"Tùy Hành dùng mũi dao, gần như nhẹ nhàng nâng cằm Giang Uẩn."Nửa đêm, trên núi đột nhiên đổ mưa to.Xe ngựa vẫn lê bước về phía trước, trái ngược với cơn mưa lạnh buốt ngoài kia, cơ thể Giang Uẩn ngày càng nóng, tựa hồ không thể chịu đựng được nữa.
Giang Uẩn siết chặt ống tay áo, mồ hôi nóng đổ ra ngày một nhiều.
Thái tử trẻ tuổi dùng ngọc đới buộc lại những sợi tóc đen dài ướt đẫm mồ hôi ở sau gáy, làn da trắng như ngọc, ánh lên tầng trong suốt mờ nhạt.
Đẹp đến kinh tâm động phách.
Chỉ tiếc là ẩn trong bóng tối, không ai nhìn thấy.
Chấn động kéo dài, ngay cả người có thân thể cường tráng như Công Tôn Dương cũng cảm thấy khó chịu, toàn bộ xương cốt trong cơ thể như sắp gãy rời, huống hồ gì là một người vốn ốm yếu như Giang Uẩn.
Vì vậy khi nhìn thấy Giang Uẩn siết chặt tay áo, hơi khom người về trước, Công Tôn Dương và Phạm Chu cũng không nghĩ nhiều, chỉ mong nhanh chóng qua khỏi con đường núi này.
May mắn là từ khi thay đổi tuyến đường, hành trình vẫn diễn ra suôn sẻ, không gặp phải bất kỳ nguy hiểm hay trở ngại gì.
"Bồ câu đưa thư vẫn chưa về sao?"
Giang Uẩn đột nhiên mở miệng, khẽ hỏi một câu.
Công Tôn Dương đáp chưa.
Nói xong ông sửng sốt, bồ câu đưa thư đã đi được một giờ, mà lúc gửi thư, bọn họ vừa mới rời khỏi Trần quốc không bao xa, dựa theo tốc độ đưa tin bình thường của Phi Ưng Các, cả đi lẫn về tối đa chỉ cần thời gian nửa giờ.
Giang Uẩn cau mày.
Xem ra, đúng như y dự đoán, đô thành Trần quốc có thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Nếu đối phương đã ra tay thành công, chỉ bằng việc thay đổi đường đi đơn giản của mình, liệu đêm nay có an toàn đến được Mộ Vân Quan không?
Hiển nhiên Phạm Chu cũng nhìn ra suy nghĩ của y, nói: "Những con chim bồ câu đưa thư ở Phi Ưng Các đều được huấn luyện đặc biệt. Nếu bồ câu đưa thư gặp chuyện không may, Phi Ưng Các sẽ sớm phát tín hiệu cảnh báo. Phía Vân Hoài tướng quân cũng sẽ phát hiện kịp thời, điện hạ không cần lo lắng."
Giang Uẩn gật đầu.
Không biết vì sao, y luôn cảm thấy bất an.
Loại cảm giác này đã lâu không xuất hiện trên người y.
Giang Uẩn tựa người vào cửa sổ, cố gắng thông qua cái lạnh bên ngoài để giảm bớt cơn nóng dữ dội trong cơ thể. Lúc này, một tiếng động rất nhỏ xuyên qua màn mưa dày đặc, truyền vào cửa sổ, lướt qua tai y.
Sự cảnh giác và nhạy bén được rèn luyện từ nhỏ khiến vai và lưng Giang Uẩn đột nhiên dựng thẳng.
"Không ổn!"
"Có người!"
Công Tôn Dương gần như rút kiếm ngay lập tức.
Vù vù, vô số mũi tên sắc nhọn bắn ra từ bóng đêm, ngựa chạy hoảng loạn khiến xe bị xóc nảy, thị vệ đồng loạt hô to "hộ giá", nhưng chỉ trong chốc lát, cổ họng bọn họ đã bị bóp chặt, biến thành những cái xác lạnh ngắt.
Đây rõ ràng là một cái bẫy được bố trí cẩn thận.
Thậm chí, đối phương đã nghĩ tới bước này.
Lòng Giang Uẩn chùng xuống.
Cỗ xe lắc lư dữ dội, cùng với bước chân ngựa loạng choạng, cuối cùng lao thẳng về trước. Thị vệ đi cùng bảo vệ chặt chẽ chiếc xe ngựa của Giang Uẩn.
Công Tôn Dương ném kiếm về phía Phạm Chu: "Ta ra ngoài, ngươi ở lại bảo vệ điện hạ."
Phạm Chu là một quan văn, vậy mà có thể nhấc được thanh trường kiếm vô cùng nặng, ông chắn trước mặt Giang Uẩn, nghiêm túc đồng ý.
Công Tôn Dương không hề do dự, cầm kiếm nhảy ra ngoài. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đám sát thủ cầm cung tên và kiếm sắt đến từ tứ phía, Công Tôn Dương không khỏi cảm thấy kinh hãi, bỗng nảy sinh một loại cảm giác kiêng dè.
Cuộc ám sát với quy mô lớn như vậy, tuyệt đối không phải do quan thần quý tộc bình thường làm ra, rất có thể đến từ một tổ chức sát thủ chuyên nghiệp.
Công Tôn Dương vốn là du hiệp giang hồ, võ công cao cường, ông hét lớn một tiếng, lao vào màn mưa, mặc kệ cơn mưa tên dày đặc, chiến đấu với đám sát thủ mặc đồ đen.
Ông lấy một đấu mười cũng không có gì bất lợi, trong thời gian ngắn đã dùng kiếm giết chết hơn mười tên thích khách.
Cảm nhận được Công Tôn Dương là một nhân vật lợi hại, lúc này đám sát thủ không dám lơ là, vừa tiếp tục bắn tên làm chậm tốc độ của ông, vừa sử dụng chiến thuật bao vây, hàng chục sát thủ tấn công từ tứ phía, chặn toàn bộ đường lui.
Trán Giang Uẩn lại đổ mồ hôi, đôi mắt sáng như ngọc lặng lẽ nhìn chằm chằm vào không gian tối tăm trong xe ngựa, lúc này y cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Công Tôn Dương dẫn dắt sự chú ý của phần lớn thích khách, nên phía thị vệ bên đây cũng giảm được chút gánh nặng.
Phạm Chu giương kiếm mở cửa, ra lệnh cho thị vệ đổi một con ngựa khác sang bên này, ông nhặt chiếc roi dính đầy nước bùn bên đường, vỗ mạnh vào mông ngựa, men theo con đường hẹp do Công Tôn Dương mở ra, điên cuồng lao về phía trước.
Tuy nhiên, số lượng sát thủ quá nhiều, cách này không thể cầm cự được lâu.
Vai Phạm Chu trúng tên, lăn xuống xe ngựa.
Cỗ xe không có xe phu dẫn dắt tiếp tục lao về phía trước, không biết trải qua bao lâu, âm thanh chém giết dần dần biến mất, tiếng mưa rơi ào ạt truyền đến, cùng với đó tiếng ngựa hí thê lương, cuối cùng cỗ xe đứng yên bất động.
Tiếng mưa rơi ngày một rõ ràng.
Kèm theo đó là tiếng gió, tiếng lá đung đưa và sát khí ẩn nấp vô hình.
"Điện hạ, mời xuống xe."
Có người hô to.
Giang Uẩn buông lỏng ngón tay siết chặt tay áo, vuốt phẳng gấu quần, đứng dậy mở cửa, y chậm rãi bước xuống xe, tư thế vô cùng nho nhã.
Hạt mưa lập tức rơi xuống chiếc áo bào và dây buộc tóc màu xanh của y.
Đôi mắt đen láy mở to, y lặng lẽ đứng dưới mưa, nhìn ra khu đất trống giữa lưng chừng núi và hàng chục tên sát thủ đang cầm dao đứng xung quanh.
Có lẽ, đám sát thủ không thể ngờ rằng lại có một người dáng vẻ như ngọc, thân hình mảnh mai, dung mạo xinh đẹp đến nghẹt thở bước ra khỏi xe, bọn họ sững sờ trong giây lát.
Giang Uẩn ngước mắt nhìn, điềm tĩnh hỏi: "Các ngươi đến để giết ta?"
"Không."
"Chúng ta nhận lệnh bắt sống ngươi."
Vô cùng kinh ngạc trước dung mạo tuyệt diễm này, một người trong đám sát thủ lớn giọng đáp lại.
Giang Uẩn gật đầu, đáp: "Đa tạ."
Nếu là bắt sống, chắc chắn sẽ có phần kiêng dè.
Đối với y, như vậy là đủ,
Sợi mưa to làm ướt chiếc trâm cài màu xanh, khuôn mặt tựa như ngọc của y được nước mưa rửa sạch, đẹp đẽ như Quan Âm.
Y chớp mắt, chậm rãi rút ra một thanh kiếm màu bạc từ bên hông, nói: "Đắc tội!"
•••
Biết Giang Uẩn sau khi rời khỏi đô thành Trần quốc không đi đến
Giang đô* mà một mạch đi về hướng Đông Bắc, Tùy Hành lập tức ý thức được nơi Giang Uẩn thật sự muốn đến là Mộ Vân Quan.
*Đô thành Giang quốc (tương tự cho Trần đô, Tề đô, Tùy đô...)"Không ngờ, y cũng thật cơ trí."
Trần Kỳ chủ động nhận nhiệm vụ giết giặc, muốn mang về phần công trạng đầu tiên cho Tùy quốc.
Đúng như lời hứa hẹn của Trần Kỳ, hắn không chỉ cung cấp thông tin quân sự quan trọng của Phi Ưng Các - cơ quan tình báo hàng đầu Giang quốc, mà còn cung cấp tin tức liên quan đến năm nước còn lại.
Tùy Hành không khỏi nhìn người này với đôi mắt khác, mỉm cười hỏi: "Trần Nhị công tử có tài cán như vậy, dù cho ở Giang Nam cũng có thể dựng nên nghiệp lớn, sao lại cam tâm mặc cô sai khiến?"
Ánh mắt Trần Kỳ lộ ra một tia sắc bén, nói: "Chim khôn lựa cành mà đậu, tôi hiền chọn chủ mà thờ. Đối với Ký Tài, điện hạ chính là chủ nhân mà Ký Tài chờ đợi bấy lâu nay."
"Vậy ư? Nhưng cô nghe nói, các danh sĩ đại thần của Giang quốc đều tôn Giang Dung Dữ người có phẩm đức nổi danh thiên hạ làm quân chủ. Sao ngươi không chọn theo y? "
Trần Kỳ nói: "Đó chẳng qua chỉ là hư danh mà y cố tình tạo ra thôi. Kỳ thật người này lòng dạ hẹp hòi, nhân phẩm thấp hèn, không có tài đức, cái gọi là phẩm đức đều là giả, hơn nữa y hoàn toàn không xứng làm chủ Giang Nam. Trái lại, điện hạ một thân chiến công hiển hách, thông minh sáng suốt, mới là chủ nhân thiên hạ mà Ký Tài nguyện một lòng trung thành."
Trần Kỳ cũng tỏ ý, hắn sẵn sàng ra mặt thuyết phục năm nước còn lại quy hàng Tùy quốc, khiến Giang quốc rơi vào tình cảnh thế cô sức yếu.
Tùy Hành trực tiếp phong hắn làm quân sư.
Đây là chức vị cao nhất trong quân đội chỉ xếp sau chủ soái.
Có tin tức quan trọng do Trần Kỳ cung cấp, nhiều cứ điểm quan trọng của Phi Ưng Các lần lượt bị tổn thất nặng nề, đường truyền tin tức giữa Mộ Vân Quan và Giang đô cũng bị cắt đứt, Tùy Hành lập tức truyền lệnh cho đại tướng Tùy quốc, để mười vạn quân Tùy của Trần Liệt dàn trận ở bờ Bắc sông Hoàng Hà. Trước khi binh lính Giang quốc kịp phản ứng, vượt sông ngay trong đêm, đánh thẳng vào Mộ Vân Quan.
Mộ Vân Quan chính là cửa ngõ vào biên giới phía Bắc của Giang quốc, chỉ cần chiếm được Mộ Vân Quan, Giang đô thất thủ chỉ là chuyện sớm muộn.
Mưu sĩ đáng tin cậy nhất của Tùy Hành là Từ Kiều ở ngay bên cạnh.
Từ Kiều nói: "Giang Dung Dữ mà Trần Kỳ nhắc đến dường như rất khác so với những lời đồn đại. Chẳng lẽ Giang Uẩn thực sự chỉ là một tên quân tử giả nhân giả nghĩa thôi sao?"
"Nhưng người này có thể lợi dụng liên minh Kim Lan, liên kết chặt chẽ sáu nước Giang Nam, lại nhiều lần phá hoại kế hoạch Nam chinh của điện hạ. Không thể nào là một kẻ vô dụng được."
Tùy Hành khịt mũi nói: "Dù y không phải là kẻ vô dụng, thì cũng là một tên tiểu nhân bụng đầy mưu mô."
Phàn Thất hiếm khi thấy chủ tử nghiến răng nghiến lợi nhận xét về một người như vậy, bèn thấp giọng hỏi Từ Kiều: "Hình như điện hạ rất ghét Thái tử Giang quốc."
Từ Kiều gật đầu: "Chủ tử chinh chiến tứ phương, bất khả chiến bại, nhưng lại không ít lần chịu thiệt dưới tay vị Thái tử Giang quốc này. Trận chiến Hoàng Hà vào hai năm trước, suýt chút nữa bị một mưu sĩ dưới trướng y bắn trúng mắt phải, tuy mũi tên đó cuối cùng xuyên qua vai chủ tử, nhưng lại hại người suốt một tháng không thể giương cung. Chủ tử chưa bao giờ chịu thiệt như thế. Năm ngoái, chủ tử muốn thâu tóm Khương quốc, một cứ điểm quan trọng phía Tây Bắc sông Hoàng Hà, lại bị y dùng thủ đoạn ngăn chặn, khiến chủ tử suýt mất đi vài đội binh tinh nhuệ. Nếu không phải vị Thái tử Giang quốc kia dựa vào cái danh phẩm đức cao cả, chiêu hiền nạp sĩ, lập ước định Kim Lan, tổ chức tiệc Lưu Thương, liên kết các nước vùng Giang Nam, hay còn gọi là liên minh Kim Lan, thì binh sĩ Tùy quốc sớm đã vượt sông Hoàng Hà, đánh thẳng xuống Nam."
Phàn Thất không tin, hắn khịt mũi: "Chẳng phải y giỏi dựa vào phẩm đức để thu phục người khác ư? Có lẽ những kế sách đó đều do mưu sĩ của y nghĩ ra."
Từ Kiều ngẫm cũng có lý.
Nếu Giang Uẩn thực sự có phẩm đức như lời đồn, thì một nhân tài như Trần Kỳ sẽ không dùng thái độ khinh thường và chán ghét cực điểm mỗi khi nhắc đến y.
"Tiếp đến điện hạ có dự định gì?"
Tùy Hành chậm rãi thu đao: "Đi Mộ Vân Quan."
Có sự giúp đỡ của Trần Kỳ, hắn có thể dễ dàng dẫn theo nhóm kỵ binh, hợp tác với quân Tùy bên ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất và ít thương vong nhất để đánh chiếm Mộ Vân Quan.
Từ Kiều và Phàn Thất lập tức phấn chấn tinh thần.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, Tùy Hành đột nhiên cau mày, vẻ mặt hơi kỳ lạ.
"Điện hạ sao vậy?"
Tùy Hành u ám nhìn về phía Phàn Thất: "Lúc cô bước vào điện, ngươi đốt hương gì bên trong?"
Phàn Kỳ sửng sốt: "Bọn họ nói, thứ đó có tác dụng trợ hứng, lúc hành sự sẽ... là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, chỉ muốn điện hạ thư giãn một chút, cho nên..."
"Ngu xuẩn!"
Chỉ trong chốc lát, toàn thân Tùy Hành như bị lửa thiêu đốt.
Từ Kiều nghe nói Phàn Thất tự ý đưa đám khôn quân vào cung thì nhíu mày: "Những khôn quân đó e rằng không có gan làm chuyện này, đa phần là có liên quan đến Trần quốc chủ. Hành động này của lão, chắc là muốn lấy lòng điện hạ."
"Lão già này, nếu không phải thấy lão còn chút tác dụng, cô nhất định phải băm lão ra thành từng mảnh."
Tùy Hành siết chặt nắm đấm ngồi xuống, sắc mặt âm trầm chỉ vào Phàn Thất: "Đi chặt đầu đám khôn quân kia bỏ vào trong hộp, đưa cho lão già đó xem, lúc lão dùng bữa thì đặt trên bàn, đi ngủ để bên cạnh, một khắc cũng không rời."
"Vâng..."
Ngay cả Phàn Thất nghe xong cũng không khỏi run rẩy.
Trước khi ra ngoài, hắn thấy Tùy Hành chống đỡ thân thể, cúi đầu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bèn cả gan thấp giọng hỏi: "Có... có cần thuộc hạ mang vài khôn quân qua đây không?"
Tùy Hành ngẩng đầu, hung ác trừng hắn.
Phàn Thất rùng mình, nghĩ thầm, đã lúc nào rồi mà điện hạ còn kén chọn.
Phàn Thất chợt nhớ đến một người, đảo mắt, vội nói: "Hay là thuộc hạ cho gọi Thế tử Vệ quốc?"
Chắc không đến nỗi làm ô danh địa vị của điện hạ đâu ha.
Tùy Hành hít sâu một hơi, nghiến răng nói: "Cút!"
Phàn Thất và Từ Kiều đành ra ngoài, Phàn Thất nhịn không được nói: "Điện hạ như vậy có thể cầm cự được bao lâu? Rõ ràng có sẵn "thuốc giải" mà không chịu dùng, cũng không biết điện hạ bướng bỉnh cái gì, đây rõ ràng là nhu cầu bình thường của đàn ông. Dù vị Nhan Tề công tử đó có tốt đến đâu, điện hạ cũng không đến nỗi thủ thân như ngọc vì người nọ chứ..."
Từ Kiều trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói nhảm nữa.
Phàn Thất cũng nhận ra mình lỡ lời, sợ hãi câm miệng, không nói gì nữa.
Chỉ tội nghiệp Trần quốc chủ vừa mới tỉnh dậy, đang được cung nhân đút thuốc, nhìn thấy hộp đựng đầu người đầy máu, lão trợn to mắt rồi ngất đi.
•••
Trên núi, mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi.
Giang Uẩn một thân y phục màu xanh, đứng giữa mảnh đất trống bên sườn núi, trong tay cầm thanh kiếm, ngọc đới dùng để buộc tóc đã ướt sũng bám vào bờ vai gầy gò, xung quanh là những thi thể bị kiếm xuyên qua cổ họng.
Sợi mưa phủ lên gương mặt điềm tĩnh của y, len lỏi vào đôi mắt ấm áp xinh đẹp như ngọc. Đặc biệt là khí chất dịu dàng trầm tĩnh, không chút ăn nhập gì với vết máu đỏ tươi trên thanh kiếm.
Những tên sát thủ còn lại bối rối nhìn nhau, xếp thành hình quạt tản ra tứ phía, hiển nhiên bọn họ không ngờ rằng, Thái tử Giang quốc ốm yếu trong lời đồn lại che giấu nội lực kinh người đến vậy.
"Xin lỗi, không thể để các ngươi rời đi."
Bóng dáng Giang Uẩn lướt qua màn mưa như một chiếc lá, thanh kiếm như rắn độc quấn lấy cổ họng tên sát thủ cách đó nửa thước, gã khó khăn mở to mắt, cảm thấy cổ mình lành lạnh, thậm chí tiếng hô kinh ngạc còn chưa kịp hét lên đã ngã gục xuống đất.
Một lát sau, sườn núi rộng lớn đã chất chồng thi thể.
Giang Uẩn loạng choạng, dùng lực cắn môi, giữ vững thân thể.
Bởi vì sử dụng nội lực, dòng nhiệt trong cơ thể đã khó có thể khống chế, gần như phá hủy toàn bộ ý thức y. Rõ ràng đang đứng giữa ngọn núi giăng đầy mưa lạnh, nhưng da thịt y lại nóng như nham thạch, liên tục đổ mồ hôi.
Giang Uẩn cố gắng phân biệt phương hướng, nơi này là lưng đồi thông với đường núi, phía bên kia là vực sâu không đáy.
Đối phương đã cẩn thận bố trí một màn ám sát như vậy, tuyệt đối sẽ không để y trốn thoát dễ dàng.
Giang Uẩn hít một hơi sâu, bước đến ven núi, tháo ngọc bội tượng trưng cho thân phận Thái tử, treo lên cành cây khô gần đó, sau đó cắt một góc y phục dính máu ném xuống đường. Y ngẩng đầu, xác định phương hướng, mặc kệ cơn mưa tầm tã, sau đó thu kiếm, đi về phía đỉnh núi.
Trần Kỳ đích thân dẫn người đuổi theo.
Toàn bộ thị vệ của Giang quốc đều bị giết, xe ngựa của Thái tử bị chém đứt bên đường, hai mưu sĩ theo cùng là Công Tôn Dương và Phạm Chu cũng bị thương chạy thoát, chỉ có Thái tử Giang quốc là không rõ tung tích.
Không lâu sau, thị vệ phát hiện khối ngọc bội và một mảnh vải gần sườn núi.
"Thái tử Giang quốc, rất có thể đã rơi xuống vách đá, thân vong."
Thị vệ đưa ra kết luận.
Mà kết luận này rất thuyết phục, Thái tử Giang quốc không biết võ công, mất đi xe ngựa và hộ vệ trung thành, đối mặt với những sát thủ hung ác, y hoàn toàn không có sức chống đỡ. Có thể trong lúc trốn thoát đã hoảng sợ rơi xuống vực.
Trần Kỳ không tin Giang Uẩn lại chết dễ dàng như vậy.
Nhưng vì tất cả những sát thủ ra tay đều mất mạng nên hắn không thể đích thân điều tra rõ việc này.
Trần Kỳ dẫn người lục soát khắp ngọn núi nhưng vẫn không tìm được gì.
"Nhị công tử, chúng ta tiếp tục tìm nữa không?"
Đứng trên đỉnh núi mưa rơi xối xả, một thân tín thận trọng hỏi.
Ánh mắt Trần Kỳ lạnh lùng: "Dẫn người tiếp tục tìm kiếm dưới vách núi."
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đây là phần công trạng đầu tiên khi hắn gia nhập quân Tùy, hắn phải điều tra ra kết quả rõ ràng mới được. Chỉ như vậy, sau này hắn mới có thể tiền đồ vô lượng.
Huống hồ...
Hắn còn chưa để cho người này nếm trải cảm giác bị giẫm đạp dưới chân, sao y có thể chết dễ dàng như vậy được.
Sau đó, Từ Kiều và Phàn Thất cũng dẫn một đội binh đến.
Trần Kỳ xuống ngựa chào hỏi, Từ Kiều cười nói: "Trần quân sư không cần khách sáo, sau này chúng ta là đồng liêu, phải quan tâm lẫn nhau mới phải."
Trần Kỳ vội đáp không dám, nhìn xung quanh hỏi: "Điện hạ đâu rồi?"
Từ Kiều đáp qua loa: "Điện hạ vừa phát hiện một con hươu trong núi, nổi hứng nên muốn đi săn."
Tất nhiên Tùy Hành đâu phải kẻ ngốc, giữa trời mưa to gió lớn tự dưng đi săn thú, mà là lúc nãy không rõ vì sao, dù hắn đã uống thuốc giải, nhưng cơn nóng vẫn tích tụ trong cơ thể, không cách nào tiêu tan.
Vì vậy hắn để lại đám người, một mình cưỡi ngựa lên núi, lao vào màn mưa lạnh giá.
Nơi này nằm ở biên giới Trần quốc.
Mà toàn bộ Trần quốc gần như nằm dưới sự kiểm soát của quân Tùy.
Tùy Hành hưng phấn chạy gần hết ngọn núi, sau khi hứng trọn một trận mưa to, nhiệt độ trong cơ thể cũng dịu đi đôi chút, hắn xác định phương hướng rồi cưỡi ngựa từ trên đỉnh xuống chân núi.
Chưa đi được bao xa, hắn chợt ngửi thấy một mùi hương đặc biệt phảng phất trong không khí.
Đó là một mùi thương trong trẻo nhàn nhạt khó tả, giống như hoa sen nở sau mưa, lại giống như tia lửa cháy hừng hực, khiến máu trong người hắn sôi sục.
Đây là...
Tùy Hành cau mày, sau đó cười lạnh trong lòng.
Ha, đám người kia càng ngày càng lớn gan, dám tính kế hắn vào lúc này.
Tùy Hành cố kìm nén sự khó chịu, khẽ nhướng đôi lông mày dài sắc nhọn, nương theo hơi thở, dắt ngựa lại gần, muốn xem những kẻ này đã chuẩn bị cho hắn thứ gì, dám hao tâm tổn sức "mê hoặc" hắn giữa núi.
Cách đó không xa, bên cạnh vách núi chất đầy những tảng đá lớn, hắn nhìn thấy một thân hình màu xanh gầy gò.
Như bông sen xanh nở giữa núi rừng tối tăm.
Xem ra cũng tốn không ít tâm tư.
Tùy Hành càng cười lạnh hơn.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuyên qua màn mưa, trông thấy một bóng người cúi đầu dựa vào vách đá, y phục vải gấm màu xanh bị nước mưa thấm ướt, bám vào da thịt, lộ ra phần cổ và cánh tay trắng ngần, phảng phất tỏa ra ánh sáng như ngọc trong đêm tối.
Quả thật có chút cảm giác đáng thương.
Muốn dụ hắn anh hùng cứu mỹ nhân?
Tùy Hành nheo mắt lại, bỗng nhiên có hứng thú, rút ra con dao đầu sói từ thắt lưng, xoay người xuống ngựa, chậm rãi đi về phía vách đá. Hắn dùng mũi dao, gần như nhẹ nhàng nâng cằm Giang Uẩn.
Một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Tùy Hành cứng đờ.
Hắn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Ai phái ngươi tới đây?"
Giang Uẩn buộc phải ngẩng đầu, tựa cằm vào lưỡi dao lạnh lẽo, bối rối chớp mắt, sương mù trên lông mi tản đi, lộ ra một đôi mắt trong như ngọc, được nước mưa rửa sạch, đẹp đẽ tựa tiên nhân.
Do bị nhiệt độ trong cơ thể giày vò, làn da trắng trẻo của thiếu niên đã nhuộm một thứ ánh sáng mờ nhạt, những giọt mồ hôi hòa với nước mưa từ trên trán chảy xuống cổ áo. Giữa ngọn núi đầy bùn lầy và màn mưa xối xả, lộ ra sự cám dỗ mê người.
Tùy Hành không kiềm được, yết hầu nhấp nhô vài lần.
Sau đó hắn hung hăng hỏi: "Ngươi có biết, mê hoặc cô, sẽ rơi vào kết cục gì không?"
Đầu óc Giang Uẩn mơ hồ, nghe vậy, y theo bản năng giương tay, nắm chặt cổ tay Tùy Hành, đôi mắt ngấn nước khẽ run lên, phảng phất như đang cầu xin.
Tùy Hành cau mày.
Y còn muốn nói điều gì, nhưng ngay sau đó, cả người Giang Uẩn bỗng gục xuống, hai tay vô thức vòng qua eo hắn, thân thể nóng bỏng áp sát vào áo giáp lạnh lẽo, giống như một con cá sắp chết khát trong sa mạc đang cố tìm nguồn nước, quấn chặt lấy hắn.
Tùy Hành: "..."
Tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy khiến hắn có chút không thích ứng được.
Tuy nhiên, không biết có phải là do mùi sen thơm mát hay không, hắn lại không đẩy y ra, cơn nóng tích tụ trong cơ thể cũng dịu xuống phần nào.
Chỉ có điều, phần phía dưới lại căng trướng dữ dội.
Đây là hiện tượng gì, khỏi nói cũng biết.
"Này!"
Thái tử Tùy quốc xưa nay kiêu ngạo, hiển nhiên không thể chấp nhận được việc mình bị mê hoặc bởi một tên xa lạ đột nhiên xuất hiện giữa đường, hắn nghiến răng, bực bội gọi một tiếng.
Có điều, bàn tay vẫn đặt ở eo y như cũ, thậm chí có hơi siết chặt.
Thiếu niên nóng hừng hực quấn lấy hắn, thậm chí còn nâng đôi mắt ẩm ướt, đuôi mắt đỏ hoe, tủi thân ngước nhìn hắn.
Tim Tùy Hành như bị một cái búa nặng ngàn cân nện xuống, hắn không kiềm được thả lỏng tay, con dao đầu sói rơi xuống đất.
Cách đó không xa, tiếng sấm vang động, lũ quét ập đến. Tai Tùy Hành rất thính, hắn muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này, nhưng thân thể lại bị người nào đó ôm chặt, Tùy Hành cứng người trong chốc lát, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chạy thoát, hắn quay đầu lại, không hề do dự kéo lấy Giang Uẩn, cả hai cùng rơi xuống vách đá sâu không thấy đáy.