Ăn xong bữa cơm, cơn gió trên sân thượng cũng ấm áp hơn nhiều.
Chử Trần nhoài người vươn tay ra ngoài lan can, như thể đang muốn bắt lấy thứ gì đó. Nét cười trên gương mặt cậu, bớt đi phần nào khí thế chiến đấu.
Lục Xuyên Trạch dựa lưng vào tường yên lặng nhìn người đối diện, Chử Trần trong ấn tượng của cậu vẫn là hội trưởng hội sinh viên tràn đầy năng lượng, là sĩ quan chưa bao giờ thất bại trên chiến trường, là người đội trưởng có thể đứng giữa đám trùng tộc nói cười vui vẻ.
Tất cả đều là cậu ấy, nhưng cũng không phải.
Giống như việc Lục Xuyên Trạch trước kia không hề biết Chử Trần thích ăn thịt, thích lén uống nước có ga, buổi tối đi ngủ không bao giờ đắp chăn tử tế, nghĩ một đằng nói một nẻo, à, còn có phần nhõng nhẽo.
Omega, nhõng nhẽo một chút cũng là chuyện bình thường, Lục Xuyên Trạch nghĩ vậy.
Trùng tộc tạm ngưng vài ngày lại rục rịch chuẩn bị một đợt tấn công lớn, Lục Xuyên Trạch còn chưa kịp thay đồ ở nhà đã vội vã chạy ra chiến trường.
Nơi đội Chử Trần đóng quân cách chỗ Lục Xuyên Trạch không xa, sau khi đánh xong một đợt tấn công của quân địch, cậu bước ra từ cơ giáp xa xa nhìn thấy một bóng người.
Đợi người đó bước đến gần mới biết đó là Lục Xuyên Trạch, trên tay đang xách túi đồ, bên trong không nhìn được thứ gì.
"Chử Trần, qua đây."
Binh sĩ xung quanh há hốc mồm, ai ngờ đâu đội trưởng nhà mình nghe lời đi qua thật, hai người này không phải đối thủ sống còn à, làm gì có đối thủ nào mà cầm túi đồ ăn qua tìm người khác đánh nhau đâu.
Phòng của Chử Trần rất nhỏ, ngoài chiếc giường được kê bên cạnh cái bàn, còn lại xung quanh trống trơn.
"Bình thường cậu tắm cùng bọn họ sao?"
Lúc đầu thì không sao, nhưng đã biết Chử Trần là omega, còn có khả năng ngày nào cũng tắm cùng mấy người trong quân đội làm Lục Xuyên Trạch cảm thấy đau tim quá chừng.
Trong thâm tâm Lục Xuyên Trạch đã coi cậu ấy là omega của mình rồi, cậu còn chưa được xem Chử Trần tắm bao giờ cơ.
"Làm gì có, phía sau cửa phụ là phòng tắm, cậu có muốn ra ngó thử không."
Lục Xuyên Trạch trưng ra bộ mặt chính trực nghiêm nghị, cận thận mở cánh cửa như đang mở ra chiếc hộp Pandora.
Phòng tắm không hề lớn, trên kệ để toàn là chai lọ, hơn nửa số đó Lục Xuyên Trạch không biết là gì, chỉ biết một trong số chúng là sữa tắm.
Vừa đóng cửa đã chạm phải ánh mắt long lanh của Chử Trần, Lục Xuyên Trạch vô thức thanh minh: "À, tôi tính xem thử cậu còn thiếu gì không."
"Vậy, có thiếu gì không?"
"Thiếu chứ, thiếu thuốc mỡ trị thương, tôi có đem này, cậu thử tìm trong túi xem."
Trong túi đa phần đều là đồ ăn vặt mà Chử Trần thích, ở đây không mua được, chắc hẳn được mang từ lúc chưa đi. Lục Xuyên Trạch còn không kịp thay quần áo, nhưng lại kịp mua đồ ăn vặt cho cậu.
"Ai chỉ cậu mua mấy thứ này vậy."
Chử Trần xé bịch snack, cầm vài miếng cho vào miệng, đôi mắt to tròn hiện rõ sự vui vẻ.
Lục Xuyên Trạch cười bất lực, "Tôi tự mua cho cậu không được sao?"
"Tất nhiên là được, vấn đề là cậu nghĩ đến chuyện đó không."
Không phải Chử Trần coi thường Lục Xuyên Trạch, nhưng tên alpha thẳng như thép này làm sao mà biết tặng đồ ăn cho người khác chứ.
Chử Trần vỗ vỗ giường, tỏ ý cậu ngồi xuống. Tiếp đó lại cầm miếng snack đưa lên miệng Lục Xuyên Trạch.
"Cậu cứ ăn đi, tôi cũng không thích thứ này lắm."
"Đừng lề mề nữa, mau ăn đi."
Chử Trần kéo dài âm cuối, như móng vuốt cào nhẹ vào tim làm Lục Xuyên Trạch cảm thấy tê dại. Cậu cúi người ngậm miếng snack trong tay Chử Trần, quả thật rất ngon.
Khoảng cách hai bên rất gần, Lục Xuyên Trạch có thể thấy rõ tuyến thể sau cổ của Chử Trần, miếng dán tuyến thể dày dặn che kín nơi đó, không một chỗ hở.
"DM, làm phiền rồi, làm phiền rồi."
Tiết Thành hùng hùng hổ hổ xông vào, nhìn một cái rồi lại chạy phắt đi.
Chử Trần nhai miếng snack ngơ ngác ngẩng đầu, Tiết Thành bị khùng hả, la hét gì vậy.
"Cậu ta bị chó cắn hả, sao lại kích động thế."
Lục Xuyên Trạch mơ hồ nhận ra cái gì đó, nhưng không dám nói.
Tiết Thành chui vào góc tường ôm đầu nghi ngờ nhân sinh, mới nãy cậu thấy anh Chử đang hôn Lục Xuyên Trạch, đúng không ta...
Hai người họ sáp gần như thế, cậu vào không đúng lúc thì phải. Tiết Thành đột ngột đứng phắt dậy, không được, cậu phải đi cứu anh Chử, anh ấy yếu hơn Lục Xuyên Trạch, nhất định sẽ bị ăn hiếp.
Tiết Thành gõ cộc cộc vào cửa, lớn giọng nói: "Anh Chử, em vào đây."
Chử Trần đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, nhìn Tiết Thành với ánh mắt trìu mến của người cha dành cho đứa con ngốc.
"Anh, anh Chử, hai người xong, xong chưa. Haha, ha."
Rõ là Chử Trần không để lộ ra một chút tinh thần lực nào, nhưng Tiết Thành vẫn cảm thấy chân mềm nhũn không đứng thẳng nổi.
"Có chuyện gì?"
"À, mọi người nói muốn làm buổi lửa trại, em tới hỏi anh xem có được không?"
Tiết Thành dự định dùng nhan sắc của mình để tác động Chử Trần, đứng thẳng tăm tắp, hai tay giữ cửa, không đồng ý thì không cho đi.
"Được.". Đam Mỹ Hiện Đại
"Anh Chử, chút nữa anh với Lục thượng tướng cùng qua, dù sao cũng không có chuyện gì. Chắc hẳn em không làm phiền hai người chứ.
Chử Trần vừa giơ tay lên Tiết Thành đã chạy biệt tích, nhanh hơn cả việc đụng phải kẻ địch mạnh.
"Cậu nói xem tên kia chạy làm gì, tôi còn không biết "mọi người" có những ai nữa."
Lục Xuyên Trạch tránh né, trong lòng nghĩ đương nhiên là sợ bị cậu đánh chứ gì nữa, không thì sao như thỏ vọt lẹ vậy.
"Chắc cậu ta bận việc gì đó. Cậu có đi tới buổi lửa trại không?"
Lục Xuyên Trạch dè dặt hỏi, sợ Chử Trần không vui, không cho mình đi luôn.
"Đi chứ, cũng tới rồi. Vụ này chắc chắn do Lận Túc bày đầu, nhà cậu ta chuyên nghiên cứu về văn hóa của Trái Đất, chắc sẽ thú vị lắm.
"Ừm, uống coca không, có ướp đá rồi."
Ngón út của Chử Trần lập tức co lại, giả bộ nghiêm túc đáp: "Uống."
Lúc Chử Trần đến chỗ lửa trại mọi người đã uống được một lúc, trong quân đội cấm uống rượu, thấy Chử Trần tới tất cả đều vô thức tìm chỗ cất giấu.
"Uống đi, chỉ lần này thôi."
Lại một lần nữa Lục Xuyên Tạch thấy được uy tín của Chử Trần trong quân đội, cậu ấy là linh hồn của quân đoàn 23, cũng là người đóng vai trò then chốt.
"Lục thượng tướng, quân đoàn 19 của các anh không có rượu ngon để uống sao, còn chạy đến doanh trại của chúng tôi vậy."
Tiết Thành thân là người duy nhất tận mắt nhìn thấy gian tình giữa Chử Trần và Lục Xuyên Trạch, thật là cô liêu quá mà, có bí mật nhưng không thể kể ai nghe cảm giác cực kỳ bí bách.
Lục Xuyên Trạch cùng Chử Trần ngồi xuống, nhướng mày nói: "Chỗ tôi không có lửa trại."
"Lục thượng tướng, đến rồi thì phải hát một bài. Ở Trái Đất ngoài việc uống rượu nhảy múa, mọi người còn ca hát nữa."
Chử Trần bật cười, người nói chuyện hào hứng nhất chắc chắn không giỏi về lịch sử của Trái Đất. Trong buổi lửa trại người ta thường hát tình ca, Lục Xuyên Trạch làm giống thế được sao.
"Có dịp để cậu ta hát cho mọi người mấy bài."
Lục Xuyên Trạch quay đầu chạm phải ánh mắt sáng ngời pha chút ranh mãnh, đột nhiên lòng nổi ý xấu.
"Được chứ, mọi người cũng chưa nghe Chử Trần hát bao giờ đúng không, vậy để chúng tôi song ca. Cậu thấy sao, dám không?"
"Hát thì hát, ai sợ?"
Rượu được đựng trong chai bi đông, Chử Trần mở nắp ra uống một ngụm, tiếp đó cụng bình với Lục Xuyên Trạch.
"Hát bài gì?"
Chử Trần uống rượu nên mặt hơi đỏ, mới ba hớp mà gò má đã ửng hồng, trên môi vẫn nở một nụ cười.
Cậu ấy đang rất vui, Lục Xuyên Trạch nghĩ.
"Hát bài <Thanh Ti> đi."
Lời Lục Xuyên Trạch vừa nói ra như có ai xui khiến, làm không khí trở nên im ắng.
Ai mà không biết <Thanh Ti> là bài tình ca nổi tiếng.
Nghe kể năm 102, hành tinh Thủ đô nổ ra chiến tranh được lịch sử ghi chép cuộc chiến khốc liệt nhất. Tất cả alpha đều phải ra chiến tường, đến quý tộc cũng không phải ngoại lệ.
Trong suốt thời gian alpha quý tộc đó ở chiến trường, vợ ông đã tặng cho ông sợi tóc đen của mình, thể hiện tình yêu vĩnh viễn.
Bài hát <Thanh ti> được cải biên từ câu chuyện này, người ta thường dùng bài hát này để tỏ tình, phần nhiều đều là chuyện riêng tư giữa các đôi yêu nhau.
"Anh Chử, anh thật sự hát cùng cậu ta hả."
Tuy rằng Tiết Thành đã thấy hai người này hôn nhau, nhưng hai alpha đứng trước mặt bao nhiêu người hát tình á, chậc, có hơi kỳ cục.
"Hát chứ, sao lại không hát. Lục Xuyên Trạch, cậu hát trước đi."
"Tình ý miên man gửi tới người..."
Giọng hát của Lục Xuyên Trạch khàn khàn, đôi lúc cố ý ngân nga làm người nghe như thể giọng hát đang quanh quẩn ngay bên tai.
Chử Trần cất giọng hát theo, giọng hát kết hợp lại thật sự mang đến cho người nghe tình yêu chứa đựng nỗi buồn man mác trong đó. Ánh mắt Lục Xuyên Trạch không còn sự lạnh lùng, vẻ mặt mải mê nhìn về phía Chử Trần.
Ánh mắt Chử Trần mang vẻ mơ màng, trước mặt bắt đầu xuất hiện những bóng chồng, lời bài hát như in sâu trong não cứ thế tuôn ra, tim bắt đầu đập liên hồi, về sau cũng không nghe rõ âm thanh xung quanh như nào nữa.
Tiếng nhạc bỗng chốc dừng lại, trước lúc Chử Trần sắp ngã đột nhiên rơi vào chiếc ôm ấm áp. Người phía sau có mùi hương vô cùng thơm, vị ngọt ngọt, giống chiếc kẹo hồi nhỏ cậu hay giấu ba lén ăn.
"Ố, wow, vc, aaaaaaaaaaaaa, tôi chết đâyyy."
Vô số thứ tiếng ồn ào xung quanh làm Chử Trần nhức hết cả tai, cậu thậm chí còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết rằng cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, cả người như đang bay lên, cánh tay nghiêng theo hướng của có thể, như thể đang khoác lên làn da của ai đó.
Mí mắt dính chặt vào nhau, chỉ có thể hé mở được một đường nhỏ, bên tai có tiếng truyền tới, nói: "Cậu ấy say rồi, tôi đưa về trước."
Say, ai say cơ, rõ ràng cậu mới uống được có chút xíu.
Chử Trần khi say vô cùng ngoan ngoãn, giảm bớt phần nào gai nhọn dữ tợn quanh thân, như chú mèo con thu lại móng vuốt sắc nhọn, để lộ chiếc bụng mềm cho người ta xem.
Trong ánh mắt không còn sự dò xét, mà thay vào đó lại có chút đáng thương.
Lục Xuyên Trạch vững vàng bế Chử Trần đặt xuống giường, ngón tay của cậu còn giữ lấy vạt áo người kia.
Trong đôi mắt tràn ngập nước, những giọt nước từ khóe mắt như những hạt đậu rơi xuống đệm, chiếc môi nhỏ nhắn hé mở để lộ ra đầu lưỡi trơn mềm.
"Cậu không cần tôi nữa sao?"
Ngay lập tức lớp phòng bị của Lục Xuyên Trạch bị chọc thủng, ngồi xuống vươn tay ra đón lấy giọt "trân châu", đưa liên miệng liếm, có vị ngọt. Giống như Chử Trần, ngọt đến phát ngấy.
"Không phải không cần cậu, tôi đi làm canh giải rượu. Nằm đây chờ tôi được không."
Lúc này đầu óc của Chử Trần đã trở nên chậm chạp, không biết canh giải rượu là thứ gì, cứ nằng nặc kéo Lục Xuyên Trạch không buông.
Một tuần trước nếu có ai nói với Lục Xuyên Trạch, omega là sinh vật dễ thương nhất thế giới, cậu chắc chắn không thèm đếm xỉa tới. Còn giờ thì, Chử Trần chính là sinh vật siêu cấp đáng yêu duy nhất trên thế giới này.
"Chử Trần, để tôi đi lấy khăn lau qua mặt cho cậu nhé. Hiện tại mặt cậu dính bẩn quá nè."
Vừa nghe thấy bản thân mình bị bẩn Chử Trần lại sắp có dấu hiệu muốn khóc, môi nhỏ trề ra, vừa thút thít vừa nói: "Tranh Tranh là em bé đáng yêu nhất, không bẩn, không hề bẩn, tôi không phải con mèo ở dơ."
"Rồi rồi, Tranh Tranh ngoan nhất, tôi đi rồi quay trở lại ngay."
Lục Xuyên Trạch xoa đầu Chử Trần, giọng điệu nghe rõ ý dỗ ngọt.
Chử Trần ngoan ngoãn nhắm mắt, lông mi rung rung vài cái, sau đó nằm im không động đậy.
Thời gian làm ẩm khăn mặt chưa tới 2 phút, từ nhà vệ sinh bước ra Lục Xuyên Trạch suýt bị cảnh tượng trước mặt kích thích tới phát điên.