Chử Trần ôm nhóc con nhảy lên người mình mà thấy vô cùng bất lực, trẻ con chưa hiểu chuyện, có giải thích thì cũng chỉ phí hơi tốn sức.
Chử Phong bế đứa nhỏ cho robot chăm trẻ đưa đi chơi, mới vừa nãy Chử Thất cũng đã nói chuyện của Chử Trần cho anh nghe, thảo nào vừa về nhà đã thấy bầu không khí khác ngày thường.
"Tranh Tranh, em nói hoàn thành nhiệm vụ, vậy đã xong chưa?"
"Ờm, vẫn chưa."
Chử Trần cũng thấy hơi bối rối, đúng vậy, hỏi thì cũng đã hỏi rồi sao vẫn chưa hoàn thành.
"Có chuyện gì vậy hệ thống? Đừng có nói là cậu nuốt sạch điểm rồi đấy nhé."
"Xin ký chủ đừng có đổ oan cho hệ thống đáng yêu cần mẫn lại còn có trách nhiệm này, không chỉ có hỏi thôi đâu nha, còn phải thực hiện góp ý mới tính ó."
Chử Trần đanh mặt, chưa muốn bỏ cuộc hỏi lại thêm câu, "Bắt buộc phải hoàn thành những gì mà người đưa góp ý đã nói hả, có thể thay bằng cái khác không, hoặc là phiên phiến đi."
"Không được nha, xin ký chủ chú ý thời gian nhanh chóng hoàn thành. Dẫu sao thì vẫn còn một nhiệm vụ của ký chủ khác còn làm, hai người chỉ có thời gian một ngày rưỡi thôi đó."
Chử Trần chỉ ước có thể xử gọn hệ thống ngay bây giờ, người nào làm theo được với cái đề xuất của anh hai cậu chứ, không một ai.
"Chử Trần, cậu đi đâu thế."
Bây giờ Lục Xuyên Trạch không hề muốn rời Chử Trần dù chỉ một giây, cậu với đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử không thân thiết, càng không biết nên xử sự sao với mấy đứa con của hai người đó, Chử Trần muốn đi khiến cậu thấy luống cuống, vô thức gọi cậu ấy.
"Tôi đi mua ít đồ, mua trên mạng ý, không đi đâu cả."
Chử Trần nhanh chân đi mất, nếu nhìn kỹ có thể thấy được vành tai cậu phơn phớt hồng.
"Xuyên Trạch, em cứ như cô vợ nhỏ ấy, Tranh Tranh đi rồi sẽ về, anh nghe nói con chip của cơ giáp mới sản xuất là do em chế tạo?"
Sống lưng Lục Xuyên Trạch thẳng tắp, nghiêm túc như thể đang ở buổi duyệt binh.
"Đúng ạ, nếu anh cảm thấy hứng thú em sẽ gửi cho anh nguyên lý chế tạo con chip."
Chử Phong bật cười, Lục Xuyên Trạch không chỉ ngây ngô, hình như còn không hề phòng bị, nguyên lý con chip nói đưa là đưa.
"Cái này không cần đâu, chỉ là anh thấy em rất giỏi, tốt nghiệp xong đến quân đội ra chiến trường thật đáng tiếc, chi bằng đến làm việc ở viện khoa học."
Chử Phong và Alpha của anh đều là nghiên cứu viên của viện nghiên cứu, bản thân Chử Phong cũng được coi là chuyên gia trong việc nghiên cứu cơ giáp, đương nhiên không muốn để vụt mất nhân tài như Lục Xuyên Trạch.
Ban đầu Lục Xuyên Trạch muốn từ chối, nhưng trong đầu chợt hiện lên hình ảnh con chip trong giấc mơ trước đó, chắc chỉ có viện khoa học mới tiếp xúc được nó.
"Cảm ơn đại hoàng tử, em sẽ suy nghĩ."
"Ài, người một nhà khách khí làm gì. Cũng do Tranh Tranh ngốc nghếch, anh thì thấy hai đứa có triển vọng."
Chử Thất ít nói ở bên cạnh cũng làm mặt trêu chọc nhìn Lục Xuyên Trạch, "Anh thấy khả thi, hai đứa là hình tượng nhân vật chính hoàn hảo trong tiểu thuyết. Cố lên, Tranh Tranh không mở lòng thì thôi đi, không lẽ em không biết dùng mấy câu tán tình ư."
Cái này thì Lục Xuyên Trạch không biết thật, khỏi nói tới mấy câu tán tỉnh, ngay cả mấy từ như thích các thứ cậu cũng rất ít khi nói ra.
Chử Thất nhìn thấy Lục Xuyên Trạch có phần mơ hồ, vội nhanh lấy máy liên lạc ra, "Nào nào nào, để gửi cho em mấy thứ hữu ích. Cái này anh đọc kịch bản xem tiểu thuyết mọi người đều thích nói, em cứ nói với Tranh Tranh nhiều vào chắc chắn chọc thằng bé đến đỏ mặt tim đập thình thịch luôn."
Lục Xuyên Trạch hết sức nghiêm túc mở file, chỉ đọc một câu thôi đã bị dọa tới mức đóng ngay lại.
_____Omega bé nhỏ, em thấy hài lòng không? Xe sang, du thuyền, biệt thự đều là của em, được tôi yêu em sợ rồi sao?
Chử Trần sợ hay không Lục Xuyên Trạch không biết, còn cậu thì rén rồi. Chỉ cần vừa nói mấy câu này ra khỏi miệng, Chử Trần chả xử mình luôn ấy.
Chử Thất mong chờ nhìn Lục Xuyên Trạch, "Sao, có phải rất hay không."
Lục Xuyên Trạch cười gượng, dối lòng khen ngợi, "Cũng được."
May mà Chử Trần quay lại sớm, Lục Xuyên Trạch cùng cậu đi thẳng lên lầu. Còn ở đây thêm chỉ tổ xấu hổ đến mức muốn độn thổ, lục Xuyên Trạch đành chọn cách bỏ chạy.
"Sao cậu lên đây, có việc thì cứ đi làm đi."
Lục Xuyên Trạch im lặng, Chử Trần chợt hiểu ra cậu ấy đang ngại, mình quên không để ý tới cảm xúc của cậu ấy.
"Giờ cậu đi thay bộ vest, tôi có chút việc cần nhờ cậu giúp."
Chử Trần cố ý nói một cách nghiệm túc có thể để giấu đi chuyện xấu hổ sắp tới, bằng mọi giá cậu phải hoàn thành được nhiệm vụ.
Lục Xuyên Trạch mặc bộ đồ của Chử Trần, phía trên vẫn còn thoang thoảng hương cam, là pheromone của Chử Trần. Rõ là bộ đồ mới, nhưng không biết sao pheromone của cậu ấy lại dính trên đó.
"Không còn bộ nào khác sao, sao lại mặc bộ này."
Chử Trần liếc nhìn bộ đồ, gắng gượng lắm mới không để mặt đỏ muốn bốc hơi, nhưng nơi gò má vẫn nhẹ nhàng ửng lên màu hồng nhạt, ngón tay cuộn vào rồi lại thả ra.
Kỳ động dục lần trước cậu từng mặc bộ vest đó một lần, không biết còn lưu lại mùi không.
"Quần áo sao à?"
"Không có không có, bộ này cũng được."
Chử Trần lén liếc nhìn Lục Xuyên Trạch, mặt cậu ấy hờ hững không có biểu hiện gì, cậu mới âm thầm thở phào.
"Chúng ta đi hẹn hò hả?"
Hai mắt Lục Xuyên Trạch sáng rực nhìn chằm chằm Chử Trần, nhị hoàng tử nói đúng, lúc cần tấn công trực diện[1] không được rề rà. Mình càng bình thản thì đối phương sẽ càng mất tự nhiên.
"Hẹn, hẹn hò cái gì chứ. Nói linh tinh gì đấy, ngay ở phòng nè nè."
Ánh mắt Chử Trần lảng qua tránh lại, còn lâu mới hẹn hò nhá, cả đời này cũng đừng hòng.
"Nói chung là dễ lắm, cậu cũng không cần nói gì cả, chỉ cần làm nền đúng chuẩn là được."
Chử Trần hồi hộp nuốt nước bọt, thể hiện nụ cười tự cho là chất "công" đầy mình, từng bước một ép Lục Xuyên Trạch đến bức tường. Bàn tay kéo chiếc cà vạt của Lục Xuyên Trạch phát lên tiếng sột soạt, ngay đó gò má hai người cách nhau vô cùng gần.
Bây giờ Chử Trần đang cao hơn Lục Xuyên Trạch nửa cái đầu, từng hơi thở ấm nóng phả lên gương mặt Lục Xuyên Trạch. Bốn mắt nhìn nhau làm tay Chử Trần khó lòng giữ vững, ánh mắt của đối phương vô cùng vô cùng dịu dàng, cậu gần như bị chết chìm trong đôi mắt đó.
Tầm nhìn của Lục Xuyên Trạch dừng lại trên khuôn mặt đỏ như bị nướng chín của người trước mắt, Chử Trần nhìn chăm chú đến nỗi mắt dần cay cay, đầu mũi vẫn như cũ tràn ngập vị sữa ngọt ngào.
"Lục Xuyên Trạch, cậu thật quyến rũ."
Chử Trần biểu cảm nghiêm túc thở ra lời thoại khiến người hổ thẹn, ai ngờ bị Lục Xuyên Trạch dùng sức xoay ngược người lại. Chử Trần dựa vào tường, cúi đầu nhìn Lục Xuyên Trạch trong lòng mình, cà vạt còn đang nằm trong tay, nhưng cơ thể cả hai lại sát sàn sạt.
Nhiệt độ trên người Lục Xuyên Trạch truyền tới người Chử Trần, cậu căn bản không dám mở mắt nhìn cậu ấy.
"Chử Trần, tôi đã từng nói tôi yêu cậu chưa. Chử Trần, tôi yêu cậu. Cậu tuyệt vời hơn tất cả những người tôi từng gặp, vừa thấy cậu gió sẽ nhẹ nhàng thôi, mây cũng dịu dàng trôi. Tôi đã từng nghĩ cả đời này sẽ không nói với cậu, chẳng qua, tôi không thể kìm nén được nữa."
Chử Trần là "trăng dưới nước, hoa trong gương"[2] của cậu, nhìn thấy nhưng không dám chạm vào, cậu ấy xa vời tận trời cao, chôn sâu nơi đáy lòng Lục Xuyên Trạch. Nếu như không có hệ thống Lục Xuyên Trạch vẫn sẽ tỏ tình, nhưng chắc chắn không phải bây giờ. Chử Trần của cậu phải làm hoàng đế, với chuyện tình cảm vốn dĩ không hiểu rõ, Lục Xuyên Trạch nỡ lòng nào ép buộc.
Ngay khoảnh khắc này trong phòng chỉ còn lại thanh âm hô hấp của Chử Trần, xen lẫn cùng với tiếng tim đập từng nhịp từng nhịp của Lục Xuyên Trạch.
Bàn tay nắm lấy cà vạt dần buông lỏng, khuôn miệng nhỏ xinh hé mở theo nhịp thở, con tim cậu giờ đang đập rất nhanh rất nhanh. Từ khuôn mặt đến cần cổ đỏ lừ, đôi mắt cụp xuống, hai tay căng thẳng nắm chặt.
"Lục Xuyên Trạch, tôi..."
"Cậu không cần nói gì cả, tôi không có ý ép buộc cậu, thích cậu là việc hạnh phúc nhất của tôi trong những năm này. Cậu muốn nhiệm vụ gì cũng được, có quá trớn cũng chẳng hề gì."
Trái tim Chử Trần nhói lên, như thể đã bị cái tên Lục Xuyên Trạch này lấp đầy hết chỗ trống. Từ năm sáu tuổi cho tới năm hai mươi mốt, mười lăm năm, hai người họ đã ở bên nhau mười lăm năm rồi.
Thích Lục Xuyên Trạch ư, Chử Trần không rõ, ghét sao, chắc chắn không.
Cho dù bên ngoài có gắn cho bọn họ mối quan hệ là gì chăng nữa, kẻ thù cũng được, bạn thân chẳng sao. Ở trong tim Chử Trần, Lục Xuyên Trạch là một phần không thể thiếu của cậu, cậu không thể bỏ rơi Lục Xuyên Trạch.
"Lục Xuyên Trạch, hiện tại trong lòng tôi rất rối bời, cho tôi thêm thời gian được chứ, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời toàn vẹn."
"Được."
Lục Xuyên Trạch dựa sát vào Chử Trần, gần như muốn tựa đầu vào lồng ngực cậu, Chử Trần cúi đầu nhìn người kia, có cảm giác như đang trải qua cuộc sống yên bình[3].
"Còn làm nhiệm vụ nữa không?"
"...Có."
Chử Trần hít sâu một hơi, ngay bên tai Lục Xuyên Trạch thổi nhẹ. Lục Xuyên Trạch như bị sét đánh, cảm giác tê rần ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể.
Tai của cậu rất nhạy cảm, Lục Xuyên Trạch suýt nữa đã không khống chế được mà phát ra tiếng động.
"Cục cưng Alpha, mùi của tôi chưa đủ ngọt? Sao em không nhìn thẳng tôi chứ, em sợ gì, sợ chỉ cần nhìn sẽ phải lòng tôi ư."
Nhục quá đi, anh hai diễn không thấy ngượng hả trời, lời thoại kiểu này khiến mặt cậu đỏ như gấc, căn bản không dám nhìn biểu cảm của "cục cưng" trong lòng mình.
"Đúng, em sợ sẽ phải lòng anh. Pheromone của anh là mùi hương dễ chịu nhất em từng biết, tất nhiên em cũng chưa từng ngửi pheromone của Omega khác, nhưng trong lòng em anh chính là người đặc biệt, có một không hai."
Dường như Lục Xuyên Trạch đã bắt nhịp được với tiết tấu, lời thoại cứ thế tuôn ra như đã được thiết lập, khiến Chử Trần một câu cũng không chống trả nổi.
"Lục Xuyên Trạch, đừng nói nữa mà, sao tôi có cảm giác cậu sắp cướp luôn mấy câu thoại của tôi ý."
Máy liên lạc của Chử Trần vang lên vài hồi chuông, một file được gửi tới, cậu mở file có tên: Làm sao để crush yêu bạn đến chết đi sống lại.
"Anh hai cậu gửi đấy, hay là cậu học thử rồi chúng ta diễn lại lần nữa."
"Cảnh báo cảnh báo, ký chủ đang có tâm lý ăn may[4], xin ngưng việc diễn xuất, làm thật lòng mình, đây không phải đóng phim, là sự biểu đạt tình cảm một cách chân thành."
Chử Trần và Lục Xuyên Trạch đồng loạt ngẩn người, còn phải biểu đạt tình cảm chân thành. Lục Xuyên Trạch cười nhìn Chử Trần, ánh mắt ám chỉ Chử Trần cần có tình cảm.
"Không thì chúng ta đổi địa điểm đi."
Lục Xuyên Trạch mừng rỡ đồng ý, không nói mấy cái khác, bây giờ tay của cậu chống trên tường sắp tê liệt luôn rồi, bỏ xuống lắc tới mấy lần, liền bị Chử Trần nắm lấy.
Từng động tác xoa bóp dùng lực vừa đủ trên cổ tay, làm giảm đi sự đau nhức, ấy thế mà có người vẫn mạnh miệng nói: "Chỉ là tôi thương cho thân thể của mình thôi, không có ý gì khác."
"Tôi biết rồi."
Địa điểm tác chiến trực tiếp chuyển sang bên bàn, Lục Xuyên Trạch ngồi xuống, Chử Trần nhích xuống gần kề cậu, nở một mụ cười gian tà, "Lục Xuyên Trạch, cậu không chạy thoát đâu, nếu như dám chạy tôi sẽ trói cậu lại, nhìn thấy căn phòng đằng sau không, nó được chuẩn bị cho riêng cậu đấy, thích chứ?"
Lục Xuyên Trạch mê đắm nhìn Chử Trần, tay không tự chủ được mà đè lên đôi môi mỏng căng mọng của người trước mắt, xúc cảm mềm mịn. Kể cả có là khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, trong lòng Lục Xuyên Trạch vẫn cảm thấy nóng như lửa đốt, như thể đấy thật sự là câu nói trong lòng Chử Trần vậy.
"Tôi cầu còn không được, chỉ mong có thể ở cạnh cậu mỗi ngày, cậu muốn tôi làm gì cũng được."
Chử Trần chút nữa thì bị Lục Xuyên Trạch dụ dỗ, rung động đến ê chệ, trói cậu ấy lại, nghĩ thôi đã phấn khích là sao.
Câu nào nên nói thì vẫn phải nói, "Cậu không chạy được đâu, tôi đã giăng lưới hết rồi, còn có cả vệ sĩ. Nếu như cậu dám chạy tôi sẽ khiến cậu không bao giờ có thể chạy được nữa."
Lục Xuyên Trạch chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng vòng qua eo ôm lấy Chử Trần, mặt áp vào lồng ngực cậu, "Không chạy đâu. Dù cậu có đuổi tôi cũng không bao giờ chạy."
_______________________
Chú thích:
[1] 直球(打直球): Thuật ngữ trong bộ môn bóng chày, tư thế đỡ bóng phải thẳng, vụt bóng theo một đường thẳng. Được dùng trong ngôn ngữ mạng để chỉ một người thẳng thắn trong tình cảm, không vòng vo.
[2] 水中月镜中花: "Trăng dưới nước, hoa trong gương" chỉ hình ảnh phản chiếu của sự vật, không có thực, không tài nào nắm bắt được, ẩn dụ những thứ huyễn hoặc, xa vời không thể với tới.
[3] Câu đầy đủ "岁月静好,现世安稳": là câu thề ước của Hồ Lan Thành dành cho Trương Ái Linh trong đám cưới, ý nói: muốn cùng người trải qua cuộc sống yên ổn không màng tất cả, chẳng cầu danh lợi, chỉ cầu bình an. Tuy rằng kết thúc của cuộc tình này không mấy vui vẻ, nhưng người đời sau vẫn ghi nhớ và coi đây là một mối tình đẹp đầy cảm xúc.
[4] 侥幸心理: Tâm lý ăn may là một bản năng tự bảo vệ mình bởi trước những áp lực, nguy hiểm khiến trong lòng bất an, lo lắng. Khi đó sẽ xuất hiện như suy nghĩ đại loại như "chừa mình ra", cho rằng mình sẽ không xui xẻo đến thế, tìm đủ lý do để có thể giảm bớt sự căng thẳng của vấn đề đang gặp phải.