Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục Xuyên Trạch ngẩng đầu vừa hay đối mặt với ánh mắt to tròn đầy vẻ hoang mang của Tiết Thành.
''Lục thần, cậu, sao cậu lại đi ra từ phòng anh Chử.''
Lục Xuyên Trạch tiến về phía trước bịt miệng Tiết Thành đang hét to loạn xạ, không ngờ giọng nói Tiết Thành quá lớn khiến người trong phòng đối diện ngay lập tức mở hé cửa ngó trộm.
Trong phút chốc Lục Xuyên Trạch không biết nên cảm thán phòng cách âm kém, hay là giọng của Tiết Thành có lực xuyên thấu quá mạnh.
Lục Xuyên Trạch chưa từng gặp phải tình huống khó xử như này, chôn chân tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng. Tiếng Tiết Thành ú ớ cầu cứu cũng không kéo lại được mạch suy nghĩ của Lục Xuyên Trạch.
''Lục, Lục thần, hay là cậu thả Tiết Thành ra trước đã.''
Bạn học dè chừng hỏi, chỉ sợ Lục Xuyên Trạch không cẩn thận làm Tiết Thành ngạt chết luôn.
Chợt Lục Xuyên Trạch đẩy Tiết Thành ra, nắm chặt tay, hờ hững nói: ''Chử Trần bảo muốn cùng tôi so tài lần nữa.''
Nói xong không đợi mọi người phản ứng kịp đã nhanh như chớp biến mất cuối hành lang.
Tiết Thành há to hít vào từng ngụm không khí trong lành, cả khuôn mặt đỏ lừ vì nhịn thở, nghĩ lại thấy sợ nói: ''Tiêu rồi, anh Chử mình có lẽ nào bị bắt nạt không, anh ấy nhỏ yếu bơ vơ như vậy. Không được, tôi phải đi tìm anh Chử.''
Châu Nhất nói gãy cả lưỡi mới kéo Tiết Thành lại được, cũng không rõ cậu ta tìm được ở đâu cái filter dày như thế. Chử Trần nhỏ yếu bơ vơ, yếu tới nỗi trong vài giây giết rất nhiều Alpha cấp S hàng top, có thể cùng Lục Xuyên Trạch đánh qua đánh lại với nhau, yếu tới mức lớp thực hành lần nào cũng điểm tối đa, cơ giáp được bảo dưỡng gần như là đứng đầu toàn khối.
''Chắc chắn không sao, nếu như anh Chử bị bắt nạt thì Lục thần còn có thể an toàn mà đi ra được hả, Lục thần cho dù có lợi hại hơn, không thương nặng thì cũng phải bị lột một tầng da.''
Tiết thành bỗng nhiên hiểu ra, cũng đúng nhỉ, anh Chử cậu đâu phải kiểu người sẽ chịu thiệt.
Bản thân Chử Trần không hay biết gì chuyện ngoài cửa, Lục Xuyên Trạch vừa đi cậu đã ngâm nga bài nhạc đi vào phòng tắm. Nhức mỏi trên người đỡ đi rất nhiều, khỏi phải nói Lục Xuyên Trạch xoa bóp cũng dễ chịu lắm.
Ngày hôm qua Chử Trần lại khiến những tân sinh viên thay đổi nhận thức về mình, trước khi nhập học đã được nghe sự đáng gờm của Chử Trần, không ngờ ghê gớm đến vậy.
Chử Trần nghe những lời tâng bốc của mọi người về mình, tất nhiên lọt tai tất cả, sau đó mừng thầm trong lòng. Lông mày thiếu chút nữa muốn hếch lên tận trời, nếu tinh thần lực bắt chước biến ra, tuyệt đối là con mèo con kiêu ngạo mới chuẩn.
Bầu không khí ồn ảo của phòng học cùng với sự xuất hiện của Chử Trần đạt tới mức đỉnh điểm.
''Anh Chử, anh đỉnh đỉnh đỉnh quá, trên bài post có rất nhiều người muốn tìm số anh đó.''
''Đúng, đúng, anh Chử tập luyện thế nào để giỏi như vậy.''
Chử Trần nghe những lời ca tụng thấy cứ quái quái nào, sao cậu nhớ qua Lục Xuyên Trạch là người thắng cơ mà, đây là đang chế nhạo mình hay sao.
''Lợi hại thì cũng là Lục Xuyên Trạch lợi hại, hôm qua cậu ta thắng mà.''
Không khí ngay lập tức ngưng đọng lại, Chử Trần đang tức giận hả ta, ngoài cười nhưng trong không cười.
Tiết Thành lập tức nhảy số, ''Tối qua anh Chử đã dạy dỗ, à không, cùng Lục thần so tài với nhau, anh Chử là người thắng.''
''Thật không?''
Có người rõ ràng không tin, đấu cơ giáp không thắng, về tập luyện lại thắng được, chắc là Lục Xuyên Trạch nhường rồi.
Chử Trần đưa mắt lườm Tiết Thành, ''Ai nói với cậu chúng tôi so tài cùng nhau.''
Cố chống lại áp lực vô hình, Tiết Thành nhỏ giọng lẩm bẩm: ''Tối qua tôi thấy Lục thần từ phòng cậu bước ra, mà Lục thần còn nói luyện cùng cậu nữa.''
Chử Trần nghe xong hai mắt đều phát sáng lên, ''Cái gì chứ, hôm qua Lục Xuyên Trạch tới xin lỗi tôi, chắc hẳn cậu ta ngại nói đó, dù sao...''
''Dù sao cái gì.''
Không biết từ khi nào Lục Xuyên Trạch đã đứng sau lưng Chử Trần, giọng nói như thể đang dán bên tai truyền vào trong não. Bốc phét thì bốc phét, những vẫn không thể để lộ chuyện của mình và Lục Xuyên Trạch được.
''Dù sao tôi cũng là người rộng lượng không chấp nhặt, cậu xách bọc đồ ăn thể hiện thái độ hối lỗi thành thật, tôi cũng không tiện từ chối quá đáng.''
Châu Nhất đột nhiên lên tiếng: ''Vậy hai người đã hòa giải chưa?''
Mắt Chử Trần mở to tròn hẳn, xua tay cạn lời: ''Sao thế được, bọn tôi trước giờ đã bình thường bao giờ, có gì mà không tốt, hòa giải chi.''
Trong lòng Chử Trần lẳng lặng thêm một câu ''xem thái độ cậu sao'' cho Lục Xuyên Trạch, nếu thái độ tốt thì không hành hạ cậu nữa.
Lục Xuyên Trạch hừ một cách lạnh nhạt, đi luôn về chỗ ngồi xuống.
''Vãi.''
Lục Xuyên Trạch, điểm tuyệt đối của cậu trong lòng tôi tụt sạch rồi, không có tốt tiếc gì nữa.
Được, quần chúng ăn dưa hiểu rồi, hai người này vẫn đang gây lộn, giải tán giải tán.
Tiết học này là tiết học thực hành, thầy giáo vừa tiến vào lớp đã phân công nhiệm vụ.
''Ngày mai bắt đầu đợt huấn luyện thực chiến mọi người dẫn theo năm nhất, địa điểm vẫn là Hắc Tinh.''
Tất cả hành tinh đen gọi là Hắc Tinh vì ở đó có rất nhiều quái dị năng, trên đó cũng có nhiều lõi hành tinh nhất mà lõi năng nượng của cơ giáp cần đến. Đợt huấn luyện mỗi năm cơ bản đều là đi tìm lõi hành tinh, cùng với săn giết quái dị năng ăn thịt người.
''Thưa thầy, lần này vẫn để năm tư dẫn đội sao ạ?''
Thầy giáo ra vẻ kín đáo nói: ''Tất nhiên không phải, năm sau mấy đứa năm tư phải đi doanh trại rồi, làm gì còn thời gian, đợt này mấy trò cùng với học sinh cấp S năm hai dẫn đoàn. Chuyến này do Lục Xuyên Trạch toàn quyền phụ trách, có chuyện gì bất trắc kịp thời liên lạc các thầy cô là được.''
Chử Trần thở phào, không đi cùng năm tư là được, có vài người không vừa mắt Chử Trần lâu rồi, cậu chỉ e mấy người đó ở Hắc Tinh chơi xấu thôi.
''Đừng vui mừng quá sớm, lần này sẽ live toàn bộ quá trình, tới lúc đó từng hành động của các trò mọi người sẽ thấy hết.''
''Á, sao vậy chứ. Có thể không trực tiếp được không thầy?''
Thầy giáo dửng dưng từ chối: ''Tất nhiên là không được, đây là do đích thân Bệ hạ đề xuất.''
Chử Trần lập tức hiểu ra, là do ba nhỏ nhớ mình rồi. Từ lúc vào học tới giờ cậu vẫn chưa gọi cho hai người họ, ba nhỏ sợ làm phiền nên lúc nào cũng đợi cậu gọi trước. Lấy cái tính cách chiều vợ của ba lớn, có mở riêng một phòng trực tiếp cũng là bình thường.
''Quên nữa, đợt này có một phòng trực tiếp riêng, tới đó sẽ quay trúng một người nào đó. Đương nhiên đó là ai thì các thầy cũng không rõ.''
Chử Trần vẻ mặt biết ngay mà, còn thật sự để cậu đoán đúng luôn.
''Lục Xuyên Trạch, trò sắp xếp các tổ, xem xem ai dẫn, có mấy đội. Tiết hôm nay mọi người tự luyện tập thực hành, cũng có thể bàn bạc việc phân nhóm.''
Làm gì còn hứng thực hành nữa, việc quan trọng là phân đội. Lục Xuyên Trạch tính toán chủ động cho Chử Trần cùng mình một tổ có thể cậu sẽ không đồng ý, vậy thì cứ đợi Chử Trần tự đề cử.
''Lục thần, để tôi với anh Chử cùng nhau đi, chúng tôi không thể tách nhau.''
Tiết Thành còn giả bộ nặn ra một giọt nước mắt, miệng Lục Xuyên Trạch có hơi nhếch lên một tý, vậy thì càng không thể để hai người ở chung với nhau rồi.
''Chử Trần, cậu tự chọn đi.''
Lục Xuyên Trạch nói để Chử Trần tự mình chọn, ngón tay lại để trên bàn viết số 1.
Chử Trần mí mắt giật giật, cậu cói cậu hình như quên cái gì thì phải, té ra tối nay cậu cùng Lục Xuyên Trạch lại phải hoán đổi rồi.
''Tôi với cậu một đội.''
''Ừ.''
''Anh Chử, sao anh lại cùng nhóm với Lục thần, một mình cậu ta đã giỏi vậy rồi, thêm anh nữa là vô địch còn gì.''
Chử Trần còn chưa lên tiếng, Lục Xuyên Trạch trực tiếp nói: ''Thông báo có viết thành tích của tôi với Chử Trần không tính vào điểm của nhóm, cậu ấy cùng nhóm tôi càng tiện hơn.''
''Tại sao không tính thành tích.''
''Tinh thần lực song S trở lên là thiên địch của quái dị năng, chúng ta ra tay bọn họ còn có trải nghiệm gì nữa.''
Chử Trần đối mắt với Lục Xuyên Trạch, từ trong đó không biết sao lại nhìn ra được vài phần kiêu hãnh, nhìn kỹ lần nữa lại giống như không có gì. Khỏi nói, cậu rất thích việc khen ngợi vòng vo này.
''Anh Chử, anh chắc chắn thật chưa?'' Em không nỡ rời xa anh.''
Chử Trần có hơi kì thị Tiết Thành nước mũi sắp rơi xuống, đẩy đầu cậu ta ra lùi lại về phía sau một bước.
''Đều ở trên Hắc Tinh, bọn tôi không tính điểm không có nghĩa là ở nhà, sợ cái gì, có nguy hiểm cứ gọi tôi.''
Tiết Thành mặt mũi cười đùa cợt nhả đang tính nói nhưng lời chưa ra tới miệng, ánh mắt Lục Xuyên Trạch nhìn cậu ta sao đáng sợ thế, đôi mắt tối đen như mực không chớp nhìn mình. Động tác hít mũi của Tiết Thành bỗng cứng đờ. Lục Xuyên Trạch thuận thế rời mắt đi nơi khác, Alpha thích khóc nhè không phải gu của Chử Trần.
Lớp thực hành không thực hành gọi gì là lớp học, nhân lúc Lục Xuyên Trạch bận bịu xếp nhóm, một mình Chử Trần vào phòng tập luyện đánh ngã cả đống người.
Chử Trần chậc một tiếng, cảm thấy buồn tẻ ngồi trên bậc thầm, mấy Alpha này thật sự không hợp đánh nhau. Con ngươi Chử Trần đảo qua đảo lại, Lục Xuyên Trạch sử dụng cơ giáp thành thạo hơn so với cậu nhiều, cùng cậu ta đánh nmới thú vị.
Chử Trần nhảy ra từ cơ giáp, đầu tóc đầy mồ hôi được vuốt ra phía sau đầu, lộ ra vầng trán trơn nhẵn.
''Lục Xuyên Trạch, cậu xong việc chưa, luyện tập cùng tôi.''
''Được.''
Chử Trần cảm nhận Lục Xuyên Trạch ngoan ngoãn đi theo sau mình để lộ ra hơi thở kì lạ, nghĩ thầm Lục Xuyên Trạch có phải không thích chịu tội, không phải cùng tập luyện với cậu một chút thôi sao. Tức thật chứ.
Đến phòng thực chiến cũng mất 4, 5 bước, Chử Trần rề rà đi 6, 7 bước vẫn chưa đến. Bỗng nhiên dừng ngay tại chỗ, Lục Xuyên Trạch còn chưa kịp phản ứng trực tiếp đâm sầm vào.
''Làm gì vậy.''
Phía sau bị mùi gỗ thanh mát quấn lấy, Chử Trần lại nhớ tới pheromone hương trà sữa, so với mùi thuốc che giấu dễ ngửi hơn nhiều.
''Nếu tôi bắt cậu làm chuyện này cậu bực mình không?''
''Có chứ.''
Nhìn thấy sắc mặt Chử Trần đỡ hơn, cuối cùng Lục Xuyên Trạch cũng hiểu được chỗ nào không ổn, vừa mới nãy mình lại không từ chối cùng châm biếm Chử Trần một phen. Điều này khiến Chử Trần không kịp phản ứng, nước này đi sai rồi.
''À, lời của anh Chử sao em có thể không nghe chứ, đi thôi, tập luyện.''
Chử Trần hài lòng gật đầu, này mới đúng chứ. Vừa rồi không hề giống Lục Xuyên Trạch chút nào, còn khiến người khác rất, rất ngượng. Không hề có tí gì mất tự nhiên, còn kêu làm gì thì làm cái đó, hứ, không khí phách.
Say sưa chiến đấu kịch liệt suốt tính hiếu chiến trong lòng Chử Trần mới ngừng lại, toàn thân toát mồ hôi, dinh dính nhớp nhớp. Chử Trần chịu đựng việc không thoải mái, xụ mặt chào tạm biệt Lục Xuyên Trạch liền rời đi.
Vừa tắm rửa xong, còn chưa kịp lau tóc, cảm giác xây xẩm quen thuộc tức khắc xuất hiện,
''Hi, ký chủ, tôi đến đây, nhớ hai người quá à, huhu.''
''Im đi, giả vờ khóc lóc gì.''
Lục Xuyên Trạch mặc ngay chiếc sơ mi vào, trên giường còn bày cả đống quần áo, đưa mắt nhìn quanh toàn là đồ huấn luyện.
[Ba Chử: Thu dọn quần cáo cất vào trong không gian, hoặc cứ đợi tí tôi tới xếp.]
[Chó Lục: Khỏi, tôi tự làm cho.]
Đem đống quần áo cất gọn vào trong mới phát hiện ra còn chiếc quần nhỏ Lục Xuyên Trạch hay mặc chưa bỏ vào, ánh mắt Chử Trần nghiền ngẫm nhìn mấy lần. Trong lòng nghĩ đều là con trai, sao của cậu ta lại lớn đến vậy. Dĩ nhiên, Chử Trần hoàn toàn bỏ qua sự thật mình là Omega.
Vất vả lắm mới dọn dẹp xong, Chử Trần ngã ù xuống giường, chóp mũi đều là mùi trà sữa ngọt ngào. Mùi hương quanh quẩn trên cơ thể, tới khi vào giấc cũng không thôi.