*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi nói thật cho bổn cung biết, có phải bổn cung sắp có thêm cháu nữa không?"
Tùy Hành trầm ngâm một lát, nói: "Chuyện này quả thực hơi khó giải quyết. Tuy nhiên người xưa có câu, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần chúng ta muốn làm, nhất định sẽ có cách."
"Nhưng ý của vị sư huynh kia thì sao, em có biết không?"
Giang Uẩn không trả lời ngay, mà hỏi: "Điện hạ đã từng nghe qua Tranh Minh quán chưa?"
Tùy Hành thấy cái tên này hơi quen, hắn suy nghĩ một lúc, chân mày khẽ động, lên tiếng: "Tranh Minh quán mà em nói, chính là nơi tập trung nhiều sĩ tử xuất thân hàn môn, suốt ngày lấy việc bàn luận quốc sự làm niềm vui? Cô nghe nói, những học sĩ ở đó thường xuyên viết thư gửi lên triều đình, đề xuất chính sách quốc gia. Tuy có không ít quan điểm cực đoan, nhưng ở một mức độ nào đó, cũng xem như đang giám sát triều đình và quan chức trong triều."
Giang Uẩn gật đầu.
"Cái này thì liên quan gì đến sư huynh của em?"
Giang Uẩn nói: "Đệ tử phủ Tả tướng bị nghiêm cấm tham gia các buổi tụ họp liên quan đến quốc sự, nhưng theo ta biết, vị đại sư huynh này của ta thường xuyên đến Tranh Minh quán nghe các học sĩ bàn luận về thời cuộc, đôi khi còn lấy tên giả tham gia tranh luận. Những bài viết của huynh ấy về nông nghiệp và lao động đều dẫn chứng các điều luật rất chi tiết tỉ mỉ, phân tích rõ ràng, còn so sánh tình hình của các nước một cách cụ thể. Có vài điểm, e rằng ta và điện hạ cũng chưa chắc có thể trả lời ngay lập tức. Điện hạ còn nhớ giữa năm nay, các học sĩ của Tranh Minh quán từng cùng nhau gửi một bản kiến nghị về lệnh khai hoang không?"
Tùy Hành gật đầu.
Trong suốt một năm qua, Tùy Hành luôn chủ trì việc thực hiện lệnh khai hoang trong lãnh thổ Tùy quốc, đương nhiên có ấn tượng về việc này, "Cô nhớ, nhiều sách lược trong đó rất phù hợp với tình hình Tùy quốc, bản kiến nghị đó còn được sư phụ Tả tướng khắt khe khó tính của em khen ngợi không ngớt. Mặc dù ông ấy chỉ nói một câu "hậu sinh khả úy", nhưng như vậy đã vượt ngoài mong đợi rồi."
Giang Uẩn nói: "Không sai."
Y lại hỏi: "Vậy điện hạ có biết, người soạn bản thảo kiến nghị kia là ai không?"
Tùy Hành lập tức hiểu ra.
"Là Triệu Diễn?"
Giang Uẩn: "Ừm."
Lúc đó, bản kiến nghị này đã dâng thẳng lên triều đình và được văn võ bá quan truyền tay nhau đọc. Tùy Hành cũng xem qua rất kỹ. Lúc Triệu Diễn đứng giữa những luống ruộng trò chuyện với nông dân, quả thật Tùy Hành phải nhìn vị đại đệ tử của phủ Tả tướng bằng con mắt khác.
Tùy Hành cũng hiểu rằng Triệu Diễn không phải là không có chí làm quan, chỉ vì có thân phận đại đệ tử của Tả tướng nên cả đời này đã định trước không thể nào bước vào chốn quan trường. Vì vậy, đối phương mới gián tiếp tham dự triều chính thông qua hình thức này. Dù bản kiến nghị đó được sư phụ mà hắn kính trọng khen ngợi, nhưng hắn cũng không dám nói ra sự thật.
Giang Uẩn nói: "Ta thấy thật đáng tiếc."
"Đúng là rất đáng tiếc. Nhân tài dễ có, nhưng một vị quan tốt biết quan tâm đến dân chúng, sẵn sàng ra đồng hướng dẫn nông dân canh tác, quả thật rất khó tìm. Cô nghĩ, chi bằng để phụ hoàng hạ chỉ thúc đẩy chuyện này. Dù vị Tả tướng của chúng ta có cứng nhắc đến đâu, có lẽ cũng không dám làm trái ý phụ hoàng."
Giang Uẩn nói: "Có thể, nhưng cách này chỉ giải quyết tạm thời, không thể giải quyết tận gốc. Dù phụ hoàng hạ chỉ hay điện hạ trực tiếp mở lời, về bản chất cũng không có gì khác biệt. Hơn nữa, với tính cách của đại sư huynh, huynh ấy sẽ không vì lợi ích cá nhân mà làm trái quy định sư môn."
"Ý của em là?"
Không biết Tùy Hành nghĩ đến điều gì, chợt bật cười.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn.
"Điện hạ cười cái gì?"
Tùy Hành khoanh tay, nói: "Cô đang nghĩ, cô suýt chút lại bị em đùa giỡn nữa rồi. Trên đời này, nếu thật sự có người có thể thuyết phục vị Tả tướng cao ngạo đó, chắc chắn không ai khác ngoài em. Thật ra trong lòng em đã có kế hoạch rồi đúng không? Nói đi, cần cô giúp gì, cô nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ."
Giang Uẩn cong mắt, cũng không giấu giếm nữa.
"Có một vài ý tưởng, nhưng ta không đảm bảo sẽ thành công."
"Với lại, ta cần điện hạ tìm cho ta một số thứ."
Tùy Hành: "Thứ gì?"
"Một xấp
giấy đay trắng*
rẻ nhất và một cây
bút Tử Hào*
đắt nhất."
*Giấy đay trắng 白麻纸:
*Bút Tử Hào 紫毫笔:
làm từ lông thỏ, do có màu tím sẫm nên gọi là Tử Hào.
Tùy Hành không hiểu lắm.
"Tại sao lại cần hai thứ này?"
Giang Uẩn đáp: "Bây giờ ta chưa thể nói cho điện hạ biết được, nhưng điện hạ thần thông quảng đại, trước khi chúng ta về phủ, điện hạ có thể tìm về cho ta không?"
"Yên tâm, dù cô có nhịn ăn nhịn uống cũng phải tìm về cho em ngay."
Tùy Hành gọi Thập Phương đến dặn dò vài câu, Thập Phương nghiêm túc nhận lệnh rồi lui xuống.
Lúc này, dân chúng tập trung ở luống ruộng dần dần tản ra, họ dựa theo phương pháp mà Triệu Diễn hướng dẫn, áp dụng trên đồng ruộng của mình. Triệu Diễn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tùy Hành và Giang Uẩn, hắn tỏ ra bất ngờ, lập tức lau tay, bước đến chào hỏi hai người.
Tính cách Triệu Diễn vốn lanh lợi thẳng thắn, lại giỏi giao tiếp, còn là sư huynh đệ với Giang Uẩn, nên khi đối diện với hai vị Thái tử có thân phận cao quý, hắn cũng không hề e dè.
"Sao hai vị điện hạ lại đến đây?"
Triệu Diễn rất ngạc nhiên.
Tùy Hành cũng không giấu giếm, trực tiếp nói ra mục đích của mình.
Triệu Diễn lộ ra nét mặt kinh ngạc: "Chuyện này... không phù hợp lắm đâu. Tại hạ tài hèn học kém, sao có thể đảm đương nổi trọng trách này. Lỡ như dạy hư tiểu hoàng tôn, đó là tội lỗi khó dung."
"Hơn nữa, tiểu sư đệ, đệ không thể hại huynh."
Triệu Diễn điên cuồng nháy mắt với Giang Uẩn.
Giang Uẩn nghiêm nghị nói: "Ta biết đại sư huynh lo lắng điều gì. Nếu ta có thể thuyết phục sư phụ đồng ý chuyện này, đại sư huynh có nguyện hạ mình đến chỉ dạy cho A Nặc không?"
Ánh mắt Triệu Diễn nhìn Giang Uẩn đã không còn là nhìn tiểu sư đệ, mà là nhìn một người điên.
Hắn khẽ hắng giọng, nói: "Tâm ý của đệ, sư huynh đã hiểu. Nhưng đệ nhập môn muộn, có lẽ còn chưa rõ quy tắc của sư môn và tính cách của sư phụ. Phàm là đệ tử dưới trướng Tả tướng, một khi dính líu đến quan trường thì coi như đoạn tuyệt quan hệ với sư môn."
"Nếu không có những quy tắc đó, sư huynh sẽ lựa chọn thế nào?"
Triệu Diễn sững sờ.
Sau đó tiếp tục cười cười: "Tiểu sư đệ, đệ nói vậy thì khác nào chưa nói gì đâu."
Giang Uẩn lắc đầu: "Ta đã đọc qua sách lược của sư huynh, cũng đã xem qua tấu sớ của huynh. Ta biết huynh có nhiệt huyết và có lòng lo nghĩ cho đất nước. Ta muốn nghe lời thật lòng của huynh."
Thái tử trẻ tuổi với đôi mắt đen sáng ngời, lời nói mang theo sức mạnh làm lay động lòng người.
Triệu Diễn nhìn sâu vào đôi mắt đen ấy, dường như thấy được hình bóng của chính mình, và xa hơn nữa là cảnh tượng rộng lớn bao la cùng những người nông dân đang chăm chỉ cày cấy trên mảnh đất này. Hắn thu lại biểu cảm, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Dẫu chức vị thấp hèn, cũng không dám quên lo nghĩ cho đất nước."
"Nếu thực sự có cơ hội... sư huynh nhất định sẽ tận tâm tận lực, dốc hết sức mình."
Nhưng nói xong, Triệu Diễn thở dài một hơi: "Từ năm mười một tuổi huynh đã theo sư phụ. Đối với huynh, sư phụ vừa là thầy vừa là cha. Tất cả thành tựu và danh vọng của huynh hôm nay đều là nhờ học từ phủ Tả tướng, là do một tay sư phụ dạy dỗ mà thành. Huynh sẽ không làm trái quy tắc của sư môn. Hơn nữa, được học tập tại phủ Tả tướng, cuộc sống tự tại không tranh với đời, là điều mà biết bao học sĩ cầu mà không được. Huynh không có gì để bất mãn."
"Tiểu sư đệ, ý tốt của đệ, huynh xin nhận."
"Nhưng chuyện này, thật sự không có khả năng đâu."
"Còn về tấu sớ, mong tiểu sư đệ giúp huynh giữ bí mật, tuyệt đối không được nói cho sư phụ biết."
Giang Uẩn nghiêm túc đáp: "Sư huynh yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ một chữ."
Tùy Hành càng tò mò hơn. Nếu ngay cả chuyện này cũng giấu đi, không biết Giang Uẩn định thuyết phục Tức Mặc Thanh Vũ như thế nào.
Khi trở về phủ Thái tử, Thập Phương được Tùy Hành căn dặn từ trước, ngay lập tức mang giấy bút đến. Giang Uẩn ngồi xuống trước bàn dài, trải giấy mài mực, rồi cầm bút viết. Trong phòng, lò lửa đang cháy hừng hực, dù chỉ mặc y phục mùa xuân cũng không cảm thấy lạnh, vì thế Giang Uẩn cởi bỏ áo choàng rộng rãi bên ngoài, thay bằng một chiếc áo bào rộng tay màu xanh, mái tóc đen vẫn được buộc thành một lọn bằng dây buộc tóc, thả dài xuống vai. Tùy Hành rất ít khi thấy Giang Uẩn chuyên tâm viết văn như vậy, nên ngồi yên một bên chăm chú ngắm nhìn, không lên tiếng quấy rầy.
Lúc đó, Nhan hoàng hậu đích thân đưa tiểu Giang Nặc trở về.
Dù trong lòng có hơi tiếc nuối vì không thể đón Tết cùng hai người cha, nhưng nhóc con rất thông minh, còn biết cách lấy lòng Nhan hoàng hậu. Dù chỉ ở trong cung một đêm nhưng nhóc con vẫn khiến hoàng tổ mẫu vui vẻ không thôi. Nhan hoàng hậu không chỉ thay cho nhóc một bộ y phục mới tinh, mà còn đeo cho cháu ngoan một chiếc khóa trường mệnh sáng chói ở cổ.
Tùy Hành thấy cung nhân dỡ xuống nửa xe ngựa đầy đồ đạc, ngạc nhiên hỏi: "Mẫu hậu làm gì thế này? Chẳng lẽ muốn chuyển vào sống trong phủ Thái tử của nhi thần? Ở đây không có chỗ đâu."
Nhan hoàng hậu lườm hắn một cái.
"Tất cả đều là đồ dành cho cháu ngoan của bổn cung. Tên và công dụng của từng món đã được ghi trên danh sách, ngươi phải trông coi cẩn thận, đừng để lẫn lộn, cũng đừng có lén thó bớt đi. Đây đều là những món bổn cung tỉ mỉ lựa chọn, suýt nữa còn bị Lan Tâm Như giành mất."
Tùy Hành đã quen với việc mẫu hậu của mình từ khi có cháu ngoan thì không còn để mắt đến đứa con trai này nữa, bèn gật đầu nói đã biết.
Sau đó lại có hai cung nhân khiêng vào một cái chậu ngâm chân khá lớn, Tùy Hành cau mày hỏi: "Đây là cái gì?"
Nhan hoàng hậu kéo hắn sang một bên, nói nhỏ: "Đây là cho vợ ngươi dùng."
Tùy Hành dùng ánh mắt không hài lòng nhìn Nhan hoàng hậu.
"Mẫu hậu, ngài quản hơi nhiều rồi đó."
Nhan hoàng hậu đánh hắn một cái: "Ngươi nói thật cho bổn cung biết, có phải bổn cung sắp có thêm cháu nữa không?"
Tùy Hành lại cau mày.
"Mẫu hậu cài mật thám vào phủ cô?"
"Ai thèm! Ngươi tưởng bổn cung ngốc sao? Đến cả Thái y viện và Ngự thiện phòng đều bị ngươi quậy tung cả lên. Nếu bổn cung còn không đoán ra thì chỉ có thể là đầu óc bị lừa đá. Chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm?"
Tùy Hành: "Đó là vì ta sợ mẫu hậu rước thêm phiền."
"Thằng con trời đánh này! Mà thôi, bổn cung lười đôi co. Về chuyện này, bổn cung có nhiều kinh nghiệm hơn ngươi. Tuy là tin vui, nhưng người mới là quan trọng nhất. Nam sinh con không giống như nữ, ngươi nhất định phải chăm sóc cẩn thận. Nếu không, người ta sẽ nghĩ rằng hoàng thất Đại Tùy chúng ta vô tình vô nghĩa."
Với tính cách bảo vệ người thương không khác gì sói con bảo vệ thức ăn của con trai mình, về phương diện này, Nhan hoàng hậu không cần lo lắng nhiều, nhưng vẫn phải dặn dò thêm vài câu.
"Người ta cũng là Thái tử danh giá, lại vì ngươi mà trở nên như vậy, hoàng thất Đại Tùy của mấy người đúng là phúc phận lắm rồi. Nếu ngươi dám lơ là một chút, bổn cung nhất quyết không tha cho ngươi. Nhìn cái chậu rửa kia đi, mỗi đêm trước khi ngủ, ngươi phải dùng nước ấm ngâm chân cho người ta, quan tâm săn sóc chu đáo vào."
Mặc dù điều này vốn không cần Nhan hoàng hậu phải nhắc nhở, nhưng cái chậu rửa chân kia trông rất chất lượng, thậm chí còn tốt hơn những thứ hiện có trong phủ, Tùy Hành vui vẻ nhận lấy.
Nhan hoàng hậu lại dặn dò thêm vài câu rồi mới yên tâm rời đi.
Thế là, trong thư phòng, số người quan sát từ một biến thành hai, một lớn một nhỏ.
Tiểu Giang Nặc đã nhận tiền lì xì và quà tặng được chuẩn bị kỹ lưỡng từ hai người cha, trong lòng rất mãn nguyện.
"Cha đang viết gì vậy ạ?"
Cục cưng nhỏ ngồi trong lòng Tùy Hành, tò mò hỏi.
Tùy Hành đáp: "Cha con đang chọn cho con một vị sư phụ tốt, bây giờ cha đang nghĩ cách mời người đó đến."
Cục cưng nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rồi nói: "Con có tiền."
Tùy Hành không ngờ nhóc con lại nghĩ tới chuyện này, hắn nhướng mày nói: "Trên đời không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng tiền đâu, sau này con sẽ hiểu."