Sau Khi Cưới Thái Tử Tàn Tật Của Nước Thù

Chương 11




Gió đông băng giá từ cửa sổ đang mở thổi vào. Hoắc Độ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Chi, hai người ở rất gần nhau, hơi thở hòa quyện, chàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập dữ dội. Đôi môi anh đào của nàng hơi tím, không biết là do quá lo lắng hay bị gió lạnh thổi.

Gió lạnh thổi tung những sợi tóc bên tai của Nhạc Chi, Hoắc Độ cúi người, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai nàng, rồi nói: “Tam hoàng đệ đã mời ngươi, gặp hay không gặp, đương nhiên là tùy ý ngươi mà.”

Nhạc Chi sững sờ: Vậy là chàng lại đẩy vấn đề về phía nàng rồi?

Một lúc lâu sau, nàng gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Hoắc Độ, “Vậy điện hạ có thể đợi ta trở về không? Ta… có chuyện muốn nói với điện hạ.”

Hoắc Độ chỉ cười nhẹ, không trả lời.

Vậy nên Nhạc Chi coi như chàng đã đồng ý. Nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, không để gió lạnh tiếp tục thổi vào, “Gió lạnh có hại cho thân thể, điện hạ phải giữ gìn sức khỏe.”

Một lúc sau khi Nhạc Chi rời đi, thư phòng dần ấm lên vì cửa sổ đã đóng lại. Không còn gió lạnh thổi qua, cơ thể cũng dần ấm áp. Nhưng cảm giác thoải mái này lại khiến Hoắc Độ vô cùng khó chịu——

Nhiều năm qua, chàng gần như hành hạ cơ thể mình để cảm nhận được cảm giác sống trong đau đớn.

Càng đau đớn, ký ức càng sâu sắc.

Đau đến tận xương tủy mới tốt.

Chàng chống gậy, định mở cửa sổ ra, nhưng khi đẩy được một nửa, dường như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt khẽ động, cuối cùng từ bỏ ý định. Chàng quay người lại ngồi xuống trước bàn, cầm bút viết một chữ trên giấy Tuyên Thành——

Chi.

Hoắc Độ nhìn chữ đó rất lâu, trong lòng dâng lên một sự bối rối mà chàng đã lâu không cảm thấy.

—Trên đời có biết bao cây cối, nào là cây cổ thụ cứng cáp, bụi cây yếu ớt, nhưng một khi cơn bão lớn ập đến, tất cả đều khó thoát khỏi sự tàn phá. Tuy nhiên, cành cây dễ gãy nhất lại có thể chống chọi đến bây giờ…

Một lúc sau, chàng vo tờ giấy thành một cục, tùy ý ném vào thùng giấy.

*

Không xa phủ Thái Tử có một khách điếm kín đáo, xe ngựa dừng chậm rãi trước khách điếm.

Vừa xuống xe ngựa, Nhạc Chi liền có người đến đón. Người đó nàng nhận ra, và rất quen thuộc——

Là thị vệ thân cận của Hoắc Hủ, người đã theo Hoắc Hủ đến nước Lê từ khi còn nhỏ, Tần Vũ.

“Công chúa… nô tài đưa ngài lên lầu.”

Nhạc Chi gật đầu, ngừng một lát rồi mới nói: “Tần Vũ, ngươi gọi sai rồi.”

Tần Vũ trông nho nhã sạch sẽ, dáng người không cao, chỉ khoảng hai mươi tuổi nhưng nhìn như thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi. Nghe Nhạc Chi nói, hắn mới nhận ra mình quên đổi cách xưng hô, vội nói: “Nô tài lỡ lời, đa tạ Thái Tử Phi đã nhắc nhở.”

Lâu ngày không gặp, Tần Vũ dùng ánh mắt dò xét biểu cảm của nàng, nhưng không thể đọc được cảm xúc. Hắn thở dài: Tiểu công chúa hoạt bát năm xưa rốt cuộc không trở lại được nữa.

Nghĩ đến đây, khóe mắt của Tần Vũ đỏ lên.

Hoắc Hủ đang sốt ruột chờ đợi trên tầng hai của khách điếm, cho đến khi bóng dáng xinh đẹp quen thuộc xuất hiện. Hắn vui mừng khôn xiết, vội bước tới vài bước, “Chi Chi!”

Thấy khuôn mặt Nhạc Chi trắng bệch, hắn liền gấp gáp bảo Tần Vũ: “Mang thêm một cái lò sưởi nữa tới đây!”

Trong phòng vốn đã đặt hai cái lò sưởi, trên bàn còn đốt hương.

Là mùi hương nàng yêu thích, đàn hương.

“Đừng dong dài nữa.” Nhạc Chi mỉm cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, “A Hủ ca ca, chúng ta phải nhanh chóng nói chuyện. Kẻo Hoắc Độ sinh nghi.”

Sắc mặt Hoắc Hủ nghiêm nghị, gật đầu đồng ý. Tần Vũ tự giác lui ra ngoài, khép cửa phòng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc, Hoắc Hủ không giấu được vẻ thương tiếc. Hắn tiến lại gần Nhạc Chi, nắm lấy tay nàng, hỏi: “Nàng ổn chứ?”

Nhạc Chi kìm nén cảm giác ghê tởm trong lòng, giọng điệu dịu dàng: “Ta vẫn ổn.”

Nghe thấy vậy trong lòng Hoắc Hủ vẫn vội mừng, hắn khoái chí vì –

“Đến giờ Hoắc Độ vẫn chưa chạm vào nàng đúng không?”

Nhạc Chi căng thẳng.

—Hóa ra ngoài phủ Thái Tử thì ở Đông Cung cũng có tai mắt của hắn.

Không nghĩ ngợi nhiều, nàng khẽ cất lời, giọng nói lộ ra vẻ e thẹn, “Đúng vậy…”

Làn da tuyết trắng dần ửng đỏ, bờ môi anh đào khẽ cắn lại, tạo nên một dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng. Cảnh tượng đó lọt vào mắt Hoắc Hủ, khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác xao động.

Hắn không hiểu nổi, với sắc đẹp thế này, làm sao Hoắc Độ có thể nhẫn nhịn được vậy?

“A Hủ ca ca?”

Hoắc Hủ giật mình tỉnh lại, nụ cười trên mặt dần tan biến. Hoắc Độ không động vào nàng, có nghĩa là nàng khó lòng tiếp cận hắn.

Nếu vậy, kế hoạch của hắn biết khi nào mới có thể thực hiện được?

Hoắc Độ là trở ngại duy nhất khiến hắn không thể lên ngôi Thái Tử, chỉ cần Hoắc Độ chết, hắn mới có thể danh chính ngôn thuận. Nhưng Hoắc Độ hành sự mưu sâu khó lường, bên ngoài lại giả vờ như không tranh với đời. Thế mà ám vệ, tử sĩ mà hắn phái đi, thậm chí mỹ nhân độc dược mà mẫu hậu giả vờ gửi đến để hắn giải trí, đều biến mất không một dấu vết, thậm chí thi thể cũng không tìm thấy…

Thế mà vẫn không bắt được bất kỳ điểm yếu nào của chàng!

“Chi Chi.” Hoắc Hủ ngập ngừng một lúc, lấy ra gói thuốc bột bọc trong giấy giấu trong tay áo, “Thuốc này không màu không vị, có thể pha vào thức ăn, trà hoặc rượu, nàng tìm cách cho Hoắc Độ uống mười lần. Chỉ cần mười ngày, đến lúc đó thì thần tiên cũng không cứu nổi hắn!”

Hắn càng nói càng phấn khích, nhưng lại ngừng lại, ánh mắt trở nên u ám, “Chi Chi… nếu thật sự không còn cách nào khác, nàng đành phải chịu thiệt một chút, chấp nhận cơ thể của hắn cũng không sao. Nàng yên tâm, ta không để ý đâu…”

Ngực Hoắc Hủ càng thêm nặng nề, hắn rõ ràng biết mình đang nói dối.

Hắn để ý, điên cuồng mà để ý! Làm gì có người đàn ông nào cam tâm để người mình yêu bị người khác chiếm đoạt!

Nhận ra sự giằng xé trong lòng hắn, Nhạc Chi khẽ mỉm cười, nhận lấy gói thuốc, giọng nói như muốn khóc, “Được… Ta nghe theo ca ca.”

Có lẽ sợ Hoắc Độ phát hiện nên Hoắc Hủ không giữ nàng lại lâu, liền gọi Tần Vũ tiễn nàng xuống lầu.

“Công chúa…”

Nhạc Chi vừa bước lên đôn ngựa, liền nghe thấy Tần Vũ khẽ gọi, nàng nhíu mày quay lại.

Tần Vũ mắt đỏ hoe, rút từ trong ngực ra một bọc bánh đưa cho Nhạc Chi, rồi lập tức bỏ chạy như muốn trốn.

Ngồi vào trong xe ngựa, Nhạc Chi tháo dây buộc của bọc bánh, quả nhiên là bánh hoa mai dẻo quen thuộc. Vừa rồi hắn lấy ra, nàng đã ngửi thấy mùi thơm.

Đây là loại bánh mà nàng từng thích nhất.

Mũi cay xè, nàng nhìn chằm chằm vào bánh hoa mai dẻo, cho đến khi xe ngựa dừng lại.

Phu xe bên ngoài mời nàng xuống xe.

Nhạc Chi nhìn bánh hoa mai dẻo một lần nữa, sau đó để nó lại trong xe ngựa, không mang theo.

*

Hoắc Hủ thất thần quay trở lại phủ.

Tính toán thời gian, lúc này Chi Chi có phải đang theo lời hắn nói mà cùng Hoắc Độ trong màn gấm mây mưa, tình thâm ý mật không?

Nghĩ đến đó, đầu óc hắn trở nên mơ hồ, khi bước vào phòng ngủ thì bị vấp vào ngưỡng cửa. Cơ thể loạng choạng, một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, kịp thời giữ hắn lại.

Giọng nói dịu dàng vang lên, “Nô tỳ tham kiến điện hạ.”

Ánh sáng trong phòng ngủ mờ ảo.

Đó là điều Hoắc Hủ đã đặc biệt căn dặn.

Khuôn mặt trước mắt có sáu, bảy phần giống Nhạc Chi. Trong ánh sáng lờ mờ, đủ để đánh lừa người khác.

Ngày trước khi vào nước Lê làm con tin, hắn tuân thủ lễ giáo, đối đãi với người khác bằng sự ôn hòa. Dù cho Lê Đế định hôn cho hắn và Nhạc Chi trong lễ cập kê của nàng, hắn vẫn không dám vượt qua giới hạn.

Hơn nữa, Lê Đế và Lê Hậu tình sâu nghĩa nặng, hậu cung của nước Lê chỉ có một mình Lê Hậu. Vì vậy, con cháu hoàng thất của nước Lê không giống Đại Tề, nam tử sau khi trưởng thành thì có thể nạp thiếp, thu nhận thông phòng…

Không ai hiểu con bằng mẹ.

Vẻ mặt u sầu, buồn bã của Hoắc Hủ không thể qua mắt được Tề Hậu, bà ta hiểu rõ tình cảm của nhi tử mình đối với Nhạc Chi, liền tìm mọi cách tìm một tỳ nữ thông phòng có dung mạo tương tự để giúp hắn giải tỏa cảm xúc.

Đêm qua lần đầu tiên nếm trải mây mưa, Hoắc Hủ say đắm. Nhìn khuôn mặt trắng nõn trước mắt, lòng hắn không khỏi rạo rực.

Hắn bế nàng lên, thô bạo ném lên giường mềm—

Đưa tay lấy mảnh lụa màu trắng ngà đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường, che đôi mắt của nàng lại, buộc một nút thắt ở sau đầu.

Chỗ nàng ta không giống với Nhạc Chi nhất là ở đôi mắt.

Đôi mắt hồ ly ấy, rực rỡ và yêu kiều, khó có thể tìm thấy người thứ hai trên thế gian.

Che đi đôi mắt, khuôn mặt này giống nàng đến tám, chín phần.

Hoắc Hủ vội vã xé toang chiếc áo mỏng trên người nữ tử, đưa tay ấn lên vai nàng, cúi người xuống, không kiềm chế được mà thỏa sức phát tiết. Giữa lúc màn giường rung chuyển, tiếng rên rỉ đau đớn của nữ tử vang lên…

“Đừng, đừng phát ra tiếng.” Hoắc Hủ đưa tay che miệng nàng ta lại, ngăn chặn những âm thanh thoát ra từ cổ họng nàng.

Nếu phát ra âm thanh, sẽ càng không giống nàng nữa.

Trong cơn mê loạn, Hoắc Hủ yếu ớt thì thầm: “Chi Chi…”

Cơ thể nữ tử run rẩy, nhưng Hoắc Hủ không hề quan tâm.

Hắn không biết nàng tên gì, nhưng tên gì cũng không quan trọng.

Đêm qua, hắn đã đặt cho nàng một cái tên mới—

Tiểu Chi.