút bối rối.
Hoắc Độ cười khẽ, hơi ngẩng mắt lên, “Ngày ba lần, tự mình bôi. Sao? Còn muốn ta giúp nàng bôi sao?”
“Không, không cần đâu.” Nhạc Chi nắm chặt lọ thuốc, lắc đầu, “Cảm ơn…”
Lúc này, An Huyền bước vào. Hắn cúi đầu hành lễ với Hoắc Độ, “Điện hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
“Đi thôi.”
Nhạc Chi không biết hắn lại định giở trò gì, nghĩ đến mình hôm nay còn có việc quan trọng, nàng liền tìm cách cáo từ: “Điện hạ, ta…”
Lời chưa dứt, Hoắc Độ đã đẩy xe lăn ra ngoài.
Chiếc xe lăn bằng ngọc trắng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người khác cảm thấy áp lực.
Nhạc Chi không dám từ chối, chỉ có thể cắn răng đi theo chàng.
Đi một đoạn, lòng Nhạc Chi càng lúc càng nghi hoặc. Hướng đi này… là hướng đến chỗ ở của nô tỳ…
Khi đến gần, Nhạc Chi từ xa đã thấy Ly Diêu ôm một bọc đồ, đi theo sau hai vị thị vệ ra khỏi căn phòng…
Hơi thở của nàng bỗng chốc ngưng lại, lòng nàng trĩu nặng—
Hoắc Độ định làm gì với Ly Diêu? Không phải chàng đã nói để nàng xử lý sao?
“Điện hạ, họ định đưa Ly Diêu đi đâu?” Nhạc Chi đưa tay nhẹ nhàng kéo vạt áo của Hoắc Độ, lo lắng hỏi.
“Đập một cái ly là đã hết giận rồi sao?” Hoắc Độ không đáp, chỉ hỏi lại.
“Hết giận rồi.” Nhạc Chi gật đầu, “Thật sự đã hết giận rồi!”
“Nhưng ta thấy chưa đủ.”
Nghe vậy, Nhạc Chi ngẩn người. Nàng vội vàng nhìn về phía Ly Diêu, thấy Ly Diêu cúi đầu, còn hai vị thị vệ phía trước nàng ta thì mặt mày lạnh lùng…
Nàng hoảng hốt, Hoắc Độ rốt cuộc muốn làm gì!?
“Điện hạ mau bảo họ dừng lại.” Nhạc Chi hoảng sợ, giọng có chút run rẩy, “Người đừng làm khó nàng!”
Nhưng Hoắc Độ vẫn giữ nụ cười nhạt, không trả lời.
“Hoắc Độ!”
Thấy chàng không chút động lòng, Nhạc Chi bất giác hét lên, giận dữ gọi tên chàng. Bất chấp phản ứng của chàng, nàng vội vàng chạy về phía Ly Diêu…
“Các ngươi thả nàng ra!”
Thị vệ và Ly Diêu đồng loạt quay đầu, ai nấy đều ngạc nhiên.
“Chủ tử? Có chuyện gì vậy?” Ly Diêu có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Họ định đưa ngươi đi đâu?” Nhạc Chi nghiêm túc hỏi, “Tại sao ngươi lại mang theo bọc đồ?”
“Người không biết sao? Thị vệ đại ca nói điện hạ muốn dời chỗ ở của chúng nô tỳ đến Bắc viện, Cảnh Tâm và những người khác đã qua đó rồi…”
…Sao lại thế này!
Khóe miệng Nhạc Chi cứng đờ, nàng gượng cười hai tiếng, rồi bảo Ly Diêu đi theo thị vệ.
Cúi đầu quay người, bước chân nàng như nặng ngàn cân.
—Vừa rồi nàng hình như đã gọi cả họ lẫn tên chàng.
Nhạc Chi lúng túng lê bước đến trước mặt Hoắc Độ, rồi ngước lên, bắt gặp đôi mắt đào hoa đang ẩn chứa nụ cười mỉm của chàng.