Sau Khi Cùng Xuyên Bị Đối Thủ Sống Còn Bám Dính

Chương 33




Trong lòng Chử Trần mừng thầm, may mà Lục Xuyên Trạch gặp được mình. Không phải cậu tự khen bản thân, cậu thấy mình đối xử với Lục Xuyên Trạch không kệ, ít ra thì cũng cho cậu ấy cảm nhận được hơi ấm tình thân.

Bước ra từ căn phòng nhỏ bí mật của Lục Xuyên Trạch viền mắt Chử Trần vẫn còn phơn phớt hồng, khóe miệng Lục Trấn cong lên, vô thức nghĩ rằng Lục Xuyên Trạch bị Chử Trần nạt nộ.

Ông ta không hề biết việc Chử Trần là omega, trong mắt ông tam hoàng tử là người sau này sẽ kế thừa ngôi vua, không hề phù hợp với Lục Xuyên Trạch, không ai yêu thích đứa con trai này thì ông ta càng vui sướng.

"Chi bằng tam hoàng tử ở lại một đêm, trời cũng đã muộn trở về không an toàn."

Lục Xuyên Trạch gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào Lục Trấn, "Ngủ cùng phòng với Lục Xuyên Trạch là được rồi, không cần sắp xếp phòng khách."

Ý cười trên gương mặt của Lục Trấn phai dần, "Sao có thể để ngài chung phòng với thằng bé chứ, vẫn nên qua phòng khách ngủ thì hơn."

"Không sao, tôi thường ngủ cùng với Lục Xuyên Trạch, cậu ấy không thấy phiền đâu."

Lục Trấn không nói nữa, mỉm cười gật đầu, sai robot giúp việc mang thêm một chiếc giường nữa đến phòng của Lục Xuyên Trạch.

Căn phòng lạ lẫm làm Chử Trần khó vào giấc ngủ, không phải cậu chưa từng qua nhà Lục Xuyên Trạch, chỉ có điều trước giờ chưa từng ngủ lại. Trên chăn toàn là mùi pheromone của cậu ấy, dù đang quay lưng lại với Lục Xuyên Trạch cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực như thiêu đốt mình.

"Lục Xuyên Trạch, cậu ngủ chưa?"

"Chưa."

"Cậu hát cho tôi nghe một bài nhé, nghe hát có lẽ tôi sẽ ngủ được."

Bên cạnh truyền tới tiếng cười khúc khích, lập tức ngay eo xuất hiện thêm đôi cánh tay vây chặt, ôm cứng đến mức eo cậu không động đậy được.

"Cậu, cậu làm gì vậy chứ."

"Muốn ôm anh, anh Tranh Tranh, để em ôm nha, cứ coi như là đang an ủi em?"

Âm thanh Lục Xuyên Trạch kề sát truyền tới bên tai Chử Trần, xúc cảm tê dại khiến cậu không tự chủ được mà nhúc nhích, nhưng ai ngờ lại càng tiến gần hơn.

Bàn tay của Chử Trần đỡ trên cánh tay Lục Xuyên Trạch dần buông ra, bỏ đi, không có lần sau.

Ngay tai truyền tới tiếng hát trầm thấp, đây là bài hát ru ngủ hồi nhỏ Chử Trần thích nghe nhất, cậu nhỏ giọng nói trẻ con, nhưng cơ thể lại thực sự chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm tỉnh lại Chử Trần ngơ ngác nằm trong lòng Lục Xuyên Trạch, mạch não vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

"Lục Xuyên Trạch, nhiệm vụ của cậu hoàn thành rồi?"

"Ừ." Đêm qua cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ dỗ Chử Trần ngủ.

"Nhiệm vụ của cậu là dỗ tôi ngủ?"

"Ừ."

Hay lắm.

Thực ra không phải, nhiệm vụ là làm Chử Trần đau lòng vì cậu. Nhưng khi thấy bộ dáng cự tuyệt thẳng thừng của Chử Trần, thôi thì dỗ ngủ cũng được.

Chử Trần trầm cảm rồi, sao nhiệm vụ của cậu lại dễ hơn của Lục Xuyên Trạch, nhất định là do hệ thống bày trò.

Nếu không phải bây giờ hệ thống đang nghỉ ngơi khẳng định sẽ gào khóc kêu oan, cái nồi gì cũng ụp lên đầu nó không vậy, QWQ, oan chết mất.

Bữa sáng vẫn do Lục Xuyên Trạch đảm nhiệm, thẳng đến 10 giờ Lục Trấn mới bước ra khỏi phòng. Khi ông đi qua người Chử Trần rõ ràng ngửi được mùi máu tanh, nhạt đến mức khó mà phát hiện.

Chử Trần ôm nghi ngờ nhìn theo bóng lưng Lục Trấn vài lần, ai ngờ ông ta quay đầu dùng ánh mắt âm u nhìn lại cậu, "Tam hoàng tử, tôi làm gì không ổn sao?"

"Không có gì."

Động tác húp cháo của Lục Xuyên Trạch vẫn tiếp tục, không chỉ mùi máu tanh, ngày nào đó Lục Trấn có thiếu mất tay chân cậu cũng không thấy lạ.

Ăn xong Lục Xuyên Trạch tự mình đưa Chử Trần về, đến trước cửa Chử Trần lại muốn nhìn cậu bước lên xe.

"Tranh Tranh, đừng tiễn nữa, cứ người này đưa người kia, chút nữa là đến giờ ăn trưa luôn đấy."

"Thế thì ăn cơm trưa rồi hẵng đi."

Ngón tay Lục Xuyên Trạch động đậy, dần dần dơ tay lên xoa đầu Chử Trần.

"Tranh Tranh, lúc nữa thôi tôi thật sự không nỡ đi đâu."

Chử Trần nhìn Lục Xuyên Trạch lên xe mới vào trong nhà, nhóc lớn nhóc bé đang bò trên tường, vui mừng vẫy tay, "Chú ba, sao thím ba không vào cùng, muốn ăn bánh ngọt ạ."

Lúc Lục Xuyên Trạch ở đây, Chử Trần dỗ bọn nhỏ rằng sẽ đi tìm bánh ngọt cho chúng vậy mà vẫn nhớ, nhìn thấy Lục Xuyên Trạch là nhắc tới.

"Cậu ấy có việc, hai đứa xuống đây cho chú, nguy hiểm lắm."

Chử Yến trầm ngâm nhìn Chử Trần, "Thành thím ba thật rồi à."

"Anh hai, dỗ trẻ con thôi anh tin làm gì."

Chử Trần đi lên lầu, cậu muốn nhân lúc này chuẩn bị cho Lục Xuyên Trạch một món quà, một chiếc gối ôm khiến cậu ấy nhớ mãi không nguôi, không ổn chút nào.

Khóa trái cửa lại, kéo kín rèm cửa, Chử Trần lén la lén lút lấy từ trong tủ ra bộ dụng cụ chọc len.

Có vẻ như Lục Xuyên Trạch khá thích mèo, Chử Trần dự tính sẽ làm một con mèo len cho cậu.

Bên kia Lục Xuyên Trạch đã cùng Lục Trấn lên núi, khu mộ tận trên đỉnh, nghe kể đây là nơi hai người định tình năm đó.

Lục Xuyên Trạch nhìn người đàn ông trong ảnh nở nụ cười rạng rỡ, nhìn thế nào cũng không thấy liên quan đến người thích khóc lại hay cáu kỉnh trong miệng Lục Trấn.

Huyết thống là thứ thần kỳ, chỉ nhìn qua bức ảnh Lục Xuyên Trạch cũng cảm nhận được sự thân thiết toát ra từ tận xương tủy.

"Bạch Âm, anh đưa Lục Xuyên Trạch đến thăm em đây. Rất đáng tiếc nhỉ, chúng ta vẫn còn sống, năm đó nếu như em nhẫn tâm bóp chết nó thì tốt biết mấy. Bây giờ, anh có hơi không nỡ để nó chết."

Lục Xuyên Trạch hờ hững đứng nghe, đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn qua Lục Trấn, như thể người mà Lục Trấn vừa nhắc đến không phải là mình.

"Xuyên Trạch, mau, gọi ba. Ba con còn chưa nghe được tiếng gọi này, để em ấy làm quen với con."

Hiếm thấy trên gương mặt của Lục Trấn xuất hiện nụ cười mang phần nào dịu dàng, tuy nhiên trong mắt lại lạnh lẽo cùng cực, không một chút ôn hòa.

Những ngón tay của Lục Xuyên Trạch co lại, dần cuộn thành nắm đấm, thờ ơ nói: "Ba, nay con đến thăm người. Tuy rằng ở nhà đã nhìn thấy người rất nhiều lần, nhưng chung quy vẫn không thoải mái bằng lúc này. Ba ở trong chiếc hộp đó khó chịu không, mất đi tự do hẳn là rất khổ sở nhỉ."

Ba của cậu đáng lẽ phải là cây cối được tự do sinh trưởng, chứ không phải dây leo bám vào Lục Trấn. Ông ấy thuộc về tự nhiên, không nên bị vây hãm trong chiếc hộp kín mít ấy.

Nét cười trên gương mặt của Lục Trấn hoàn toàn biến mất, mà thay vào đó là sự căm hận đến điên dại.

"Xuyên Trạch, sao con lại không nghe lời như thế. Ta đã bảo con không được phép động vào đồ vật trong phòng, có phải con vào đó rồi không. Có phải không?"

Tính uy hiếp quanh người khiến Lục Xuyên Trạch nhíu mày, liền trực tiếp dùng tinh thần lực mạnh mẽ để trấn áp tinh thần lực đang ngang tàn càn rỡ kia, không cho nó cơ hội tiếp tục làm loạn.

"Cha, con không thích việc ở trước mộ phần của ba làm những chuyện như này. Nói thật, tới bây giờ con vẫn không hiểu vì sao ba lại đưa con tới nơi này, chỉ là thăm viếng thôi sao, hay là người muốn giết con."

Mồ hôi lạnh chảy trên trán Lục Trấn, tí tách rơi xuống cổ áo, mí mắt rũ xuống, không nói câu nào.

Nguyên soái trên chiến trường trăm trận trăm thắng muốn giết chết con trai của mình, nực cười biết bao.

"Sao ta lại muốn giết con được, ta chỉ muốn để ba con gặp con mà thôi."

Tinh thần lực trên người Lục Xuyên Trạch càng phóng ra nhiều hơn, Lục Trấn căn bản không chống đỡ được, tinh thần lực 2S của ông ta vốn không thể đọ được với Lục Xuyên Trạch, thêm cả tâm trạng của bản thân, gần như không thể chịu nổi mà muốn quỳ xuống.

"Nhiều năm trôi qua, ông đã từng xin lỗi ba chưa? Giam ông ấy trong lồng, cuộc sống tươi đẹp nhất không bao giờ trở lại, ông đã từng thấy sám hối chưa?"

"Haha, sám hối, ta yêu em ấy thì có gì sai. Tại sao em ấy lại muốn rời bỏ ta, cứ yêu ta như vậy chưa đủ sao, tại sao lại phải ép ta."

Đúng lúc này bầu trời xuất hiện tiếng sấm, sắc trời ảm đạm, ánh sáng của tia chớp chiếu trong mắt Lục Trấn, nơi đó bao trùm toàn là sự tàn ác.

Tinh thần lực của Lục Xuyên Trạch ngày càng gia tăng, đùng một tiếng, Lục Trấn quỳ rạp trước mộ.

Tư thế đó duy trì rất lâu rất lâu, cho đến khi Lục Xuyên Trạch quay người muốn xuống núi, Lục Trấn mới mở miệng: "Lục Xuyên Trạch, mày là một con quái vật, con quái vật vô cảm không có trái tim. Rồi có một ngày mày sẽ làm hại Chử Trần, mày cũng sẽ biến thành người như tao. Bởi vì mày là con trai của Lục Trấn, con trai của một tên quái vật."

Câu cuối cùng Lục Trấn dường như là hét ra, âm thanh vang vọng khắp núi đồi, trôi nổi trong trái tim Lục Xuyên Trạch.

Không biết từ bao giờ mưa như trút nước đập vào người Lục Xuyên Trạch, quần áo thấm ướt dính chặt lên da, hạt mưa rơi vào trong giày, mỗi bước đi đều bắn ra bọt nước.

Lòng ngày càng trĩu nặng, Lục Xuyên Trạch không phải quái vật, cậu không phải quái vật.

Nhưng những suy nghĩ muốn nhốt Chử Trần, muốn giấu cậu ấy đi ngày một rõ rệt, dường như không thể giam giữ con thú trong lòng được nữa, tình cảm khổ sở đè nén không có cách nào giải tỏa ra.

Lục Xuyên Trạch thấy sợ hãi, cậu xoa lòng bàn tay, nơi đó còn lưu lại cảm giác xoa đầu Chử Trần, mềm mại, giống với con người cậu ấy, ngoan dịu.

Tiếng sấm như sắp xé toạc bầu trời, tia chớp đánh ngang không trung, cũng làm cho trái tim của Lục Xuyên Trạch chia thành hai mảnh. Một mảnh đầy sự ấm áp, bên còn lại là sự xấu xa muốn chôn vùi không để người khác biết.

[Ba Chử: Cuộc gọi video.]

Máy liên lạc rung chuông thật lâu sau Lục Xuyên Trạch mới bấm nhận, giờ phút này cậu không để tâm đến việc sấm đánh nghe máy có nguy hiểm hay không, chỉ gấp gáp muốn nghe thấy giọng nói của Chử Trần.

"Lục Xuyên Trạch, cậu đang ở đâu, cũng không cầm theo ô, nói cho tôi địa chỉ tôi đến đón cậu."

Lục Xuyên Trạch tham lam nhìn thật kỹ khuôn mặt Chử Trần, như thể muốn khắc sâu gương mặt đó vào trong đầu.

Giọng nó khản đặc chầm chậm cất tiếng: "Anh Tranh Tranh, em nhớ anh rất nhiều."

Muốn ôm người, muốn hôn người, muốn làm những chuyện quá giới hạn.

Lần đầu tiên trong đời Chử Trần sử dụng đặc quyền, cậu tra địa chỉ máy liên lạc của Lục Xuyên Trạch, lái xe phi nhanh như chớp đi trên làn đường khẩn cấp.

Cũng may làn đường khẩn cấp không có chiếc xe nào.

Cảm xúc của Lục Xuyên Trạch bất thường, trong điện thoại ánh mắt của cậu ấy có chút rệu rã, như đã chịu đả kích gì vô cùng lớn.

Nhưng chỉ qua 7 phút ngắn ngủi Chử Trần đã chạy tới được dưới chân núi, Lục Xuyên Trạch đang ngồi thẫn thờ trên ghế, máy liên lạc trong tay vẫn chưa được tắt, ngón tay không ngừng chà xát màn hình, cả người đều bị che phủ bởi một lớp mây đen.

Chử Trần vội vã chạy tới ngồi xổm xuống bên Lục Xuyên Trạch, cưỡng ép ánh mắt cậu ấy nhìn mình, đôi mắt đó khiến Chử Trần chợt cảm thấy sợ hãi.

Dường như không có bất kỳ thứ gì, nhưng không phải sự lạnh nhạt thường ngày, giống như ánh mắt thờ ơ muốn hủy diệt thế giới làm cho người khác vừa nhìn đã kinh sợ.

"Lục Xuyên Trạch, cậu sao vậy, nói gì đi, đừng làm tôi lo có được không?"

Chử Trần tay đan tay với Lục Xuyên Trạch, chúng lạnh đến mức làm cậu run lên một cái.

Hơi ấm từ những ngón tay làm cho Lục Xuyên Trạch tỉnh táo, cậu chớp mắt làm những giọt nước mưa rơi xuống, lông mi run run, khóe miệng giương rộng, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.

"Anh, sao anh lại tới đây?"

"Tôi lo cho cậu."

Câu trả lời thẳng thắn, làm Lục Xuyên Trạch không hề phòng bị mà run rẩy.

Cúi người ôm chặt Chử Trần vào lòng, "Em vui lắm, anh tới rồi em không còn sợ gì nữa."

Những điều không chắc chắn đó, hoặc nói những suy nghĩ không thực tế mà Lục Trấn cưỡng ép tiêm nhiễm, ngay tại thời khắc Chử Trần vội vàng chạy đến tất cả đều đã biến mất."

Người cậu yêu là Chử Trần, cậu cũng không phải Lục Trấn, cậu sẽ không làm chuyện gì gây hại cho Chử Trần, cả đời này cũng không thể.

"Anh Tranh Tranh, em là quái vật ư?"

Cả cơ thể Lục Xuyên Trạch run bần bật, nhất là khi nói đến hai từ quái vật, càng nhìn thấy rõ.

Chử Trần vỗ vai trấn an cậu, thật lòng đáp: "Cậu là Lục Xuyên Trạch, không phải quái vật."