*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hoa cỏ trong vương cung Trần quốc đẹp đến vậy à?"Cuộc tấn công bất ngờ xảy ra ở Trần quốc khiến các nước Giang Nam và Giang Bắc vô cùng chấn động. Các nước Giang Bắc từ lâu đã thuần phục dưới thiết kỵ của quân Tùy, mọi người hầu như đều ôm tâm lý hóng chuyện, xem xem Thái tử điện hạ của họ thâu tóm năm nước Trần, Vệ, Lạc, Khương, Vân như thế nào. Mà hai ngày nay, Thế tử và các vị đại thần quan trọng rơi vào tay quân Tùy đều lo lắng bất an, ăn ngủ không yên, gần như sa vào trạng thái tuyệt vọng. Có lẽ vì vậy mà Giang quốc trở thành nước chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Đặc biệt là tin tức Thái tử Giang quốc rơi xuống vách đá mất mạng, hầu như các nước đều ngầm chấp nhận sự thật này, Giang quốc e là đang đứng trước bờ vực suy vong. Trong những năm nay, Thái tử Giang quốc dựa vào danh tiếng kính hiền trọng sĩ, chiêu mộ vô số nhân tài, tổ chức tiệc Lưu Thương, xây dựng liên minh Kim Lan, liên kết chặt chẽ sáu nước Giang Nam, tạo thành một bức tường thành kiên cố không thể phá hủy. Dù quân Tùy nhiều lần tấn công nhưng vẫn không thể chọc thủng được bức tường thành sừng sững ấy.
Mà giờ đây, cái chết của Thái tử Giang quốc giống như sự sụp đổ của một trụ cột quan trọng trên tường thành, các nước đã bắt đầu rục rịch nóng lòng muốn xâu xé mảnh đất màu mỡ và thu phục các mưu sĩ dưới trướng Giang quốc. Thậm chí, một vài nước còn bí mật dùng tiền mua chuộc mưu sĩ, hứa hẹn sẽ cho họ quyền cao chức trọng hơn so với ở Giang quốc.
Khi màn đêm buông xuống, Mộ Vân Quan tựa như một con mãnh thú đang cố gắng trấn thủ bên sông, kéo lê thân hình to lớn của nó, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những đợt sóng gầm rú của sông Hoàng Hà.
Sở vương Giang Lang đầu cài
ngọc quan*, một thân y phục đen tuyền rộng rãi, đang hạ mình đứng trước lều trại của Phạm Chu.
*Ngọc quan:Binh lính xung quanh vốn đã quen với cảnh tượng này nên không hề tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì từ khi Sở vương phụng mệnh quốc chủ đến Mộ Vân Quan tiếp quản quân sự, hầu như ngày nào gã cũng đến lều trại của Phạm Chu hỏi thăm thương tích.
Dù Phạm tiên sinh đã nhiều lần viện cớ bệnh nặng không gặp nhưng Sở vương vẫn kiên trì đến thăm, bất kể mưa nắng.
Sở vương Giang Lang đã qua
nhược quán*, tuy rằng tướng mạo tuấn tú nhưng có phần hơi lạnh lùng, tính tình mưa nắng thất thường, hạ nhân trong phủ không ai không sợ gã.
*Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.Thời tiết hai ngày nay không tốt lắm, bên ngoài lác đác những đợt mưa phùn.
Tay áo rộng của Giang Lang phất phơ trong gió, dáng đứng nghiêm nghị, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.
Gã đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Trong lòng gã có vô số tham vọng muốn thực hiện, gã nóng lòng muốn thu phục đám mưu sĩ dưới trướng Giang Uẩn về phe mình.
Gã là trưởng tử của Giang đế, từ khi sinh ra đã được mọi người sủng ái, gia tộc đứng sau Thân phi cũng rất có quyền thế, lẽ ra gã phải thuận lợi trở thành Thái tử, thừa hưởng vô số vinh quang và sự sùng bái từ người khác.
Nhưng tất cả những thứ này đều thay đổi sau khi Giang Uẩn xuất hiện.
Tên đệ đệ sinh sau gã vài năm này không chỉ cướp đi vị trí Thái tử mà còn thu hút toàn bộ sự chú ý của triều thần cũng như ánh mắt quan tâm của phụ hoàng. Trước khi Giang Uẩn xuất hiện, gã thường được phụ hoàng tán thưởng về tài văn chương và ngũ nghệ, thậm chí nhiều văn võ bá quan còn khen ngợi gã thông minh lanh lợi, có khả năng gánh vác đại nghiệp. Nhưng từ khi Giang Uẩn xuất hiện, trong mắt đám triều thần chỉ có vị Thái tử "kinh tài tuyệt diễm" mà không hề có tên Sở vương "vô năng tầm thường", thậm chí đám cung nhân còn bàn tán sau lưng gã,
"Tuy Sở vương tuấn tú nhưng vẫn thua xa Thái tử..." Gã thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng phụ hoàng rất ghét đứa con do yêu hậu sinh ra, vậy tại sao lại kiên trì lập Giang Uẩn làm Thái tử, tự tìm phiền phức như vậy?
Ban đầu, gã và mẫu thân Thân phi vốn không hề lo lắng.
Bởi vì người đệ đệ này không hề có thế lực nhà mẹ chống lưng, chỉ dựa vào mỗi hư danh Thái tử thì hoàn toàn không thể kiên trì được bao lâu. Nhưng gã không bao giờ ngờ rằng Giang Uẩn có thể chiêu mộ được vô số danh sĩ trung thành nhờ cái danh phẩm đức cao cả. Với tài trí hơn người, những người này đã nhanh chóng tạo được chỗ đứng trên triều và trở thành cánh tay đắc lực của Giang Uẩn. Mà phụ hoàng vốn dĩ chuyên quyền độc đoán của gã lại cho phép Giang Uẩn tự do phát triển thế lực của mình.
Đến khi hai mẹ con gã tỉnh ngộ, Giang Uẩn đã không còn là một Thái tử "thế cô sức yếu" như trước mà đã là một Giang Dung Dữ nổi danh khắp Giang Nam khiến các nước
cam bái hạ phong*.
*Cam lòng bái phục, tự nhận mình không bằng người.Giang Lang gần như tuyệt vọng.
Cho đến khi Giang Uẩn mất mạng, phụ hoàng lập tức phái gã đến Mộ Vân Quan tiếp quản quân sự.
Giang Lang chợt tỉnh ngộ, hóa ra phụ hoàng không hề quên gã, trước đây phụ hoàng nhẫn nhịn, mặc kệ Giang Uẩn phát triển thế lực là vì muốn mượn tay y giúp Giang quốc chiêu mộ nhân tài. Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp, phụ hoàng sẽ lập tức từ bỏ Giang Uẩn, giao thứ tài sản vô giá này cho gã.
Gã vẫn là đứa con được phụ hoàng thương yêu nhất.
Giang Lang lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng quá trình tiếp quản lại không hề suôn sẻ như gã tưởng tượng.
Từ khi Giang Lang đến Mộ Vân Quan, đám thị vệ và quan lại nơi đây đều khách sáo với gã, nhưng Giang Lang nhìn ra đó chỉ là vẻ lịch sự bề ngoài, thực tế những người này căn bản không hề đặt tên Sở vương như gã vào mắt, thậm chí còn phớt lờ mệnh lệnh mà gã đưa ra.
Giang Lang cố nén tức giận.
Giang Uẩn chết cũng chết rồi, thân một là đám triều thần thuần phục dưới chân Thiên tử, hằng năm nhận bổng lộc của triều đình thì việc quy thuận một trữ quân tương lai như gã chỉ là chuyện sớm muộn.
Vì thế Giang Lang quyết định ra tay với Phạm Chu trước.
Gã biết Phạm Chu là một trong những mưu sĩ trung thành của Giang Uẩn, chỉ cần gã có thể lôi kéo được người này, những mưu sĩ khác sẽ tự khắc quy hàng dưới trướng gã. Nhưng mấy ngày nay, Phạm Chu lại cố ý tránh mặt, điều này khiến Giang Lang không khỏi có chút sốt ruột.
"Phạm tiên sinh thế nào rồi?"
Nhìn thấy quân y đi ra, Giang Lang lập tức tiến tới hỏi.
Thân phận Sở vương cao quý, là trưởng tử được quốc chủ yêu thương, còn có khả năng là Thái tử tương lai, quân y không dám không trả lời.
"Vết thương ăn sâu vào xương cốt, tình hình rất nghiêm trọng, tiểu nhân phải mau chóng đi lấy thuốc..."
Quân y vội vã rời đi.
Suy cho cùng Giang Lang cũng không phải một kẻ rộng lượng biết hạ mình cầu hiền, thái độ của quân y hoàn toàn khiến gã tức giận, gã siết chặt tay, xông thẳng vào lều trại.
Phạm Chu đang dùng canh gà bên giường, một tay buông thõng.
Thấy Giang Lang đi vào, ông lập tức kêu thảm một tiếng, đặt bát xuống, tùy tùng vội vàng đỡ ông: "Tiên sinh cẩn thận..."
"Điện hạ đến sao các ngươi không thông báo một tiếng."
Phạm Chu cao giọng quở trách, muốn xuống giường hành lễ.
Giang Lang nào dám nhận một lễ này của ông, vội vàng tiến tới đỡ, gã nói: "Tiên sinh bị thương nặng, không cần đa lễ."
"Khụ khụ..."
Phạm Chu ôm cánh tay bị thương, vội vàng tạ ơn.
Lúc này tùy tùng bước lên nói: "Tiên sinh, đến giờ bôi thuốc rồi ạ."
Giang Lang chỉ có thể tránh sang một bên, để tùy tùng bôi thuốc cho Phạm Chu.
Mà lần bôi thuốc này kéo dài gần nửa tiếng.
Giang Lang đợi đến sốt ruột nhưng cũng không dám nói gì, cuối cùng chờ khi tùy tùng lui xuống, gã vội vàng nói: "Tiên sinh, hiện tại quân Tùy đã bày binh ở phía Bắc, có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào. Về việc phòng thủ Mộ Vân Quan, bổn vương có một vài quan điểm..."
Giang Lang muốn nhân cơ hội này đề cử một số tướng lĩnh dưới trướng mình.
Nào ngờ gã còn chưa kịp nói, Phạm Chu bỗng hét lớn một tiếng, trợn mắt, trực tiếp ngã xuống.
Tùy tùng kinh sợ la lên: "Tiên sinh!"
Một trận hoảng loạn.
Hai tùy tùng vội đỡ Phạm Chu dậy, dìu ông lên ghế, tạ tội với Giang Lang: "Điện hạ, nhất định là dược tính quá mạnh nên tiên sinh nhất thời hôn mê. Tiên sinh ốm yếu, mấy ngày nay liên tục ngất xỉu... Chúng ta lập tức cho người gọi quân y sang!"
Giang Lang: "..."
Giang Lang biết đối phương cố ý trì hoãn, chỉ có thể nhẫn nhịn, gã hít một hơi thật sâu nói: "Vậy hôm khác bổn vương đến thăm tiên sinh."
Giang Lang ra khỏi lều trại, vừa hay một thân tín tình cờ đi tới nói: "Điện hạ, Thân phi sợ khí hậu phương Bắc lạnh giá nên đặc biệt gửi cho ngài y phục và vải bông."
Giang Lang cũng không có tâm tình mặc vải bông vải hoa gì hết, vẻ mặt gã lạnh lùng nói một tiếng "đã biết" rồi tức giận bỏ đi.
Phạm Chu ở bên trong nghe được không khỏi thở dài, Sở vương được quốc chủ sủng ái, có mẫu phi yêu thương, còn điện hạ thì sao? Nay điện hạ rơi xuống vách đá, thi cốt còn chưa lạnh, đừng nói là vải bông, ngay cả thi thể cũng không ai đến thu.
Ôi điện hạ đáng thương của ông!
•••
Đợi đến khi Tùy Hành quay lại, Giang Uẩn đang nằm trong cung điện đọc sách.
Ánh nắng thưa thớt chiếu lên lớp y phục vải dày, khiến y toát lên một vẻ đẹp dịu dàng và ấm áp.
Tùy Hành rất thích khung cảnh yên bình này, hắn đi tới, thản nhiên ôm người vào lòng, hỏi: "Nghe nói sáng nay ngươi và Trần quốc chủ đi dạo hoa viên?"
"Sao, không được à?"
Giang Uẩn vẫn cúi đầu, đáp.
Tùy Hành bật cười.
Thầm nghĩ, còn có chút cảm giác được sủng mà kiêu.
Trong lòng hắn hơi ghen tị, trực tiếp rút lấy quyển sách, ôm người vào lòng, nhướng mày nói: "Đương nhiên là có thể, nhưng ngươi thà đi dạo hoa viên nói nói cười cười với một lão già xấu xa cũng không thèm trò chuyện với cô một câu, có phải hơi quá đáng không?"
Nửa tiếng trước, Phàn Thất nổi giận đùng đùng chạy qua, cáo trạng y trước mặt Từ Kiều và những người khác.
"Y ra lệnh cho thuộc hạ rót rượu, coi thuộc hạ như người hầu. Mạt tướng chỉ là thuộc hạ của một mình điện hạ, sao có thể mặc y sai khiến!"
"Y trực tiếp gọi tên điện hạ, không biết phép tắc!"
"Y còn nói nói cười cười với Trần quốc chủ, bàn luận cỏ cây hoa lá, không biết thân biết phận."
Phàn Thất ôm đầy bụng tức và ấm ức.
Tùy Hành thích thú nghe xong, sau đó thưởng cho Phàn Thất một trận đòn.
Những chuyện khác Tùy Hành không hề để ý, thậm chí còn thấy có chút mới lạ, chỉ có chuyện cuối cùng là
"nói nói cười cười với Trần quốc chủ, bàn luận cỏ cây hoa lá" khiến hắn bực bội, thậm chí vô cớ nổi cơn ghen.
"Hoa cỏ trong vương cung Trần quốc đẹp đến vậy à?"
Giang Uẩn đáp: "Ta chỉ thấy hơi buồn chán nên đi dạo loanh quanh thôi."
Lúc cúi đầu, Tùy Hành để ý Giang Uẩn chỉ mặc một chiếc áo lụa đơn bạc, không có ngoại bào, không khỏi cau mày: "Sao lại mặc ít như vậy?"
Giang Uẩn đáp: "Dính một ít rượu, ta mang đi giặt rồi."
Tùy Hành ngửi thấy trên cổ y thoang thoảng mùi rượu, cơn ghen càng dữ dội: "Ngươi uống rượu với lão già kia?"
Giang Uẩn gật đầu: "Uống một ít..."
Vừa dứt lời đã bị hắn vác lên vai.
Giang Uẩn: "Ngươi làm gì thế?"
Tùy Hành nhướng mày: "Ngươi nói xem, thân là tiểu thiếp của cô, lại dám lén cô uống rượu với nam nhân khác, cô đương nhiên phải dựa vào gia quy trừng phạt ngươi."
Ban ngày ban mặt, phía ngoài còn có người.
Động tĩnh bên trong cung điện đều có thể nghe được rõ ràng.
Giang Uẩn úp mặt vào vai hắn, cắn môi nói: "Ta chỉ uống một chút, ngươi cũng đâu có nói là không cho ta uống."
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, nói: "Còn cãi bướng, phạt nặng thêm."
"..."
Tùy Hành đưa tay sờ ra phía sau, Giang Uẩn chỉ có thể vòng tay qua cổ người nào đó, hôn nhẹ một cái lên mặt hắn, nói: "Như vậy được không?"
Bước chân Tùy Hành cứng đờ.
Cùng lúc đó, binh lính ở bên ngoài lên tiếng: "Điện hạ, Trần quốc chủ cầu kiến, nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
Tác giả có lời muốn nói:Giang Giang: Làm chuyện khiến hắn tức giận nên phải dỗ dành.
Giang Giang: "Ngươi xem, như vậy được không?"
Tùy Hành: "Ngươi giết ta đi."