Cơn gió lạnh thổi tan hương mai trong rừng, nhưng hương mai đó không thể che lấp mùi rượu mai trên người nàng.
“Vâng…” Nhạc Chi ngượng ngùng cúi mắt, mặt càng đỏ hơn, nàng khẽ thì thầm: “Chỉ ba ly, không phải uống nhiều.”
Một tay bị nàng nắm lấy, Hoắc Độ cũng không buồn rút ra, chàng đưa tay còn lại ra, lòng bàn tay áp lên sau gáy nàng, hơi dùng lực kéo nàng lại gần mình.
Sự lạnh lẽo ở cổ khiến Nhạc Chi rùng mình, nàng hoảng hốt ngước mắt, đôi mắt đào hoa của Hoắc Độ ngay trước mắt nàng, trong đôi mắt đen láy của chàng, nàng có thể thấy hình ảnh hoảng sợ của chính mình.
Thấy vậy, trên mặt Hoắc Độ nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không có cảm xúc gì, chàng nhìn đôi mắt hồ ly đầy quyến rũ trước mặt rồi hỏi: “Giữa tam hoàng đệ và ta, ngươi muốn chọn ta?”
Chàng hỏi thẳng thắn khiến Nhạc Chi không còn lúng túng nữa, nàng gật đầu mạnh, ánh mắt kiên định trả lời: “Đúng vậy.”
Hoắc Độ chăm chú nhìn vào mắt nàng, dường như muốn nhận ra lời nói của nàng có bao nhiêu phần thật lòng. Một lúc sau, chàng rút tay lại, tựa lưng vào ghế, cười khẩy: “Hoắc Hủ hứa hẹn với ngươi điều gì, muốn ngươi làm gì cho hắn?”
Nhạc Chi lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc, đặt lên bàn đá, “Hắn lấy ngôi vị Hoàng Hậu làm phần thưởng, muốn ta ở bên cạnh điện hạ chờ cơ hội để lấy mạng điện hạ.”
Hoắc Độ liếc nhìn nàng, lời này chàng tin. Nhưng…
“Ngay cả ngôi vị Hoàng Hậu cũng không động lòng?”
Đối với nữ nhân mà nói, thân phận cao quý nhất trên đời này chính là Hoàng Hậu. Ngay cả ngôi Hoàng Hậu cũng không động lòng, vậy còn gì có thể lọt vào mắt nàng?
Hoắc Độ cười khẩy, chẳng lẽ nàng muốn nói dối là nàng đã yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên?
“Nếu ta muốn ngôi Hoàng Hậu thì điện hạ mới là Thái Tử, tương lai chỉ cần thuận theo tự nhiên sẽ lên ngôi, ta tất nhiên sẽ trở thành Hoàng Hậu, cần gì phải làm chuyện dư thừa này.”
Ngừng một chút, Nhạc Chi siết chặt tay Hoắc Độ, tiếp tục nói: “Hơn nữa, ngoài ngôi Hoàng Hậu, ta còn muốn thứ khác.”
“Ồ?” Hoắc Độ nhướng mày, ra hiệu nàng nói tiếp.
Nhạc Chi thẳng thắn: “Mạng của Hoắc Hủ.”
Nghe vậy, Hoắc Độ thực sự bật cười. Chàng đương nhiên biết Hoắc Hủ bị bắt làm con tin ở nước Lê nhiều năm, cuối cùng lại cấu kết với quân Tề tiêu diệt nước Lê.
Nhạc Chi căm hận hắn là chuyện bình thường.
Hận sao? Chàng đã thấy quá nhiều rồi.
Nhưng có mấy người thực sự có thể hận đến cùng, hoàn toàn trở nên nhẫn tâm được?
Nữ tử trước mặt lúc này thề thốt, trong mắt đầy hận thù. Nhưng theo thời gian trôi qua, cộng thêm tình cảm thanh mai trúc mã với Hoắc Hủ, nỗi hận của nàng liệu có phai nhạt dần không?
Hoắc Độ tin lời nàng lúc này, nhưng không tin nàng sẽ mãi như vậy.
Hoàn toàn không tin.
Sắc mặt chàng lạnh lùng, chàng nâng tay, bóp cằm nàng: “Dựa vào gương mặt của Thái Tử Phi, cộng thêm tình cảm mười mấy năm với hoàng đệ, muốn giết hắn, không khó chứ?”
Nếu thực sự hận, với bản lĩnh của nàng thì giết Hoắc Hủ không khó.
Nàng không giết, xem ra vẫn còn tình cảm với hắn.
Lực tay bóp cằm càng mạnh hơn, Nhạc Chi đau đớn nhíu mày, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định, “Điện hạ nói đúng, giết một mình Hoắc Hủ không khó. Nhưng ta muốn giết không chỉ hắn, mà còn đám tay chân của hắn. Ngoài ra, ta còn muốn cứu tỷ tỷ của mình.”
Nhạc Chi chỉ nói một nửa. Nàng muốn báo thù, mục tiêu cuối cùng chính là giết hoàng đế Đại Tề, vì kẻ ra lệnh tiêu diệt nước Lê chính là ông ta. Hoắc Hủ chẳng qua chỉ là kẻ giúp sức mà thôi.
Nhưng nàng không thể nói ra.
Dù Tề Đế trọng dụng Hoắc Hủ mà coi thường Hoắc Độ, nhưng máu mủ tình thâm, dù sao cũng là cha ruột của Hoắc Độ. Nàng không biết Hoắc Độ có tình cảm thế nào với phụ hoàng của chàng.
Nhìn biểu cảm đau đớn của Nhạc Chi, Hoắc Độ thả tay ra, cũng thu lại ánh mắt không hỏi thêm.
Trong lòng Nhạc Chi do dự, không biết Hoắc Độ tin lời nàng bao nhiêu, lại cảm thấy những lời vừa rồi có phần cứng nhắc, thiếu cảm xúc…
Nên làm gì để cứu vớt đây?
Nàng do dự, nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoắc Độ, nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ có người trong lòng không?”
Hôn sự giữa Hoắc Độ và nàng là do Tề Đế ban cho, thậm chí trong lễ sắc phong chàng cũng không xuất hiện, xem ra trong lòng cũng không vui, có lẽ trong lòng chàng đã có người mình yêu rồi.
Nghe câu hỏi của nàng, Hoắc Độ không trả lời.
Nhạc Chi tiếp tục nói: “Nếu điện hạ có người trong lòng, sau này khi việc đã xong thì điện hạ lên ngôi, có thể tìm một cái cớ để phế truất ta. Ngôi vị Hoàng Hậu đương nhiên phải để lại cho người trong lòng của điện hạ.”
Người trong lòng?
Hoắc Độ bỗng thấy buồn cười, ngay cả trái tim chàng cũng không có, làm sao có người trong lòng?
Nhưng chàng cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không có thì sao?”
“Nếu không có…” Nhạc Chi mỉm cười, đôi mắt hơi nhướn lên: “Điện hạ có tin vào duyên phận không?”
Hỏi xong, thấy Hoắc Độ không trả lời, nàng tiếp tục nói: “Ta tin vào duyên phận. Ta và điện hạ từ cách xa ngàn dặm, đến bây giờ trở thành phu thê với nhau, đó không phải là nhờ duyên phận sao?”
Duyên phận? Hoắc Độ cười khẩy.
Đó là cái quái gì, chàng không tin đâu.
“Đúng vậy.” Nhạc Chi cười tươi rạng rỡ, “Mặc dù ban đầu ta không có tình cảm ngay với điện hạ, nhưng những ngày gần đây khi ở bên người, ta cảm thấy chẳng mấy chốc ta sẽ động lòng. Hiện tại dù điện hạ không có ý với ta, nhưng người ta thường nói lâu ngày sinh tình, có lẽ điện hạ cũng sẽ dần thích ta thôi!”
Nhạc Chi chớp mắt, cuối cùng còn pha chút ngây thơ dễ thương.
Hoắc Độ nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng.
Từ xưa đến nay, biết bao nhiêu anh hùng hảo hán đã quỳ dưới hoa mẫu đơn.
Quả nhiên, mỹ nhân khó cưỡng!
Nếu những gì nàng nói tối nay đều là dối trá, thì đúng là Hoắc Hủ chọn đúng người rồi.
Giỏi thật.
Thật sự rất giỏi.
Dù thật hay giả, ít nhất bây giờ, chàng không muốn giết nàng nữa. Vì chàng rất muốn xem nàng định làm gì.
Ánh mắt nhìn về phía gói thuốc trên bàn đá, Hoắc Độ hỏi: “Thuốc gì đây?”
Nhạc Chi rút tay khỏi lòng bàn tay chàng, rồi cầm lấy gói thuốc.
Bàn tay đột nhiên mất đi cảm giác mềm mại và ấm áp, Hoắc Độ không khỏi nhíu mày.
Trà trên bàn đá đã nguội từ lâu, Nhạc Chi lấy nắp trà ra và đổ hết bột thuốc trắng vào.
Chỉ trong chốc lát, bột thuốc đã tan hết trong nước trà, màu trà không thay đổi chút nào.
Nàng cầm tách trà lên, đặt trước mũi ngửi nhẹ, cũng không có mùi gì.
Học Hủ không lừa nàng, thuốc này thực sự không màu không mùi.
Nhạc Chi đưa trà cho Hoắc Độ, nói: “Hoắc Hủ nói đây là một loại độc không màu không mùi, chỉ cần chia ra mười lần cho vào thức ăn của điện hạ, điện hạ sẽ…”
Không cần nói thêm, nàng biết Hoắc Độ nhất định hiểu.
Sau đó, nàng thấy Hoắc Độ cầm lấy tách trà từ tay nàng, nhìn qua một chút rồi uống cạn.
“Thuốc độc lợi hại như vậy, không thử sao biết thật giả.” Hoắc Độ đặt tách trà rỗng lên bàn đá, rồi nhìn Nhạc Chi đang sững sờ, “Thái Tử Phi nói xem có phải không?”
Chàng thật sự lấy thân thử độc!
Đôi mắt Nhạc Chi run lên, đôi môi hồng khẽ mở. Nhưng thấy Hoắc Độ vẫn ung dung bình thản, nàng tạm thời bình tĩnh lại, “Xem ra điện hạ có thuốc giải.”
Hoắc Độ không trả lời, chỉ dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn của xe lăn. Không lâu sau, ngũ tạng bắt đầu đau đớn dữ dội, máu đen bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng chàng.
Nhạc Chi kinh ngạc mở to mắt, giọng run rẩy: “Điện hạ đã thử rồi vậy mau uống thuốc giải đi!”
Hoắc Độ lấy khăn lụa từ tay áo, từ từ lau vết máu bên khóe miệng, tận hưởng cơn đau xé ruột gan. Chàng nhìn Nhạc Chi, ánh mắt lờ đờ: “Ta không có thuốc giải.”
Nói xong, chàng cúi đầu, phun ra một ngụm máu đen to.
Nhạc Chi hoảng sợ đứng dậy, trong mắt nhanh chóng tràn đầy sự kinh hãi, hoang mang vô cùng khó hiểu.
Không có… không có thuốc giải?!
Vậy mà chàng dám tùy ý uống thuốc độc…
Chàng bị điên rồi sao?