Trùng tộc tới thì nhanh, rút lui càng như một cơn gió. Chưa tới 2 tiếng đám trùng tộc còn sót lại đã chạy mất tăm mất dạng.
Trong lòng Chử Trần cảm thấy không yên tâm, dường như lần này đám trùng tộc không phải đang tuyên chiến, mà giống như đang thăm dò đường đi.
"Lục Xuyên Trạch, cậu về đi, không có chuyện gì nữa đâu."
Chử Trần tùy tiện vẩy vẩy bàn tay còn đang dính vài giọt máu, cổ tay vốn trắng nõn giờ đây xuất hiện thêm vài vết đỏ chót.
Lục Xuyên Trạch như nhà ảo thuật lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, nắm lấy tay Chử Trần cẩn thận lau sạch vết máu cho cậu. Chiếc khăn trắng tinh được điểm một vài vệt đỏ của máu, lại gợi lên cảm giác vô cùng chói mắt.
"Chử Trần, tôi đi đây."
Đôi mắt của Lục Xuyên Trạch sâu thăm thẳm, khi đôi mắt đen láy đó chăm chú nhìn sẽ làm người đối diện khó mà phân biệt được cảm xúc ẩn giấu bên trong. Chử Trần chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nóng dần lên, trước ánh mắt đầy tính tấn công này, cậu không thể làm gì khác ngoài việc cúi đầu không nhìn nữa.
Chử Trần lẳng lặng nhìn bóng lưng Lục Xuyên Trạch rời đi, có tia sáng chiếu trên người cậu ấy, tựa hồ giây tiếp theo sẽ vụt tắt ngay lập tức.
Chử Trần hoảng hốt, cổ họng như bị một cục bông khổng lồ chặn lại không thể phát ra tiếng động. Chân không khống chế được mà tiến lên hai bước, hét lớn nói: "Lục Xuyên Trạch, lần sau tôi muốn ăn thịt nướng."
Trong mắt Lục Xuyên Trạch xẹt qua sự kinh ngạc, ý cười hiện trên gương mặt cậu, nhìn Chử Trần đang đi xa dần, "Tôi nhớ rồi."
Hai má Chử Trần có hơi nong nóng, lúc nói ra câu đó còn hồi hộp hơn cả lúc kiểm tra phân hóa đợt đầu. Trái tim cậu đập thình thịch không thể kiểm soát, tưởng chừng như muốn bay ra khỏi lồng ngực luôn.
Trong phòng còn một đống hạt giống Lục Xuyên Trạch để lại, trên túi trắng bóc, Chử Trần nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không rõ đây là hạt giống gì.
Cậu bèn kéo mấy cái lốp xe cũ còn sót lại sau buổi huấn luyện mấy ngày trước, chia đôi ra, đem hạt giống trồng dưới lớp đất. Nhìn lại căn phòng quả thật hơi chật để trồng hoa, vì thế mà Chử Trần lại phải chuyển mấy cái bồn hoa tự chế ra đặt bên ngoài, mệt đến mức thở hổn hển.
Cuộc sống trong quân đội buồn tẻ hơn nhiều so với ở thủ đô, nhưng dạo gần đây Chử Trần lại tìm thấy niềm vui mới, đó chính là chọc Lục Xuyên Trạch.
Đã rất lâu rồi kể từ khi tốt nghiệp Chử Trần mới nhớ ra cậu cùng Lục Xuyên Trạch từng là bạn học, có điều Lục Xuyên Trạch học ngành chế tạo chip cao cấp, còn cậu lại học ngành cơ giáp chiến đấu.
Chử Trần thích cái cảm giác cho Lục Xuyên Trạch ăn hành trong sàn đấu thực tế ảo, không dùng tinh thần lực thì cơ hội chiến thắng của cậu càng cao hơn. Lục Xuyên Trạch nhường mình, cậu biết rõ, nhưng nói sao nhỉ, chắc là tình thú ấy.
"Lục Xuyên Trạch, tôi out đây, trùng tộc lại tới rồi."
Mấy ngày gần đây số lần trùng tộc tới quả thật rất nhiều, có ngày còn tấn công ba đợt liên tục. Chử Trần đứng trong vòng bảo vệ khó khăn day day hai mắt, những ngày này thật sự khiến cậu mệt mỏi, cả cơ thể đều đang biểu tình dữ dội, tới mức đứng cũng ngủ được.
Cả người Chử Trần đang lờ đờ đột nhiên cảm nhận được gì đó ngay lập tức tỉnh táo lại, trùng vương của đám trùng tộc tới rồi.
Thân hình của cô ta to bự như muốn che kín cả mặt trời đang ngự phía trên, cánh tay cứng như sắt tùy ý phá vỡ tòa nhà ở gần đó. Từ miệng cô ta phát ra tiếng kêu, ra lệnh cho tất cả đám binh sĩ của mình tới trợ giúp.
"Ngươi là Chử Trần đúng không, ta là vương của trùng tộc."
Thanh âm của trùng vương từ trong não của Chử Trần phát ra, nó thuộc một loại sóng điện đặc biệt.
"Xin chào, ta nhất định sẽ lấy cái đầu người, à, đầu bọ để tiếp đãi ngươi cho tốt."
Giọng điệu khi nói chuyện của Chử Trần có phần uể oải, mang theo chút kiệt sức khó lòng nhận thấy.
Trùng vương không rõ đang nghĩ gì cười lên mấy tiếng, tiếng cười xuyên qua não khiến Chử Trần cảm thấy nhức đầu.
"Xem ra ngươi vẫn chưa phát hiện, ta còn tưởng rằng ngôi sao mới của đế quốc lợi hại lắm chứ."
Chử Trần biết rõ cô ả đang nói gì, nhưng hiện giờ thân thể cậu đã bắt đầu báo động rồi, tuyến thể sau gáy đập như đang muốn ra kháng nghị, thể hiện sự bất mãn.
"Ngươi cũng chỉ có cái miệng mà thôi, ta vẫn rất khỏe."
Bản tay Chử Trần nắm chặt lại, gắng gượng đè lại pheromone đang cuộn trào trong người. Cậu vươn tay sờ tìm rãnh ẩn trong cơ giáp, thuốc ức chế vẫn còn đây, trái tim đang đập loạn đã giảm đi đôi chút.
"Vậy sao? Mấy ngày trước ta liên tục cho cậu uống thuốc kích thích tuyến thể, chỗ đó đẹp như vậy giấu đi không phải rất đáng tiếc sao."
Trùng vương nói rồi cười thích thú, không quên đập điên cuồng vào vòng bảo vệ, hoàn toàn không sợ hãi vòng bảo vệ có điện áp hay không, một trăm phần trăm là kẻ điên.
Đôi chân Chử Trần hơi run run, chỉ có thể nhờ vào việc cắn đầu lưỡi để duy trì tạm thời tỉnh táo.
Từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ tới việc sẽ căm hận thân phận omega như này, ở nơi toàn là alpha mà để lộ ra pheromone, cậu còn là người có tinh thần lực cao nữa, chắc chắn sẽ khiến mọi người phát điên.
Chử Trần vươn tay tính lấy thuốc ức chế, trùng vương vẫn giữ bộ dáng chắc chắn chiến thắng, không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn vui vẻ mà phát ra tiếng rít.
"Không có tác dụng đâu, thuốc của ta dù ngươi có dùng trăm loại thuốc ức chế cũng vô dụng. Ha ha ha ha ha."
Tiếng cười quái dị kích thích vào sâu những tế bào trong não khiến Chử Trần càng đau đầu hơn nữa, nắm tay đập mạnh vào cơ giáp, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câm mồm."
Ngay giây tiếp theo Chử Trần như cơn gió bay đến, thanh cổ kiếm được biến ra lập tức chặt đứt cánh tay của trùng vương, "Ta bảo ngươi im miệng."
"Chử Trần, cậu sao vậy?"
Đám người Tiết Thành bị tinh thần lực của Chử Trần làm ảnh hưởng phải tránh vào vòng bảo vệ, muốn đi ra cũng không được.
Đợi cho lũ trùng tộc rục rịch trở lại Chử Trần mới thu hồi tinh thần lực, thừa dịp trùng vương chưa kịp trở tay cậu gửi tin nhắn cho Lục Xuyên Trạch: "Mau tới."
Chung quy trùng vương vẫn là kẻ đáng gờm, Chử Trần đánh nhau với cô ta một lúc vẫn không phân thắng bại.
Lục Xuyên Trạch nhận được tin nhắn của Chử Trần, khí thế giết đám trùng tộc xung quanh càng ác liệt hơn. Căn cứ nơi đội cậu đóng quân đã đấu với 3 đợt tấn công liên tục của địch, tinh thần lực 3S được phát huy đến mức cùng cực. Vừa diệt được đám trùng tộc, Lục Xuyên Trạch liền khởi động cơ giáp biến mất.
Cơ thể của Chử Trần càng lúc càng trở nên nóng bức, miếng dán tuyến thể sắp không thể chặn được nữa rồi. Trên cánh tay cậu đã có 4 vết kim tiêm, chúng trở nên sưng phù từ lâu, mỗi lần nhấc tay đều như bị tra tấn.
Nơi đặt viên hạch của lũ trùng tộc là ở phần đầu, Chử Trần biết rõ nhưng lại không có cơ hội để tiếp cận trùng vương.
Bên trong cơ giáp đều là mùi pheromone của cậu, cả khuôn mặt đỏ au, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả mái tóc, đến quần áo cũng bị ướt đến mức dính chặt vào người, cảm giác dính dớp khiến Chử Trần nhăn mày khó chịu.
Cậu tiếp tục chém đứt một cái chân nữa của trùng vương, như kẻ điên mà tấn công về phía đầu của cô ta.
Tinh thần lực đã có dấu hiệu dần cạn kiệt, may mà chưa hề để lộ ra một chút pheromone nào.
Uỳnh.
Chử Trần bị đá bay xuống đất, bên tai vọng lại tiếng la đau đớn của Tiết Thành. Tiếp theo đó cậu không còn nghe thấy gì ngoài tiếng ong ong ù tai, bắt đầu xuất hiện ảo giác, hô hấp càng trở nên nặng nề hơn.
Chỉ buông lỏng tinh thần lực vài giây, pheromone cam thanh mát ngay lập tức bay ra bên ngoài, khiến cho các binh sĩ đang chiến đấu xung quanh đều khựng lại hết.
Đây, rõ ràng là pheromone của omega.
Bọn họ theo pheromone tìm nơi phát ra mùi hương, chợt thấy Chử Tràn đang vật lộn với sự khó chịu để đứng dậy.
Thượng tướng của họ là omega.
Khoảng chừng 2 giây sau, trong không khí lại bay tới một mùi pheromone khác.
Rõ là mùi sữa ngọt, nhưng khiến tất cả mọi người đều có cảm giác rùng mình, lạnh quá. Giống như là đang bị những mảnh vụn băng tuyết sượt qua mặt, vừa lạnh lại vừa đau.
Những người bị pheromone của Chử Trần thu hút lập tức tỉnh táo trở lại, quanh đây có một alpha cấp cao đang tuyên bố chủ quyền.
Lục Xuyên Trạch chạy nhanh tới đỡ Chử Trần dậy, tinh thần lực giống con rắn đang lang thang tìm đúng yếu điểm nơi não trùng vương, tựa như chiếc kim nhọn, khiến cho trùng vương lập tức ngã xuống.
Thấy tình hình bất lợi đám trùng tộc còn lại lập tức chạy mất. Nhưng không ai chú ý đến mới vừa nãy có thứ gì đó chui ra từ cơ thể của trùng vương sau đó biến mất không thấy nữa.
Đầu óc của Chử Trần vẫn còn ngừng hoạt động, thơ thơ thẩn thẩn trèo từ cơ giáp xuống, quần áo giờ đây toàn là mồ hôi.
Lục Xuyên Trạch đi đến chỗ cậu cởi áo ra khoác lên người Chử Trần, sau đó ôm cậu rời khỏi chiến trường.
Những người có mặt ở đó ai cũng đều ngơ ngác, chỉ biết đờ người nhìn Lục Xuyên Trạch ôm thượng tướng của mình đi khuất. Tinh thần lực của cậu ta mạnh đến mức không ai dám lại gần, hơn nữa nhìn sắc mặt Lục Xuyên Trạch trầm xuống, như sắp giết người đến nơi.
Mồ hôi của Chử Trần thấm ướt cả tay Lục Xuyên Trạch, cơ thể bị cưỡng ép phát tình trở nên suy yếu, không còn chút sức lực nào.
"Lục Xuyên Trạch, sao bây giờ cậu mới tới."
Chử Trần trông vô cùng đáng thương, làm cho trái tim của Lục Xuyên Trạch chợt nhói lên, cậu ấy chịu ấm ức rồi.
"Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy đâu."
Lục Xuyên Trạch đặt Chử Trần nằm xuống giường, xoa đầu cậu, "Đừng buồn nữa nhé, lát nữa tôi sẽ làm thịt nướng cho cậu ăn."
Chử Trần không chịu được mà cựa quậy trên giường, bộ dạng khóc thút thít trông cứ như mèo con.
Hết cách Lục Xuyên Trạch chỉ đành ngồi xổm xuống nhìn Chử Trần đang hé hờ đôi mắt, "Chử Trần, có muốn dùng đánh dấu tạm thời không?"
Chử Trần khó khăn xé rách miếng dán sau gáy, "Làm đi."
Lục Xuyên Trạch cúi người, tiến đến sát tuyến thể của Chử Trần, hơi thở nóng như lửa đốt làm cậu không thoải mái mà run lên, quá gần, hơi ấm đó bao bọc lấy cậu, trái tim cứ đập thình thịch từng nhịp như thế.
Làn môi mỏng dịu dàng chạm vào tuyến thể của Chử Trần, làm cậu nóng bỏng người. Cơ thể không thể chịu được mà run lên, tay nắm chặt lấy lớp ga trải giường dưới thân, căng thẳng tới mức không thể ngừng nuốt nước bọt.
Hàm răng cắn vào tuyến thể, kích thích Chử Trần không thể không phát ra tiếng rên rỉ, rất đau, khi pheromone được truyền vào tuyến thể, cái cảm giác khó nói kia mới dịu đi đôi chút.
Chử Trần nằm liệt trên giường, không còn chút sức nào để nhấc người dậy, cũng may giờ kỳ phát tình đã trôi qua.
Lục Xuyên Trạch liếm sạch vết máu trên tuyến thể của cậu, thay đồ rồi đắp kín chăn cho Chử Trần, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh. Pheromone vẫn đang ôm quanh thân, bảo vệ người trên giường kỹ càng.
Chử Trần tỉnh dậy cử động cổ, theo phản xạ sờ thử tuyến thể, cơn đau ập đến làm cậu kêu lên một tiếng.
"Đừng động, bị nhiễm trùng thì sao?"
"Cậu là chó à?" Giọng Chử Trần khàn đặc, Lục Xuyên Trạch thấy vậy bèn đỡ cậu dậy uống hớp nước trơn họng.
"Ừm."
Hiện giờ đầu óc của Lục Xuyên Trạch không để tâm gì cả, mà thay vào đó có lẽ toàn hình ảnh của Chử Trần, bị gọi là chó cũng chấp nhận.
Chử Trần nắm lấy áo, thở dài, không biết nên nói thế nào với bọn Tiết Thành, nghĩ đến hói cả đầu.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới.
Âm thanh Tiết Thành gõ cửa ngay lập tức vang lên.
"Khụ khụ, anh Chử, tôi có thể vào không?"
Tiết Thành thò đầu vào, hướng đôi mắt long lanh về phía Chử Trần.
"Vào đi."
Căn phòng vốn dĩ đã bé tí bất chợt cả một đám người chen chúc vào trong, chốc lát làm không khí giảm đi nhiều.
Trên gương mặt người nào người nấy đều treo nụ cười lúng túng, Tiết Thành xoa xoa tay, không dám đứng lên trước nói chuyện với Chử Trần.
"Anh Chử, anh vẫn ổn chứ?"
Cổ áo Chử Trần không cao, cần cổ cứ thế để lộ ra, không có miếng dán tuyến thể. Ánh mắt quần chúng xung quanh không hẹn mà phiêu du theo gió, một giây một phút cũng không dám nhìn về chỗ nào đó.
"Vẫn khỏe chán, chuyện vặt vãnh thôi. Mắt mấy người đều có vấn đề à, hay trên trần nhà có thứ gì hấp dẫn."
"Haha, anh Chử, cái này không phải...gì đó sao, không được đâu."
Tiết Thành nói năng lấp lửng, mọi người dường như đều tránh nhắc tới việc đó trước mặt Chử Trần.
"Trước kia cùng nhau tập luyện sao không có cảm giác gì, giờ biết tôi là omega thì lại xấu hổ? Mấy người rõ là đang xem thường omega."
Đám người nghe xong đầu ai cũng lắc như trống bỏi, "Không có không có, không hề có."
"Thế thì hết chuyện, lượn lượn lượn, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."