"Vậy về sau cô gọi ngươi là A Ngôn, được không?"Xe ngựa của Trần quốc chuyên dùng để tìm kiếm mỹ nhân khắp thiên hạ.
Mà Vệ quốc có vô số mỹ nhân, lãnh thổ tiếp giáp Trần quốc, hơn nữa họ Sở cũng khá phổ biến, câu trả lời này quả thật không chút sơ hở nào.
"Sở Ngôn?"
Tùy Hành đọc đi đọc lại cái tên này, mỉm cười nói:
"Sở sở khả liên*, rất hợp với ngươi."
*Điềm đạm đáng yêu"Vậy về sau cô gọi ngươi là A Ngôn, được không?"
Giang Uẩn có chút phức tạp nhìn hắn, khóe môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ đáp: "Tùy ngươi."
"Vậy người nhà ngươi thì sao?"
"Dọc đường té đập đầu nên không nhớ rõ."
"..."
Không thể qua loa hơn.
Có điều cũng không lấy làm lạ.
Loại cha mẹ có thể bán con cái mình cho một lão già hoang dâm háo sắc thì cũng không tính là thứ tốt đẹp gì.
Tùy Hành nhướng mày: "Vậy cô nhất định phải để mắt tới ngươi, lỡ đâu một ngày ngươi lại té đập đầu, cả cô cũng quên mất."
"..."
Chớp mắt đã tới ngày mốt, đúng như dự liệu, một trận gió đông dữ dội thổi lên từ dưới vực.
Hai người đến cửa gió nằm ở giữa hai ngọn núi, đó là một khe nứt sâu và hẹp. Đây cũng là nơi Giang Uẩn mất mấy ngày liền mới có thể dự đoán được sức gió thổi mạnh nhất, toàn bộ gió dưới đáy vực đều thổi vào đây.
Giang Uẩn vẫn đang cầm giấy bút, tính toán độ cao thích hợp.
Y đứng giữa những tảng đá gồ ghề, mặc y phục màu xanh, ngọc đới lung lay, tay áo phất phơ trong gió, giống như một đóa sen xanh mọc lên giữa vách đá tối tăm.
Tùy Hành khoanh tay đứng ở dưới, nhìn đến say sưa, khóe miệng dâng lên chút ý cười nhàn nhạt.
Lại một cơn gió mạnh thổi qua.
Giang Uẩn không cầm vững, bút rơi xuống đất, lúc chuẩn bị cúi người thì có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, nhặt lấy cây bút suýt rơi vào khe đá, nhét vào lòng bàn tay y.
Giang Uẩn nghiêng mắt nhìn Tùy Hành, không biết người này đã đi theo từ lúc nào.
Tùy Hành sờ mũi, liếc nhìn tờ giấy ghi chép dày đặc số liệu và hướng gió: "Tính xong chưa?"
"Tàm tạm rồi."
Đợi đến lúc quay trở lại mặt đất, chợt nhìn thấy một con diều gỗ khổng lồ, bước chân y hơi khựng lại, sau đó quay đầu Tùy Hành.
"Chẳng phải ngươi bảo làm hai cái sao?"
Tùy Hành cười đáp: "Yên tâm, với tay nghề của cô, đừng nói là hai người, ngay cả nhiều hơn hai cũng không rơi xuống được đâu."
"Hơn nữa, thân thể ngươi mỏng manh, cô sợ chưa đi được nửa đường ngươi đã bị gió thổi bay mất."
Lòng nghi ngờ của người này vẫn chưa tan, hắn sợ y chạy trốn.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là phải thoát khỏi đáy vực, đợi đến khi lên tới mặt đất, lại tìm cơ hội trốn thoát cũng không muộn.
Giang Uẩn nhìn thấu mà không nói gì, gấp lại giấy, tiếp tục ngồi trên tảng đá tính toán số liệu.
Trên thực tế, hai người họ đều chừa lại đường lui cho mình.
Chưa đến thời khắc cuối cùng, Tùy Hành sẽ không lấy ra con diều gỗ duy nhất.
Chưa đến thời khắc cuối cùng, y cũng không tiết lộ số liệu chính xác cho hắn.
Dùng diều gỗ để trốn thoát, đây không những đang đánh cược với ông trời, mà còn là một màn cược lớn, chỉ cần lúc bay xảy ra chút sai sót sẽ lập tức thịt nát xương tan. Người này mạo hiểm bay chung diều gỗ với y, ắt hẳn đã tính đến trường hợp y dùng số liệu giả lừa hắn.
Hai người đều ngầm hiểu tâm tư của đối phương, nhưng lại vờ như không có việc gì.
Một khắc sau, là thời điểm gió đông thổi mạnh nhất.
Giang Uẩn biết mình không thể chần chờ thêm nữa, lập tức cất giấy bút, đứng dậy chỉ vào khe nứt trên bầu trời cuồn cuộn tựa như nanh vuốt của mãnh thú, nói: "Điểm cao chính xác nhất, ở đó."
Hiển nhiên Tùy Hành đã chuẩn bị sẵn sàng, hai tay nắm lấy thanh ngang của diều gỗ, từ trên cao nhảy xuống, như một con báo vụt ngang qua bầu trời, chiếc diều gỗ khổng lồ lập tức cuốn theo trận gió đông mạnh mẽ thổi tới từ sâu trong khe núi.
Giang Uẩn đứng đó, thân ảnh đơn độc, đôi mày trong suốt, y ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bóng dáng khổng lồ của con diều gỗ lướt qua ngang mình, bay càng ngày càng cao.
Diều gỗ thuận lợi bay lên điểm cao.
Dựa theo tình hình hiện tại, có thể bay lên vách đá sâu ngàn thước, thành công lên đến mặt đất.
Người đó... hoàn toàn có thể lựa chọn vứt y lại, một mình trốn thoát bằng diều gỗ.
Mà thời khắc cuối cùng này, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Theo lý mà nói, y nên lo lắng hoặc sợ hãi.
Nhưng nội tâm Giang Uẩn lại bình tĩnh đến lạ thường, đôi mắt vẫn trong suốt như ngọc.
Hóa ra, dường như y cũng không có nhiều ham muốn sống đến thế.
Giống như trận mưa to tầm tã vài hôm trước, y nắm chặt kiếm, một mình lê bước trên con đường núi dính đầy bùn đất, cuối cùng gục xuống vì kiệt sức.
Y chỉ thấy hơi mệt, nhưng không hề sợ hãi.
Giang Uẩn thu hồi ánh nhìn, rũ mắt xuống, bình tĩnh thu dọn giấy bút, đặt vào trong ngực.
"Này, ngây người ở đó làm gì, mau đưa tay cho cô!"
Lúc đang thất thần, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lớn.
Tựa như tia sấm, đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong cõi lòng nguội lạnh của y.
Giang Uẩn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ấm áp hơn cả nắng mai, cùng với đó là cánh tay mạnh mẽ được bọc trong bộ giáp đen.
Con diều gỗ khổng lồ, không biết đã hạ thấp từ lúc nào, đang lơ lửng bên trên.
"Lại đây!"
Tùy Hành cười nói.
Giang Uẩn đưa tay ra, mặc cho hắn kéo, hai người rời khỏi mặt đất, sau đó bay lên cao.
Gió thổi mạnh, Giang Uẩn khó khăn dùng cả hai tay giữ xà ngang, lúc định mặc cho sức gió đập vào thân thể mình, đột nhiên có một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, vòng tay qua eo y, nâng y lên.
Tùy Hành cười nói: "Thân thể ngươi mỏng manh trân quý như vậy, nếu không có cô bên cạnh, chỉ sợ là bị gió thổi bay mất."
Giang Uẩn hiếm khi không phản bác.
Tùy Hành như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên bật cười: "Vừa rồi không phải ngươi cho rằng cô bỏ ngươi lại rồi chạy mất đấy chứ?"
Giang Uẩn không nói gì.
Tùy Hành nhướng mày: "Yên tâm, cô đã hứa với ngươi thì chắc chắn sẽ giữ lời, không bao giờ làm ra chuyện phản bội như thế."
"Hơn nữa, không có ngươi, sau này ai làm ấm giường cho cô."
Trong nháy mắt, những gợn sóng nhẹ trong lòng Giang Uẩn chợt tan biến, y giãy giụa muốn thoát khỏi hắn, nhưng lại bị Tùy Hành ôm chặt hơn, nói: "Đừng nhúc nhích, cẩn thận ngã."
Con diều gỗ nhẹ nhàng hạ xuống vào lúc hoàng hôn.
Vô số quân lính Tùy quốc cầm gậy lửa đứng bên vách đá.
Lúc diều gỗ vừa hạ xuống được một nửa, Tùy Hành đã liên lạc thành công với đám người Từ Kiều.
Từ Kiều, Phàn Thất, Trần Kỳ, ngay cả những người vừa mới chạy đến cũng đang đợi ở rìa vách đá.
Phàn Thất là người đầu tiên lao tới, hai mắt đỏ hoe quỳ xuống, vừa định gọi một tiếng điện hạ thì thấy Tùy Hành ra hiệu im lặng, hắn mở to mắt, phát hiện một bóng dáng gầy gò đang rúc vào ngực Tùy Hành. Nhìn từ phía sau, chỉ có thể thấy được lớp y phục màu xanh, cần cổ trắng nõn ướt đẫm mồ hôi cùng với một lọn tóc đen được buộc gọn.
"Đây là?"
Sao điện hạ còn mang theo một người nữa?
Tùy Hành nói: "Bớt nói nhảm, có xe ngựa không?"
"Có, có!"
Người trả lời là Trần quốc chủ đang đứng ở phía sau.
Không sai, để thể hiện lòng trung thành của mình, Trần quốc chủ dù đã một bó tuổi nhưng vẫn đích thân dẫn theo binh lính vào núi tìm kiếm tung tích của Tùy Hành, đồng thời chủ động cung cấp một phương thức truyền tin tiện lợi và phù hợp với địa hình Trần quốc, thành công giúp Từ Kiều và những người khác liên lạc với Tùy Hành, có thể xem là lập được công lớn.
Bởi vì đi đứng không tiện nên Trần quốc chủ chỉ có thể ngồi xe ngựa đến đây.
Tuy dọc đường vất vả, nhưng lại hữu ích vào lúc này.
Tùy Hành bế Giang Uẩn lên xe, cẩn thận đặt xuống, hỏi: "Sao rồi? Có chịu được không?"
Bởi vì diều gỗ lệch hướng nửa chừng nên bọn họ đáp xuống muộn hơn dự kiến một giờ.
Màn đêm buông xuống, Thấm Cốt Hương trong cơ thể Giang Uẩn lại tái phát.
Giang Uẩn siết chặt tay áo, gật đầu.
Trần quốc chủ là một lão già sống xa xỉ thích hưởng thụ, bên trong xe ngựa được trang hoàng như cung điện, có đầy đủ giường ngủ bàn ghế, bên dưới còn trải thảm lông.
Tùy Hành vốn định đặt Giang Uẩn nằm trên ghế dài, nhưng Giang Uẩn không chịu, nhất quyết muốn ngồi tựa vào thành xe.
Tùy Hành đành nghe theo y.
Hắn không yên tâm nói: "Nếu thực sự khó chịu, chi bằng cô..."
"Không cần."
Giang Uẩn nhẹ nhàng từ chối.
Không biết có phải vì dược tính của thuốc đã giảm bớt hay không mà hôm nay luồng nhiệt trong cơ thể y không còn mạnh như trước nữa, vẫn có thể chịu đựng được.
Hiện tại đã trở lại mặt đất, y cần phải tỉnh táo, tìm cơ hội trốn thoát.
"Vẫn ổn."
"Có việc thì gọi cô."
Tùy Hành đặt chiếc còi ngắn vào tay Giang Uẩn, đứng dậy xuống xe.
Phàn Thất đứng ở bên ngoài, xoa tay, tò mò ngó vào trong.
Còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đột nhiên gặp phải ánh mắt sắc bén của Tùy Hành, lập tức toát mồ hôi lạnh, lùi về sau vài bước.
Tùy Hành nói: "Không có lệnh của cô, không ai được phép đến gần nơi này."
"Vâng!"
Phàn Thất nghiêm túc lĩnh mệnh, càng ngày càng tò mò, không biết người điện hạ bế lên xe là ai.
Hắn đi theo điện hạ nhiều năm, chưa từng thấy điện hạ bế người nào như thế cả...
Từ Kiều, Trần Kỳ và những người khác cố tình đứng cách đó nửa thước, chờ đợi.
Thấy Tùy Hành đi tới, mọi người đều tiến lên hành lễ.
Tùy Hành chắp tay sau lưng, cười nói: "Các vị cực khổ rồi."
Đôi mắt hắn sáng ngời, lông mày sắc bén, hiển nhiên không hề bị thương.
Từ Kiều thở phào nhẹ nhõm: "Trời phù hộ Tùy quốc, lần này điện hạ may mắn thoát được một kiếp, trước hết là nhờ có Trần đại nhân giúp đỡ, kế đến là Nhan Tề công tử, người đầu tiên phát hiện được tín hiệu của điện hạ."
Trần quốc chủ sợ hãi run rẩy, co rúm như chim cút, nghĩ đến những cái đầu đầy máu vẫn còn ở trong cung, lão vẫn không dám nhìn Tùy Hành. Sợ tâm trạng hắn không vui lập tức hái đầu lão xuống làm vò rượu.
Ánh mắt Tùy Hành quét qua lão, rơi vào bóng người mặc áo choàng màu đỏ thẫm đứng bên cạnh.
Nhan Tề đứng trong phía tối hành lễ: "Chúc mừng điện hạ, thành công thoát nạn."
Tùy Hành bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
"Nhan Ngự sử vất vả."
"Điều thần nên làm."
Ánh mắt Nhan Tề rơi vào chiếc xe ngựa dừng dưới ánh hoàng hôn cách đó không xa, do dự một chút rồi hỏi: "Vị bằng hữu kia của điện hạ bị thương sao? Có cần thần mời y quan..."
"Không nhọc Nhan Ngự sử quan tâm."
Tùy Hành trực tiếp ngắt lời hắn, quay đầu hỏi Từ Kiều tình hình ở Mộ Vân Quan.
Sắc mặt Nhan Tề tái nhợt.
Từ Kiều nói cho hắn biết chuyện Thái tử Giang quốc rơi xuống vách đá mất mạng.
"Giang Dung Dữ chết rồi?"
Tùy Hành ngạc nhiên.
Tuy hắn ghét người này giả nhân giả nghĩa, nhưng không ngờ y lại chết sớm như vậy.
"Đúng vậy, Trần quân sư đích thân dẫn người tìm kiếm khắp ngọn núi, nhưng không thấy dấu vết của Giang Uẩn. Sau đó, một số binh sĩ đã tìm thấy ngọc bội của Thái tử Giang quốc ở rìa vách đá."
"Nghe nói Thái tử Giang quốc từ nhỏ đã ốm yếu, không biết võ công, rơi từ vách đá cao như vậy chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Giang quốc cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm, phái Sở vương đến phòng thủ Mộ Vân Quan."
Từ Kiều nói tiếp: "Đêm đó một trận lũ quét bất ngờ ập đến. Nhiều bách tính và thương nhân đi ngang qua đều bị cuốn vào vực sâu, không rõ tung tích. Quan lại Trần quốc cũng phái nhiều lính canh lên núi tìm người nhưng chỉ có một số ít được cứu thoát, số còn lại phần lớn đều mất tích, thậm chí không tìm được thi thể. Thái tử Giang quốc e là đã bị chôn vùi dưới vách đá."
Trần Kỳ tạ tội với Tùy Hành, bảo rằng do hắn sắp xếp không chu toàn nên không bắt sống được kẻ nào.
Tùy Hành vẫn cười nói: "Là số y đen đủi, sao có thể trách quân sư? Cô biết quân sư cũng muốn bắt sống y."
Thấy Tùy Hành không để bụng việc này, Trần Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn nói: "Tuy nhiên, chúng ta đã bắt được một mưu sĩ quan trọng bên cạnh Giang Uẩn, tên là Công Tôn Dương. Người này xuất thân du hiệp, là cánh tay đắc lực của y, chắc chắn nắm được nhiều thông tin quan trọng của Giang quốc. Có điều hắn bị thương chưa tỉnh, đợi sau khi hồi phục chúng ta phải thẩm vấn rõ ràng, nhất định sẽ có thu hoạch lớn."
Tùy Hành gật đầu: "Vất vả cho quân sư."
Từ Kiều tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, kế hoạch tập kích Mộ Vân Quan của điện hạ đã bị Giang quốc phát hiện. Phía Giang quốc đã bố trí thỏa đáng, hiện tại muốn tấn công, e là không dễ dàng như vậy nữa."
Tùy Hành cũng không vội, tấn công Mộ Vân Quan vốn là một nước đi mạo hiểm, hiện tại tình thế đã thay đổi, hắn chỉ cần thay đổi chiến lược là được. Trước mắt Giang Dung Dữ đã chết, đây chính là thời cơ hoàn hảo để hắn thôn tính sáu nước Giang Nam.