Chử Trần vẫn tiếp tục khóc, Lục Xuyên Trạch liền lúng túng, lấy chiếc khăn tay đứng ngắc ngứ ở đó nhìn cậu.
"Còn nhìn nữa, đưa cho tôi."
Sau khi khóc xong ánh mắt Chử Trần càng long lanh, những giọt nước còn đọng lại vành mắt lấp lánh ánh sáng. Giọng nói tuy dữ dằn những ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn.
Khóe môi Lục Xuyên Trạch cong cong, lần đầu tiên nhìn loài hoa này đã cảm thấy chúng rất hợp với Chử Trần, rễ cây cứng chắc bên trong nhưng lại mềm mại hơn bất cứ thứ gì.
"Lần này tôi hiểu lầm cậu, xin lỗi nhé. Nhưng cậu cũng có lỗi đáng lẽ ban đầu phải giải thích cho tôi, chứ không phải để tôi tức giận rồi cậu cũng không biết."
"Ừ, lần sau không vậy nữa."
Những ngôi sao treo cao trên bầu trời, ánh trăng soi rọi phủ khắp cả mặt đất, khiến cho chiếc bóng của cả hai bị kéo thật dài thật dài.
"Có muốn về nhà không, giờ đã muộn rồi."
Chử Trần thử bước hai bước, chân vẫn còn đau chết đi được, vùng da bị thương cọ vào làm cậu không dám đi tiếp nữa.
"Cậu về trước đi, tôi ngồi đây hóng gió xíu."
Ngay khi ngồi xuống vết thương cũng theo đó mà bị chạm phải, đau đến mức Chử Trần cau mày lại, nhưng vẫn không thể hiện ra điều gì khác thường.
Lục Xuyên Trạch quan sát kỹ chân của Chử Trần, trông thấy ống quần cậu hình như bị rách thành một cái lỗ.
"Chân cậu sao vậy?"
Chử Trần rụt chân lại, lấy hoa che đi nói, "Có sao đâu."
Lục Xuyên Trạch ngồi xuống, kéo lấy chân cậu giữ chặt, "Để im, tôi xem thì sao?"
Ống quần bị rách thành một cái lỗ to, trên làn da trắng muốt đã xuất hiện những tơ máu, bị bầm một mảng lớn.
Lục Xuyên Tạch nhíu mày kéo tay kia của Chử Trần, "Lên đây, tôi cõng cậu đến phòng y tế."
"Không cần, cũng có sao đâu."
Lục Xuyên Trạch cũng không muốn nhiều lời với Chử Trần trực tiếp cõng cậu đi, khi đó Chử Trần vẫn chưa phân hóa cơ thể cao gầy, bụng phủ một múi sầu riêng.
Một tay Chử Trần vòng qua cổ Lục Xuyên Trạch, tay kia thì cầm bó hoa. Đêm hội kết thúc cũng là lúc mọi người đã rời đi hết, sân trường chỉ còn lại hai người họ, nhưng cho dù có như thế thì Chử Trần vẫn vùi đầu vào cổ Lục Xuyên Trạch, chỉ lo có người nhìn thấy bộ dạng này của mình.
Cuối cùng hôm đó hai người không tới phòng y tế, bệ hạ tự mình lái xe đến đón Chử Trần, về tới nhà cậu bảo người làm thành hoa khô, tới bây giờ chúng vẫn được trưng ở tủ sách trong phòng.
Chử Trần vân vê hoa trên tay, mạch suy nghĩ đột nhiên từ hồi ức trở lại, hương hoa vẫn đang quanh quẩn bên cậu, mùi hương y hệt đêm đó.
Cậu vội vã bước tới cửa sổ, kéo tấm rèm ra, trong sân đầy ắp hoa hồng. Lục Xuyên Trạch đứng giữa những bông hoa dùng tinh thần lực điều khiển cánh hoa, chúng dần dần tập hợp lại thành chữ....Xin lỗi.
Chử Trần cách một dàn hoa nhìn vào mắt Lục Xuyên Trạch, thứ tình cảm được che giấu kia cậu dường như hiểu lại dường như không hiểu, mơ hồ cảm nhận được mình hình như đã biết được bí mật gì đó rất khủng khiếp, lại bị bản thân nhét lại tận sâu trong trái tim.
[Ba Chử: Lên đây.]
Lục Xuyên Trạch bị đuổi đi khoảng một tiếng cuối cùng được về lại phòng, tóc của Chử Trần còn chưa khô hẳn, trên mặt không có bất kì biểu hiện gì nhìn không rõ tâm trạng.
"Anh Tranh Tranh, em biết sai rồi, vừa nãy em không để ý tới cảm xúc của anh, tha thứ cho em được không?"
Chử Trần quay người rời đi, tay áo lại bị người giữ chặt, Lục Xuyên Trạch như một chú chó sói lai ưa bám người, vung móng lắc đuôi biểu thị muốn được sờ.
"Ừm. Cậu tắm đi, không còn sớm nữa đi ngủ."
Lúc Lục Xuyên Trạch bước ra thì Chử Trần đã ngủ rồi, cậu tìm quanh phòng không thấy chiếc chăn nào còn thừa, vừa nghĩ ra sofa ngủ tạm một đêm, thì nghe thấy giọng Chử Trần cất lên.
"Cậu đi đâu thế, lên ngủ chung đi, ở đây có hai chiếc chăn."
Lục Xuyên Trạch ngập ngừng quay người trèo lên giường, nhưng chỉ nằm đúng một góc nhỏ xíu.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức Lục Xuyên Trạch sắp đi vào giấc, cậu nghe thấy giọng nói lí nhí của Chử Trần, cậu ấy nói: "Xin lỗi, tôi không tức giận."
Chử Trần biết Lục Xuyên Trạch chưa ngủ, chỉ là lời xin lỗi thôi có gì đâu mà phải ngại, Lục Xuyên Trạch dỗ cậu mấy lần lận, cậu chỉ cảm thấy có lỗi thế thôi.
Lục Xuyên Trạch mỉm cười, xoay người nhét cánh tay Chử Trần đang để bên ngoài vào trong chăn, "Ngủ ngon, anh Tranh Tranh."
Chử Trần nhắm mắt lại đáp, "Ngủ ngon."
Khi Chử Trần tỉnh dậy bên cạnh đã đặt một cốc nước ấm, Lục Xuyên Trạch ghi nhớ việc cậu ngủ dậy sẽ bị đau họng, Chử Trần uống một ngụm, trong lòng càng cảm thấy áy náy.
Sau khi sắp xếp xong xuôi Chử Trần tìm một lượt cũng không thấy bóng dáng Lục Xuyên Trạch đâu, đoán chừng cậu ấy đã ra ngoài luyện tập rồi.
Chử trần lướt máy liên lạc, bỗng nhiên không biết sao lại nhảy ra một bài quảng cáo, cậu ấn vào phát hiện đây là một diễn đàn.
Trang chủ diễn đàn xuất hiện một chủ đề: Chọc giận bạn trai phải làm sao?
Chử Trần tò mò ấn vào thấy mọi người comment một đống lời khuyên, tuy rằng có mấy chỗ cậu xem không hiểu lắm, nhưng không ảnh hưởng tới những ý nghĩa nảy ra trong đầu.
Cầu cứu: Chọc giận bạn trai làm thế nào đây?
Viết xong cậu còn kể lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua đăng lên, chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi đã lướt thấy cả đống câu trả lời.
Lầu 1: Chủ thớt, cậu "thẳng" thật đó, là Alpha đúng không. Bé Omega hiện tại chỉ đang nói một đằng nghĩ một nẻo thôi, trong lòng người ta chắc chắn muốn cậu có thể hiểu được tình cảm của mình. Ai mà biết được cậu lại còn trách ngược người ta, tầm này thì đúng là chỉ còn cách khuyên chia tay thôi.
Lầu 7: Từ từ đã. Bé Omega thật đáng thương quá đi, trái tim cậu ấy bị cậu làm cho tan nát rồi, phì phì, đồ trai đểu.
Chủ thớt: Không phải không phải, mấy người nghĩ nhầm rồi, chỉ là bạn bình thường thôi, tự dưng khuyên chia tay, trai đểu gì đó, tôi không phải vậy.
Chử Trần câm nín luôn, sao mọi người lại tự động cho cậu là Alpha, cậu mới là Omega đây nè.
Lầu 10: Xì, chỉ là bạn bè, càng tồi hơn.
Chử Trần cùng với mọi người trên diễn đàn tranh luận hồi lâu cũng không thoát nổi cái mác trai đểu, ngược lại còn trực tiếp knockout chính mình.
Tới cuối cùng Chử Trần cũng mệt lả, tắt luôn cái diễn đàn đó đi, mắt không thấy tâm không phiền.
"Chử Trần, qua ăn cơm."
Trên bàn bày rất nhiều món cậu thích ăn, nhìn bề ngoài thì đều là do Lục Xuyên Trạch tự tay làm. Trong lòng Chử Trần chợt nhớ tới một bình luận trên diễn đàn, người ta đối tốt hết mức với cậu như vậy, cậu lại làm như không thấy.
M*, hình như mình đúng là một tên đểu.
Hôm qua suýt thì đuổi Lục Xuyên Trạch đi, vậy mà người ta vẫn nấu bữa sáng cho cậu, còn biết để nước trên đầu giường. Cậu thì ngoài việc biết Lục Xuyên Trạch thích ăn gì, ghét thứ gì dường như những điều khác đều không biết.
"Haiz."
Lục Xuyên Trạch nuốt miếng rau đang nhai trong miệng, căng thẳng nhìn Chử Trần, "Cậu sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị ư."
Chử Trần rầu rĩ đáp: "Không phải, do tôi đang nghĩ kì thực tôi vẫn chưa hiểu rõ cậu. Giống như mấy câu ông nói gà bà nói vịt ngày hôm qua, chắc chắn sau này sẽ không như vậy nữa."
"Sẽ không đâu, hôm qua cậu chưa kịp hiểu, tôi cũng không suy xét tới suy nghĩ của cậu, giao tiếp ở những khía cạnh khác hoàn toàn không có vấn đề gì. Hơn nữa, cậu hiểu rõ tôi mà."
Chử Trần vừa nghe vừa gật đầu lia lịa, Lục Xuyên Trạch nói quá chuẩn.
"Ò, cũng chỉ hiểu sơ sơ thôi, sau này tôi nhất định sẽ càng hiểu rõ cậu hơn."
Nói xong cậu còn gắp cho Lục Xuyên Trạch món cậu ấy ưa thích, ân cần trong bữa ăn một cách kỳ lạ. Làm Lục Xuyên Trạch được chiều mà thấy sợ là sau khi ăn xong Chử Trần nhận việc dọn dẹp bát đũa.
Điểm du lịch nổi tiếng nhất Hắc tinh là nơi tái hiện lại hoàn toàn công viên vui chơi ở Trái đất cũ, hấp dẫn du khách tới không ngớt.
Nơi đây quy tụ tất cả mọi người từ khắp nơi trên thế giới, có người đến để tìm hiểu lịch sử Trái đất, có người đến để check in chụp hình, nhiều nhất là các đôi tình nhân đến để cầu nguyện.
Hắc tinh còn một cây cổ thụ nhân duyên được bảo tồn của Trái đất cũ, nó có thật sự là cây nhân duyên hay không khó lòng đào sâu nguyên cứu, chỉ biết khi khai quật văn vật đã nhìn thấy một vài bức ảnh. Cái cây trong ảnh treo dây đỏ kín cả cành, trên đó viết toàn là những câu chữ cầu tình duyên, thế nên cái cây này cũng trở thành cây thần nổi tiếng gần xa.
Chử Trần mặt không cảm xúc đi cùng Lục Xuyên Trạch đến cầu sợi dây nhân duyên, dùng bút lông của Trái đất chậm chạp viết không được chữ nào. Cậu đâu có gì cần cầu tình duyên, do dự nửa ngày chỉ đành viết lên đó ba chữ Lục Xuyên Trạch.
Mong rằng Lục Xuyên Trạch có thể cầu được một tình duyên tốt, cũng coi như bù đắp cho cậu ấy.
Ngay lúc Lục Xuyên Trạch vừa tới gần Chử Trần liền che lại, "Không được nhìn, nhìn rồi thì sẽ không linh nghiệm nữa."
Cậu nhìn bàn tay trống không của Lục Xuyên Trạch, tò mò hỏi: "Cậu viết xong rồi à."
Lục Xuyên Trạch viết nhanh thế, ngay cả việc tới đây cũng do cậu ấy đề nghị, có khi nào cậu ấy thích ai rồi không, tất cả thứ này đều là âm mưu từ trước.
Chử Trần không ngừng dùng lực vân vê dây tơ hồng, đè nén cảm giác chua chát không rõ xuất hiện, chạy đi tìm đại một chạc cây treo lên. Nếu như cậu nhìn chung quanh sẽ thấy cách đó là dòng chữ viết trên miếng vải đỏ khiến cậu không vui.
"Lục Xuyên Trạch, cậu thích ai rồi hả."
Chử Trần đầu hơi cúi xuống, hàng lông mi dài ngăn cách tất cả cảm xúc trong mắt.
"Ừ, tôi tưởng cậu biết."
"Tôi cần phải biết sao? Tôi chẳng muốn biết tí nào."
Chử Trần nổi giận, nhưng hoàn toàn chẳng rõ vì sao mà mình lại bực đến thế, khi nghe thấy Lục Xuyên Trạch nói thích ai khác phổi của cậu như muốn nổ tung. Giống như cảm giác đau đớn khi bị anh em tốt trộm tìm người yêu sau lưng mình, chỉ còn mình cậu là chó độc thân.
Lục Xuyên Trạch nhìn theo bóng dáng Chử Trần tức xì khói đầu mà khóe miệng cong cong, người như Chử Trần nếu không kích thích vài lần căn bản sẽ không hiểu ra.
Nghĩ tới tin nhắn sáng nay đọc được ý cười trên gương mặt cậu phai dần, sao có nhiều người theo đuổi Chử Trần thế chứ, câu tỏ tình ngập tràn tình ý khiến pheromone của Lục Xuyên Trạch không khỏi thoát ra.
Chử Trần ngủ rất sâu, căn bản không biết mới sáng sớm đã có người hẹn cậu đến cây nhân duyên cầu tình duyên, nói bóng nói gió nhưng trong đó đều toàn ý nghĩ mến mộ. Cái gì mà không cầu hồi đáp làm bạn bè là được, làm bạn bè cái con khỉ, nằm mơ đi.
Lục Xuyên Trạch xóa sạch tin nhắn của người đó, làm như không có chuyện gì xảy ra, vừa ra ngoài đã dụ Chử Trần đến cây nhân duyên. Chỉ là không biết cậu ấy viết gì lên dây, cậu ấy thích người nào rồi, hay là tự viết tên của mình.
"Chử Trần, đi công viên giải trí chơi đi, không phải cậu vẫn muốn đi sao, hôm nay phải chơi cho sảng khoái."
Chử Trần quay đầu lườm Lục Xuyên Trạch, "Tôi muốn đi lúc nào, đâu còn là con nít nữa."
"Sao không phải, hôm nay cậu 10 tuổi, vẫn là cậu bé muốn đi công viên giải trí sau đó gặp chuyện toàn khu bị mất điện."
Chử Trần lúc 10 tuổi lén trốn khỏi cung đi tìm Lục Xuyên Trạch, dẫn cậu đi tới khu công viên giải trí không người. Từ phía đống cỏ dại chui vào trong, một khu công viên giải trí trong mơ hiện ra trước mắt, chỉ là nơi này không kiếm tiền nên đã bị bỏ hoang từ lâu.
Lục Xuyên Trạch biết điều này, nhưng Chử Trần chưa bao giờ đi công viên giải trí nên không biết. Bởi vì không có nhân viên làm việc, Lục Xuyên Trạch đành lừa cậu chỗ này bị cắt điện.
Ngày hôm đó Chử Trần tay cầm tiền ngơ ngác ngồi một mình trên đu quay ngựa gỗ, ngắm ánh hoàng hôn chiều tà, nghe Lục Xuyên Trạch kể chuyện cả một ngày.
Về sau bệ hạ đã mua lại khu công viên đó biến nó thành một trong những địa điểm vui chơi nổi tiếng nhất Thủ đô, nhưng người là nguyên nhân mà nó được xây dựng lại chưa quay trở lại lần nào.
Chử Trần nhìn đu quay ngựa gỗ kia, không vui nói: "Cũng chỉ có tôi lúc 10 tuổi tin là mất điện khiến cho cỏ ở khu vui chơi mọc dài ra. Có phải cậu luôn lén cười nhạo tôi đấy chứ."
"Không không, khi đó tôi chỉ nghĩ sau này có tiền rồi nhất định phải dẫn cậu đi công viên giải trí một lần."
Gia đình Lục Xuyên Trạch gia giáo nghiêm khắc, lúc nhỏ căn bản không có cái gọi là tiền tiêu vặt, về sau tích góp từng chút một, cậu muốn xây cho anh Tranh Tranh nhà mình một khu vui chơi.