Đế Hậu nước Tề đang đi cầu phúc ở chùa Hộ Quốc, đến ngày mai mới hồi cung. Mà Hoàng Thái Hậu vẫn cứ nằm trên giường bệnh, từ lâu đã không cho người nào qua vấn an. Vậy thành ra hôm nay rất rảnh rỗi.
Nhạc Chi mặc một chiếc váy màu vàng cam dày, Ly Diêu cầm cho nàng cái lò tay áo, sau khi nàng nắm lấy thật chặt thì thân thể mới có cảm giác ấm lên dần.
Nàng không dám hỏi Hoắc Độ vì sao trong tẩm điện lại không có lò sưởi, chẳng lẽ chàng không lạnh hay sao?
Không đúng. Bàn tay chàng lạnh đến thế sao mà không biết lạnh được.
Nhưng tính tình Hoắc Độ kì lạ nên chuyện thế này cũng không khó hiểu lắm.
Sau khi đến phòng ăn, Nhạc Chi không khỏi cứng họng.
Sao nơi này không có chút hơi ấm nào vậy? Ngay cả trên bàn cũng chỉ có… một mâm lá cây?
Gió lạnh hiu quạnh từ bên ngoài thổi vào phòng ăn, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp người Nhạc Chi.
“Nô tỳ tham kiến Thái Tử Phi.”
Nhạc Chi xoay người lại trông thấy một bà tổng quản đã có tuổi, phía sau là các cung nữ nhỏ tuổi đi theo. Nhạc Chi gật đầu, xem như cho các nàng vấn an, “Ngươi là?”
Đầu tiên Lý ma ma ngẩn ra, tuy lúc trước đã có phái người đi dò hỏi nhưng không ngờ lại là vẻ đẹp tuyệt diễm như thế này –
Đường nét như vẽ, trắng như tuyết ngọc, đúng thật là đẹp hơn hoa.
Nước Tề nằm ở phía bắc, hầu hết phụ nữ ở đây đều có cảm giác mạnh mẽ. Không giống như nước Lê nằm ở phía nam, phụ nữ ở đây cũng dịu dàng và duyên dáng hơn rất nhiều.
Nước Lê sinh ra mỹ nhân, đúng là sự thật.
Chỉ là… bây giờ làm gì còn tồn tại nước Lê? Cùng lắm chỉ là một vùng đất của nước Tề mà thôi.
“Nô tỳ họ Lý, là tổng quản của Đông Cung.”
Giọng điệu bà ta điềm đạm mà xa cách, trong mắt còn có vẻ khinh miệt.
Trong lòng Nhạc Chi hiểu rõ, nhưng nàng không giận, “Thì ra là Lý ma ma.”
“Thái Tử Phi chưa ăn sáng đúng không?” Khóe miệng Lý ma ma cười nhếch, “Mời người dùng bữa.”
Nhạc Chi ngồi xuống bàn, hỏi: “Điện hạ đã dùng bữa chưa?”
Lý ma ma không ngờ Thái Tử Phi còn nhỏ tuổi mà hiểu chuyện như thế, biết rõ vị trí của mình nên không dám kiêu ngạo ở Đông Cung.
“Đương nhiên là dùng rồi ạ. Điện hạ đã quen dùng hương liệu Dạ Tức Hương như thế này thôi ạ.”
Nghe vậy Nhạc Chi không khỏi nhíu mày: Hoắc Độ ăn sáng chỉ bằng chút lá cây này thôi? Bảo sao cứ thấy chàng mỏng manh…
Nàng cầm lấy đũa bạc gắp một miếng, đặt trước mũi ngửi, hình như là mùi mà nàng ngửi thấy trên người Hoắc Độ từ đêm qua. Rồi nàng dùng răng cắn thử một chút –
Vị mát lạnh lan ra từ đầu lưỡi, cùng với chút cay cay.
Không ăn được.
Khó ăn quá.
Không ngờ thứ tỏa ra hương thơm như vậy mà không dễ nuốt xuống được.
Nhạc Chi buông đôi đũa, nhíu chặt mày.
Ly Diêu ở bên cạnh cũng khó chịu, thế này chắc chắn là các nàng ta cố ý phá rồi. Ly Diêu nhìn về phía Lý ma ma nói: “Thái Tử Phi đến từ phía Nam nên thói quen ăn uống khác ở đây, phiền ma ma phân người làm đồ ăn nóng lên đây.”
Nàng nói đúng mực, lại càng kiêu căng.
Nhưng Lý ma ma lại cố ý nói: “Thế thì khó lắm. Thái Tử điện hạ không thích đồ ăn sáng quá nóng, nếu Thái tử Phi cứ muốn…”
Dám đánh đòn phủ đầu với chủ tử của nàng, Ly Diêu giận đến mức run cả tay, thế này là ức hiếp người quá đáng mà!
Nàng lại mạnh mẽ nói nữa nhưng bị Nhạc Chi kéo lại.
“Thế thì ta cứ dùng giống như điện hạ đi.” Nhạc Chi cười cười, nhưng ánh mắt vô cảm, “Lý ma ma vất vả rồi, ngươi lui xuống đi.”
“Thật quá đáng mà!” Nhìn bóng dáng của Lý ma ma, Ly Diêu cắn răng: “Bà ta cố ý bắt nạt người mà!”
Nhạc Chi cười cười, “Thế thì sao chứ?”
Bây giờ nàng đang ở nước của kẻ thù, nàng là công chúa đã bị mất nước, ai cũng có thể dẫm lên nàng dù chỉ bằng một chân.
Có lẽ Hoắc Độ muốn phô trương thế lực như thế này ở Đông Cung chăng?
Không sao, không sao cả.
Chỉ cần có thể sống thì tương lai nàng còn dài.
“Nô tỳ còn một ít lương khô trong phòng, để nô tỳ đi lấy…”
Lời còn chưa dứt, tiểu nha đầu liền chạy ra ngoài. Sắc mặt Nhạc Chi hơi suy sụp, nàng lắc đầu than thở —
Nếu Ly Diêu không phải là người của Hoắc Hủ thì tốt biết bao nhiêu.
Bỗng nhiên có mùi cá thơm bay tới, Nhạc Chi nghi ngờ liền đứng dậy lần theo mùi hương. Đi đến trước một gian nhà, đây là nơi mùi cá tỏa ra đậm nhất. Nhạc Chi suy tư rồi nhẹ nhàng mở cửa –
Bếp lò trong nhà đang cháy sáng rực, ấm áp như mùa xuân, kèm theo mùi cá nồng đậm.
Nàng nhìn xung quanh cuối cùng cũng thấy được người bên trong.
Không, là mèo mới đúng.
Là con mèo trắng sáng sớm mới gặp, nó đang nằm nhoài trên cái bàn thấp.
Thấy nàng mở cửa, con mèo trắng lập tức đứng lên, sau đó chạy tới nàng, vẫn khập khiễng như cũ, nó chạy rất chậm.
“Đừng chạy mà.” Nhạc Chi nhanh chóng chạy qua, ngồi xổm xuống xoa đầu nhỏ của nó: “Thì ra mi ở đây ha!”
“Meo meo~”
Nhạc Chi bế nó lên, ngồi vào trước bàn thấp, nhìn một mâm đồ ăn là cá trên bàn –
Cá chiên, cá khô, cá nướng, canh cá…
Và tất cả đều là cá đã được lóc xương.
Ngửi thấy mùi cá, con mèo trắng trong lòng nàng nhảy lên bàn, bắt đầu ăn cá khô, vừa ăn vừa kêu meo meo rất thỏa mãn.
“Con mèo nhỏ này, mi thật là hạnh phúc mà.”
Nhạc Chi xoa cái bụng trống trơn của mình, cười hâm mộ. Nàng biết ngay con mèo này là của Hoắc Độ nuôi, nếu không thì sao nó có thể tùy tiện ra vào tẩm điện của Thái Tử được, thấy đồ ăn của nó lúc này nàng mới chắc chắn thêm.
Cục bông trăng ăn rất nhanh, đột nhiên nó lắc đầu như bị nghẹn cá. Nhạc Chi giơ tay vuốt cổ sau của nó rồi cầm lấy muỗng bạc đút miếng canh cá cho nó ăn, để trôi thức ăn xuống cổ họng.
“Ọc ọc –”
Bụng Nhạc Chi lại vang lên, thật ra nàng không đói đến nỗi nào nhưng nghĩ lại thì đói chết mất.
Con mèo trắng bỏ cá khô, nhìn nàng với đôi mắt to tròn.
Thấy thế, Nhạc Chi chọc lên đầu nó, cố ý nói: “Sao thế? Thấy ta tội nghiệp vì không có đồ ăn hả?”
Con mèo trắng hình như hiểu nàng nên gật đầu kêu meo.
“Thế như này đi.” Nhạc Chi cố ý cầm lên một con cá khô, quơ quơ trước mặt nó, “Hay là chia cho ta một con nhé?”
Con mèo trắng không phản ứng, mắt tròn nhìn ra cửa.
Nhạc Chi thấy kì lạ, chẳng lẽ có người tới?
Sau đó, một tiếng cười quen thuộc vang lên từ phía sau, “Giành ăn với con mèo à?”
Nhạc Chi vội xoay người lại, thấy Hoắc Độ ngồi trên chiếc xe lăn màu trắng ngọc, đôi mắt đào hoa nhìn nàng thật lâu. Nàng rùng mình, con cá khô bất giác rơi xuống…
Cá khô rơi xuống một đường thẳng trúng trên đầu con mèo.
Con mèo bị đau kêu lên tiếng meo, Nhạc Chi vội ngồi xổm xuống nhìn nó. Chỉ thấy nó giơ cái chân lên muốn xoa đầu nhưng ngắn quá không với tới được.
Nhạc Chi thẹn thùng xoa đầu nó. Con mèo cọ cọ vào tay nàng rồi chạy tới Hoắc Độ…
Hoắc Độ xách nó lên, để lên đầu gối, sau đó nhìn Nhạc Chi, hỏi: “Tới nước Tề được bao lâu rồi?”
Nhạc Chi nhìn mặt chàng, không có cảm xúc gì được biểu lộ. Thậm chí từ đêm qua hai người chạm mặt đến nay nàng không hiểu nỗi từng câu nói hay hành động của chàng.
Nàng chậm rãi đến gần, cung kính hành lễ, đáp: “Bẩm điện hạ, đã hơn 1 tháng.”
Nói đúng ra là 37 ngày.
“Một tháng.” Hoắc Độ cười khẽ, “Còn nhớ rõ mình là ai không?”
Nghe vậy, Nhạc Chi hơi giật mình.
Từ đó đến nay tất cả mọi người đều tránh nhắc đến nước Lê trước mặt nàng, càng không có ai gọi nàng là công chúa. Nàng biết bọn họ hy vọng nàng quên đi, quên sạch mới tốt.
Đặc biệt là Hoắc hủ.
Nhưng sao nàng có thể quên được? Nàng là tam công chúa, nhỏ nhất nước Lê, nàng đang gánh mối thù xương máu của gia đình, người dân nước Lê, những người đang chờ cứu…
Sao nàng quên được?
Không thể quên được.
Nhưng Hoắc Độ nói là để nhắc nhở nàng không được quên thân phận công chúa của nàng sao? Hay là chỉ đang hỏi thử lòng?
Cân nhắc xong Nhạc Chi nhẹ nhàng gật đầu, dịu dàng nói: “Nhớ rõ, ta là Thái Tử Phi của điện hạ.”
Dừng lại chút nàng nhíu mày nhẹ, lỡ nói nên nàng vội vàng sửa lại: “Thiếp… thiếp thân là Thái Tử Phi của điện hạ.”
Đến nước Tề hơn 1 tháng, lễ nghi nàng đều học thuộc chỉ còn cách xưng hô là nàng mau quên.
Hoắc Độ nhìn đôi mắt hồ ly đang cụp xuống của nàng, thấy nàng lảng tránh câu trả lời nên cũng không hỏi nữa. Chỉ nói: “Đối với ta xưng hô như thế nào cũng không quan trọng.”
Chậc. Mỹ nhân dè dặt thì chán lắm.
Sợ chàng như thế này thì phải chờ đến bao giờ mới dám xuống tay với chàng đây?
Để chàng giúp một tay.
Nhạc Chi không đáp.
Cũng may lúc này An Huyền tới, hắn gật đầu bẩm báo, “Điện hạ, đã đủ người rồi ạ.”
“Đi thôi, Thái Tử Phi của cô.”
Nhạc Chi không hiều nhưng không hỏi nhiều, đến khi đi vào sảnh lớn Đông Cung –
Lý ma ma cùng các cung nữ đang cúi đầu xuống đất, đầu vai co rúm, người run rẩy vô cùng.
“Cả đám nô tài này không biết phép tắc dám động đến Thái Tử Phi, điện hạ anh minh, nên xử như thế nào đây ạ?”
Nói xong An Huyền đứng im chờ mệnh lệnh.
Nhạc Chi thuận thế nhìn về phía Hoắc Độ, thấy chàng cũng đang nhìn mình, trên gương mặt có một nụ cười. Sau đó chàng vươn tay với nàng…
Như một cảnh tượng quen thuộc là tay bị bẻ trật, trong mắt nàng hiện lên rõ vẻ sợ hãi. Nhưng đứng trước mặt mọi người nàng không dám trái ý chàng.
Cửa lớn của sảnh lớn không đóng, gió lạnh thổi vào khiến Nhạc Chi rùng mình, đáp lên tay chàng.
–Lòng bàn tay chàng lạnh như đêm qua.
Chỉ là lần này chàng nhẹ nắm lấy tay nàng, còn dịu dàng xoa xoa trên mu bàn tay nàng nữa.
Đúng là một cảnh đầy thân mật mà.
“Đã động đến Thái Tử Phi thì Thái Tử Phi xử lí đi.”
Giọng nói ôn hòa chất chứa sự nuông chiều và bảo vệ.
Trong lòng những người đang quỳ dưới đất hoàn toàn không thể tin được, bọn họ ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn Nhạc Chi. Đặc biệt là Lý ma ma, bà ta đương nhiên là không đoán được Thái Tử thế mà để ý nàng công chúa mất nước này.
Tuy nhiên Nhạc Chi không bị dáng vẻ này của chàng mê hoặc.
Nàng biết chính mình có một gương mặt gây ấn tượng cho người khác. Nhưng sau đêm qua thì nàng chắc chắn Hoắc Độ không phải là người mê muội sắc dục.
Không biết rõ ý của chàng làm sao Nhạc Chi dám tiếp lời.
“Ta mới đến nên chưa hiểu hết các quy củ của Đông Cung, vẫn là điện hạ xử trí thì tốt hơn.”
Nàng cố ý dùng cách xưng hô là “Ta” mà mới vừa rồi Hoắc Độ cho phép, thứ hai cũng là để cho người ở Đông Cung biết rằng ở trước mặt Thái Tử nàng còn không e ngại thì với đầu óc của đám nô tài sẽ không ai dám khinh nàng nữa.
Đẩy quyền xử trí lại cho Hoắc Độ cũng có ý rằng nàng sẽ không có thái độ ỷ được chiều mà sinh kiêu.
Một con ruồi cũng không thể bay lọt.
Nghe vậy Hoắc Độ không đáp ngay, mà qua một lúc chàng bật cười.
“Vậy thì xử theo quy tắc cũ đi.”
An Huyền ở một bên đáp vâng.
Lúc này, cung nữ mặc váy màu vàng nhạt quỳ trên đất bổng ngẩng đầu, nước mắt ròng ròng, hô to: “Điện hạ! Tất cả đều là do Lý ma ma!”
Sau đó lại giơ tay chỉ vào một cung nữ khác, “Cả nàng ta nữa! Là do Cảnh Tâm nói khăn hỉ trên giường của điện hạ… trắng như tuyết…”
Nàng ta muốn nói tiếp nhưng thôi.
Nhạc Chi nghe vậy nên đỏ mặt, sau đó lại trắng bệch.
Nàng hiểu rõ khăn trắng có nghĩa gì…
An Huyền bình tĩnh nãy giờ nhưng lúc cung nữ kia chỉ Cảnh Tâm thì đáy mắt hắn xuất hiện một ánh sáng lạnh lẽo.
“Ồn ào.” Hoắc Độ nói ngắn gọn.
An Huyền và các thị vệ bên ngoài kéo các cung nữ xuống.
Sảnh lớn lại im ắng như cũ.
Hoắc Độ buông tay Nhạc Chi ra, tiếp tục vuốt ve con mèo trắng trên đầu gối, Nhạc Chi nhanh chóng rút bàn tay đã đẫm mồ hôi về trong tay áo.
Nàng không biết đám cung nữ kia sẽ bị đưa đi đâu, cũng không biết quy tắc cũ của Hoắc Độ là gì.
Nàng cũng không hoàn toàn cho rằng vị trí Thái Tử Phi của nàng tốt hơn các nàng bao nhiêu. Chỉ cần Hoắc Độ ngoắc tay thì nàng sẽ giống bọn họ…
Chưa được bao lâu thì An Huyền quay lại.
Hắn cung kính hành lễ như cũ rồi thì nói một câu khiến Nhạc Chi kinh ngạc không thôi –
An Huyền cúi người trước Hoắc Độ, trầm giọng nói: “Điện hạ, thần muốn tha cho Cảnh Tâm.”
Hắn không ăn nỉ, thậm chí trong giọng cũng không có ý cầu xin.