"Từ nay về sau, phủ Thái tử chính là nhà của ngươi."Tề Tử Kỳ tính tình đơn thuần, vui buồn đều thể hiện lên mặt.
Sau khi trở về, A Ông đi cùng thấy tiểu công tử rầu rĩ không vui, trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Công tử và Hàn đại nhân đi dạo không vui sao?"
Tề Tử Kỳ lắc đầu.
A Ông do phụ vương phái đến, từ nhỏ chăm sóc Tề Tử Kỳ giống như người thân, trước nay có chuyện gì y đều tâm sự với ông.
Chỉ có lần này Tề Tử Kỳ không muốn nói.
Nhưng ông vẫn đoán ra được, hỏi: "Công tử vẫn chưa tìm được tiểu lang quân đàn khúc Phượng Cầu Hoàng kia sao?"
Tề Tử Kỳ ngạc nhiên.
"Sao A Ông..."
Suốt dọc đường, rõ ràng y đã giấu rất kỹ, chưa bao giờ đề cập với bất kỳ ai mục đích của chuyến đi lần này.
Ông lão mỉm cười nói: "Công tử hiếm khi rời khỏi Tề đô. Lần này đột nhiên chủ động muốn đi cùng đám người Điền Khuyết, nhất định là có nguyên do. Tin tức tiểu lang quân đàn khúc Phượng Cầu Hoàng trong tiệc Xuân Nhật đã lan truyền khắp Tề đô, xưa nay công tử là người hòa đồng dễ gần, nhất định muốn nhân cơ hội này xác nhận một phen."
"Đúng vậy."
Tề Tử Kỳ cũng không giấu giếm, đáp: "Phụ vương nói khúc nhạc đó rất hao tổn sức lực, nếu không có ý chí kiên cường, rất có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, bình thường ở nhà không cho phép ta đàn. Không biết bên ngoài đồn đại kiểu gì, bảo rằng ta biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, từ khi sinh ra đến nay, ta rất ít khi nghe phụ vương đàn khúc nhạc này, sao có thể học được? Ta chỉ muốn xác nhận thử chuyện này có thật không. Nếu là thật, ta phải kịp thời ngăn cản tiểu lang quân đó lại, khuyên y đừng đàn khúc này nữa."
Ông lão gật đầu, ân cần nói: "Lão nô biết công tử là người tốt bụng. Chỉ là chuyện này thực hư chưa rõ, nói không chừng là có người đang cố ý bịa đặt, ỷ vào việc ít ai am hiểu khúc Phượng Cầu Hoàng nên muốn nhân cơ hội này tạo dựng tiếng tăm. Ý tốt của công tử là đúng, nhưng không cần quá để tâm đến chuyện này."
Tề Tử Kỳ "ừm" một tiếng, sau đó đột nhiên ngước mắt lên hỏi: "A Ông, Phượng Cầu Hoàng là do phụ vương sáng tác sao? Nghe nói nó rất bi thương, ai nghe xong cũng đau lòng. Đang yên đang lành, sao phụ vương lại sáng tác một khúc nhạc như vậy?
"Đã là tin đồn, đương nhiên càng ly kỳ càng có nhiều người tin. Công tử không cần để ý."
"Nhưng..."
"Công tử đừng suy nghĩ lung tung nữa. Lão nô đã sai người đi mua một ít bánh hoa mơ. Nghe nói là đặc sản ở Tùy đô, ăn rất ngon. Công tử có muốn thử không?"
Quả nhiên Tề Tử Kỳ bị ông làm phân tâm, y nhìn hộp bánh ngọt rực rỡ giống như hoa mơ màu đỏ, kinh ngạc hô một tiếng, nói: "A Ông cũng vất vả cả ngày rồi, mau ngồi xuống ăn cùng ta đi."
Ánh mắt ông lão âu yếm nhìn tiểu công tử đang vui vẻ, rất hiếm khi phiền muộn, cười lắc đầu: "Lão nô đã dùng bữa rồi, hơn nữa tuổi ta đã cao, không thích đồ ngọt, sợ đau răng, công tử mau ăn đi."
Tề Tử Kỳ nếm thử, hai mắt đột nhiên sáng lên: "Thật sự rất ngon, mềm dẻo không ngấy, tan ngay trong miệng, ngon hơn nhiều so với bánh hoa lau ở Tề đô chúng ta. Đợi lúc về ta cũng muốn mua một phần cho phụ vương."
...
"Bánh hoa mơ?"
Giang Uẩn nhìn hộp bánh nhỏ đặt trên bàn, hỏi Tùy Hành: "Sao đột nhiên lại mua cái này?"
"Lần trước cô thấy ngươi thích bánh đường trắng, vừa rồi tình cờ đi ngang qua một tiệm bánh ngọt nên muốn mua cho ngươi một ít."
Giang Uẩn cầm lên, chậm rãi cắn một miếng.
Y gật đầu: "Đa tạ."
Tùy Hành mỉm cười nhìn y ăn.
Giang Uẩn đã sớm quen với việc này, hỏi: "Ngươi không ăn sao?"
Tùy Hành lắc đầu: "Cô không thích ăn đồ ngọt."
Hơn nữa, chỉ có một hộp bánh nhỏ như vậy, hắn cũng không muốn giành với tiểu lang quân.
So với ăn bánh, hắn càng muốn ngắm gương mặt xinh đẹp và dáng vẻ nho nhã như mèo con của Giang Uẩn khi ăn.
Giang Uẩn lặng lẽ cắn một miếng.
Tùy Hành hỏi: "Hương vị thế nào?"
"Ngon lắm."
Nhận xét rất ngắn gọn.
Tùy Hành đột nhiên nhớ tới điều gì, lại hỏi: "Bệnh dạ dày của ngươi thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Ăn trứng Đồng Hạc đã được mấy ngày, đáng lẽ phải có tác dụng, nhưng nghe Kê An nói, hai ngày nay sức ăn của tiểu lang quân vẫn như trước, không nhiều hơn bao nhiêu.
Tùy Hành có chút nghi ngờ tác dụng của trứng Đồng Hạc.
Giang Uẩn biết hắn luôn quan tâm đến việc ăn uống của mình, nhưng dục tốc bất đạt, trứng Đồng Hạc cũng không phải là thần dược, chỉ trong vài ngày sao có thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh dạ dày lâu năm của y.
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Giang Uẩn nói.
Thấy Tùy Hành vẫn cau mày, y lại bổ sung: "Ngươi không cần lo lắng."
Dù không thể chữa khỏi, hắn cũng không quá thất vọng, vì trứng Đồng Hạc có thể mang đến chút tác dụng như vậy là đủ rồi.
"Cô không lo lắng."
Dù có khó khăn đến mấy, hắn cũng cố gắng trị khỏi cho y, nếu trứng Đồng Hạc không có tác dụng, hắn sẽ tìm trứng Bạch Hạc, trứng Thanh Hạc, từ nhỏ hắn đã chủ trương thực lực, tin rằng sức mạnh có thể chinh phục và đánh bại mọi thứ liên quan đến thuyết thiên mệnh vô căn cứ, một căn bệnh dạ dày nhỏ nhoi mà thôi, hắn không tin mình không trị được cho y.
Hắn chỉ đau lòng cho tiểu lang quân.
Đau lòng mỗi ngày y đều phải chịu giày vò, đến cả việc ăn uống cũng khó khăn, cũng không biết trước đây y vượt qua kiểu gì.
Vừa rồi nhìn tiểu lang quân của mình lặng lẽ ăn bánh hoa mơ, Tùy Hành chợt cảm thấy Giang Uẩn có chút lẻ loi.
Y luôn lặng lẽ làm việc của mình, không khoa trương hay kiêu ngạo, cũng chưa từng đòi hỏi hắn điều gì, dường như y không có bất kỳ ham muốn gì trên đời.
Y cũng chưa bao giờ nhắc đến cha mẹ họ hàng, thậm chí là cuộc sống trước đây của mình.
Rốt cuộc y là người như thế nào?
Đôi khi Tùy Hành cảm thấy, hắn và y bị ngăn cách bởi một tầng sương mù dày đặc.
Mỹ nhân như hoa bị che khuất bởi mây mù, hắn không thích cảm giác nhìn người qua một lớp mây mù như thế.
Tùy Hành nói: "Từ nay về sau, phủ Thái tử chính là nhà của ngươi, cô nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, không để ngươi chịu chút ấm ức nào."
Giang Uẩn hơi khựng lại, không biết vì sao hắn lại nói những lời này, đúng lúc y đang khó hiểu nhìn hắn, Kê An đã đi tới, cung kính bẩm báo: "Điện hạ, Trần quân sư đến rồi."
Tùy Hành bảo đã biết, nhướng mày, nói với Giang Uẩn: "Cô đi một lát rồi về ngay, ngươi ăn trước đi."
Giang Uẩn gật đầu.
Tùy Hành đứng dậy, đang định rời đi, lại có chút không nỡ, hắn quay người lại, lộ ra một bên má.
Giang Uẩn không hiểu nổi tật xấu này của hắn, đành vòng tay qua cổ người nào đó, nhẹ nhàng hôn xuống.
Kê An vội cúi đầu, lúc này Tùy Hành mới hài lòng rời đi.
Trần Kỳ được cung nhân dẫn vào, lúc đi ngang qua sân, hắn thấy một tiểu công tử mặc y phục màu xanh ngồi dưới mái đình phía xa, ánh mắt cúi xuống, chuyên tâm đọc sách.
Giang Uẩn dường như có cảm giác, ngẩng đầu lên, nhìn Trần Kỳ từ xa.
Mà ánh mắt lạnh lùng này khiến Trần Kỳ cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cung nhân nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nói rằng Thái tử đã đợi ở đại điện.
Trong đình, Giang Uẩn chậm rãi đặt sách xuống, bắt đầu suy nghĩ.
Biệt viện là nơi ở riêng của Tùy Hành, có lẽ do gần đây không có chiến sự nên các tướng lĩnh của Tùy Hành rất ít khi tới đây, chỉ có Từ Kiều ghé qua vài lần.
Nhất định là Trần Kỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo nên mới trực tiếp đến đây gặp Tùy Hành.
Chuyện quan trọng...
Giang Uẩn chợt nhớ đến tin tức của Trần quốc chủ, người nhà Mạnh Huy.
Chẳng lẽ Trần Kỳ đã tìm được tung tích của bọn họ? Mạnh Huy là người trọng tình trọng nghĩa, đồng thời có tình cảm sâu nặng với vợ mình, nếu Trần Kỳ muốn lợi dụng người nhà để uy hiếp ông, có lẽ Mạnh Huy sẽ không chịu được áp lực này...
Giang Uẩn xoa xoa lông mày.
Kê An đứng ở một bên, vội vàng hỏi: "Công tử không khỏe sao?"
Giang Uẩn lắc đầu, nói không có gì.
Lúc này Thập Phương và Phàn Thất đi tới.
Phàn Thất đã tháo băng gạc trên đầu, vết thương trên mặt cũng khỏi hẳn, nhưng khi nhìn thấy Giang Uẩn, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, không tiến tới chào hỏi, cũng không đi xa... Hắn chỉ ngồi xổm ở một bên, nhìn ngó xung quanh.
Vừa hay Cao Cung và các cung nữ đi ngang qua, Phàn Thất như gặp được cứu tinh, lập tức đứng dậy hỏi Cao Cung còn canh gà không.
Cao Cung dẫn hắn đi dùng bữa.
Thập Phương lắc đầu không nói nên lời, đi đến đình hành lễ với Giang Uẩn.
Giang Uẩn hỏi: "Sao hôm nay hai vị phó tướng lại rảnh rỗi tới đây?"
Tuy Thập Phương là thân vệ của Tùy Hành nhưng cũng giữ chức vụ và nhận bổng lộc trong quân doanh.
Giang Uẩn cầm một miếng bánh hoa mơ đưa cho hắn.
Thập Phương vui vẻ cảm ơn, không khách sáo cắn một miếng rồi nói: "Phàn đại ca được nghỉ, ta tới giao cung tên cho điện hạ."
"Cung tên?"
"Đúng vậy, hôm nay bệ hạ muốn mở tiệc chiêu đãi sứ thần Tề quốc, trong đó có một vị tướng quân giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhất quyết muốn tranh tài với điện hạ. Nghe nói Tề đô có nhiều người đam mê võ nghệ, điện hạ không tiện từ chối, nên đặc biệt yêu cầu thuộc hạ mang cung tên mà người thường sử dụng đến."
Giang Uẩn khựng lại.
"Sứ thần Tề đô?"
"Vâng, hôm nay vừa đến Tùy đô."
Giang Uẩn vẫn luôn ở trong biệt viện, Kê An và những cung nhân khác sẽ không tùy tiện bàn chuyện bên ngoài trước mặt y, vì vậy Giang Uẩn không hề hay biết việc Tề quốc phái sứ thần đến Tùy đô.
Giang Uẩn nói: "Nghe nói Tề đô giàu có, không biết lần này phái vị sứ thần nào đến?"
Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ở Tùy đô, Thập Phương đáp: "Con trai của Đoàn hầu, công tử Tề quốc, Tề Tử Kỳ, còn có thân tín của Tề Liệt vương, Điền Khuyết đại nhân và một số quan đại thần. Thuộc hạ cũng không rõ lắm. À, đúng rồi, người một hai đòi so tài với điện hạ, hình như tên là Điền Mãnh."
Giang Uẩn trầm mặc hồi lâu.
Đáp: "Cảm ơn đã cho ta biết."
"Công tử khách sáo với thuộc hạ làm gì."
Bánh hoa mơ rất ngon, nhưng Giang Uẩn ăn không hết nên chia lại cho Thập Phương, Thập Phương rất cảm động.
Cảm thấy trên đời này không có ai tốt bằng tiểu lang quân.
Không lâu sau, Trần Kỳ ra khỏi điện.
Giang Uẩn giống như thuận miệng hỏi: "Nghe nói điện hạ ban thưởng cho Trần quân sư một căn trạch viện rất lớn, các ngươi đi xem thử chưa?"
Thập Phương lắc đầu: "Bình thường Trần quân sư ít khi qua lại với bọn ta, phần lớn ở cùng với Từ tướng quân, à đúng rồi, lúc Trần quân sư dọn đến trạch viện, tuy điện hạ không đích thân ra mặt, nhưng đã phái Phàn đại ca đến tặng lễ vật, nghe Phàn Thất nói, căn trạch viện đó rất lớn, vị trí cũng tốt."
Giang Uẩn mỉm cười, nói: "Một nhân tài như Trần quân sư, đương nhiên xứng đáng dùng số bạc lớn để chiêu mộ."
Trần Kỳ quả thực đến đây vì chuyện của Mạnh Huy, hắn gần như huy động tất cả mối quan hệ của mình, đồng thời bỏ ra nhiều công sức mới bắt được người nhà Mạnh Huy đang lẩn trốn trong một trang trại ở thôn quê.
Đối với Tùy Hành mà nói, đây dĩ nhiên là chuyện đáng mừng.
Bởi vì Mạnh Huy đang ở Mộ Vân Quan, ông và vợ mình là sư huynh muội cùng bái sư học nghệ từ nhỏ, cảm tình sâu nặng, cả hai có với nhau một trai một gái, Mạnh Huy tuyệt đối sẽ không bỏ mặc vợ con.
Trần Kỳ nghĩ cách phái người truyền tin cho Mạnh Huy.
Chỉ cần Mạnh Huy nhận được tin tức, hắn sẽ có biện pháp khiến đối phương đầu hàng.
Tùy Hành muốn đích thân thẩm vấn con tin quan trọng này, cho nên không lâu sau khi Trần Kỳ rời đi, Tùy Hành cũng rời phủ.
Giang Uẩn vẫn đi dạo hoa viên.
Khi đến gần hòn non bộ, y "tình cờ gặp" Phàn Thất đang nghỉ ngơi tại đây.
Gần đây Phàn đại nương sắp xếp cho hắn một mối hôn sự, đối phương là một cô nương hung dữ có tiếng, Phàn Thất không thích nhưng không dám công khai làm trái ý bà, vì vậy ngày nghỉ hắn mượn cớ ra ngoài làm việc cho điện hạ, lén lút chạy đi.
Phàn Thất nhìn thấy Giang Uẩn, hệt như chuột thấy mèo, lập tức muốn bỏ đi.
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Phàn phó tướng xin dừng bước."
Phàn Thất dừng lại, vẻ mặt không được tự nhiên hỏi: "Có... có việc?
Giang Uẩn gật đầu: "Ta quả thực có một chuyện thầm kín không tiện nói với người ngoài, chỉ có thể nhờ Phàn phó tướng giúp đỡ."
Phàn Thất: "..."
Phàn Thất nổi da gà, vì xưa nay hồ ly nhỏ chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
"Chuyện... chuyện gì?"
Giang Uẩn nói: "Ta muốn Phàn phó tướng giúp ta tìm một người."
"Người nào?"
"Vị nhạc sư lần trước so tài với ta ở tiệc Xuân Nhật."
Phàn Thất cau mày: "Ta không quen y."
"Ta quen y là được, hơn nữa, ta biết y sống trong căn trạch viện của Trần quân sư. Vị nhạc sư đó thua nhưng không phục, còn mắng ta trước mặt đám đông, ta nuốt không trôi cục tức này. Về sau ta chủ động muốn kết giao với y, y lại không thèm để ý. Phàn phó tướng từng bị bắt nạt, chắc hẳn hiểu được cảm giác của ta."
Phàn Thất quá hiểu đi chứ.
Chỉ là hắn không ngờ rằng, mồm mép hồ ly nhỏ lanh lợi như vậy mà cũng có lúc bị người khác mắng.
Hắn nói: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Không cần làm gì cả, Phàn phó tướng chỉ cần giúp ta xem xem hai ngày nay y đi đâu, có thời gian rảnh ta sẽ tìm cơ hội đến gặp y."
Phàn Thất cảm thấy đây cũng không phải việc gì lớn, nên gật đầu đồng ý.
Như vậy, hắn và hồ ly nhỏ coi như huề nhau, sau này hắn không cần phải cúi đầu trước mặt y nữa.
Tùy Hành không thu được tin tức có giá trị nào từ vợ Mạnh Huy. Bởi vì trước khi rời đi Mạnh Huy không tiết lộ điều gì với vợ, sau khi đến Mộ Vân Quan hai người cũng không trao đổi thư từ.
Hơn nữa, vợ con Mạnh Huy đột nhiên bị bắt đến Tùy đô, bọn họ vốn đã sợ hãi, ba người run rẩy ôm nhau, không dám nhìn thẳng Tùy Hành. Tùy Hành biết chuyện này không thể nóng vội, quan trọng nhất là phải ép Mạnh Huy đầu hàng.
Thủ đoạn này tuy rằng hơi nham hiểm, nhưng thật sự không có cách nào tốt hơn, hơn nữa, khi hai quân giao chiến, vấn đề sinh tử hay đạo đức cũng không còn quan trọng.
Tùy Hành trở về không bao lâu, Hàn Tiếu đã đến tìm.
Hàn Tiếu bất an trò chuyện một hồi, khéo léo đề cập đến việc Tề Tử Kỳ muốn gặp Giang Uẩn.
"Vị công tử Tề quốc đó nghe nói tiểu lang quân biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng, rất muốn được gặp y."
Tùy Hành cười lạnh.
"Hắn nghĩ mình là ai, người của cô, hắn muốn gặp là gặp?"
Quan trọng nhất là tiểu lang quân nhà hắn không thích ồn ào, Tùy Hành cũng không muốn y tham gia một bữa tiệc nhàm chán như vậy.
Hàn Tiếu biết rõ đáp án, nhưng vẫn cố thử một lần: "Tề Tử Kỳ đến Tùy đô, chỉ đưa ra một yêu cầu như vậy, hiện tại từ chối cũng không sao, nhưng lỡ như sau này y nghe ngóng được, biết tiểu lang quân ở trong phủ điện hạ..."
"Ở phủ cô thì sao?"
Tùy Hành không hề để tâm: "Hắn có ý kiến thì tới gặp cô."
Hàn Tiếu hoàn toàn hết cách.
Lúc này Giang Uẩn từ trong phòng đi ra, nói: "Ta có thể đi cùng ngươi."