*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nặc Nặc không chịu để ý tới bổn quận vương."Kê An nói nửa chừng đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này ông thấy Giang Uẩn đang tựa vào vai Tùy Hành. Tuy cả hai đã dọn dẹp sơ qua nhưng y phục vẫn còn xộc xệch, thậm chí đuôi tóc Giang Uẩn còn đọng chút hơi nước.
Kê An nhận ra điều gì đó, vội vàng cúi đầu.
Mặc dù hai người đã thành hôn, nhưng mang theo bộ dạng như thế này bước ra từ phòng nghị sự, quả thật có hơi khó xử. Giang Uẩn muốn xuống khỏi người Tùy Hành, nhưng tên nào đó lại không chịu buông tay, y đành hỏi Kê An: "Có chuyện gì vậy?"
"Lão nô cũng không rõ, đột nhiên tiểu hoàng tôn ngứa ngáy dữ dội, bây giờ đã tỉnh dậy rồi ạ."
Kê An bẩm báo lại tình hình.
Mãi đến khi bước lên bậc thang đi đến cửa phòng ngủ, Tùy Hành mới chịu thả Giang Uẩn xuống, dặn dò Kê An chuẩn bị bộ quần áo sạch sẽ.
Kê An lập tức hiểu ra vấn đề, vội đáp lời sau đó chạy đi lấy.
Giang Uẩn cắn môi nhìn hắn: "Sau này không được như vậy nữa."
May là chỉ bị người xung quanh nhìn thấy, nếu gặp người ngoài y thật sự mất hết mặt mũi.
Tùy Hành ôm tay cười nói: "Dung Dữ điện hạ ơi, coi em dễ xấu hổ chưa kìa, chúng ta đã thành hôn cả rồi, đừng nói là không bị người khác nhìn thấy, cho dù thực sự bị nhìn thấy cũng không ai dám lời ra tiếng vào."
"Điện hạ còn nói!"
"Vậy cô không nói nữa."
Tùy Hành đưa tay, không kiềm được chọc nhẹ vào chiếc mũi xinh xắn của Giang Uẩn, nói: "Chúng ta đi xem nhóc con trước đã."
Hai người bước vào phòng, quả nhiên thấy tiểu Giang Nặc đang ngồi trên giường nhỏ với đôi mắt đỏ hoe, áo ngủ cởi hơn phân nửa, lộ ra phần lưng và nách, bên trên rải rác mẩn đỏ.
Xưa nay thân thể tiểu hoàng tôn khỏe mạnh, bình thường ít khi ốm đau, nay đột nhiên lại nổi mẩn, cung nhân không khỏi lo lắng, dù sao trẻ con ở tuổi này sức đề kháng kém, một khi dính dáng đến phát ban hay mẩn đỏ đều không phải chuyện nhỏ.
Hai cung nhân đang an ủi nhóc con, còn căn dặn nhóc không được dùng tay gãi. Hai mắt tiểu Giang Nặc ngấn nước, rõ ràng vẫn còn sợ hãi vì cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ ở sau lưng.
"Cha ơi!"
Vừa thấy Tùy Hành và Giang Uẩn trở về, ánh mắt vật nhỏ sáng lên, lập tức bò xuống giường, lao về phía Giang Uẩn, nhưng lại bị Tùy Hành giơ tay chặn lại.
Tùy Hành trực tiếp bế nhóc đặt lên giường lớn.
Vật nhỏ tủi thân nhìn Giang Uẩn, vẫn muốn trèo lên người y
Giang Uẩn thay quần áo xong rồi mới đi đến, y và Tùy Hành kiểm tra kỹ lưỡng nốt ban trên lưng nhóc con. Những nốt đỏ nhỏ như đầu kim, chủ yếu tập trung ở ngực, lưng và nách. Tùy Hành nghi ngờ: "Có khi nào là nổi mẩn do nhiệt không?"
Hiện tại đang là mùa nóng, ban đêm ngủ dễ ra mồ hôi, nếu không lau người thường xuyên sẽ làm tắc lỗ chân lông, dẫn đến nổi mẩn do nhiệt.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả Tùy Hành trước đây hành quân đánh trận vào tháng bảy tháng tám, suốt ngày phơi nắng ngoài trời cũng thường bị nổi mẩn do mặc quân phục dày cộm.
"Nổi, mẩn?"
Vật nhỏ như thể nghe thấy từ ngữ đáng sợ nào đó, đôi mắt nhóc mở to, một giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
Giang Uẩn nhíu mày, không dám chắc.
Bởi vì nếu ăn nhầm thực phẩm, dính phải phấn hoa hay nhiễm phải thứ gì đó không sạch sẽ cũng có thể gây dị ứng, dẫn đến nổi mẩn đỏ như thế này.
Nguyên nhân bệnh khác nhau, phương pháp điều trị cũng khác nhau.
"Còn ngứa không?"
Giang Uẩn hỏi.
Nhóc con lập tức gật đầu một cách đáng thương.
Ngứa.
Rất ngứa.
Tùy Hành đứng lên, "Không sao, chuyện nhỏ, việc này cô có kinh nghiệm, cô dẫn nhóc con đi tắm rửa, em nghỉ ngơi trước đi."
Tùy Hành trực tiếp bế tiểu Giang Nặc lên, đi về phía phòng tắm.
Giang Uẩn không yên tâm, hỏi: "Điện hạ chắc chứ?"
"Yên tâm, đơn giản thôi, dùng nước
lá ngải* rửa sơ rồi thoa nước ép khổ qua lên, đảm bảo ngày mai sẽ hết."
Giang Uẩn vẫn đi theo.
Y không giúp được gì, chỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn Tùy Hành bận rộn.
Lá ngải là thứ thường dùng trong mùa này, vừa đuổi muỗi, vừa có thể dùng để tắm dưỡng sinh, phơi khô còn có thể làm ngải cứu, phủ Thái tử lúc nào cũng có sẵn, hơn nữa còn là lá ngải thượng hạng được hái từ Ngự uyển trong cung.
Kê An và Cao Cung cũng nghi ngờ là nổi mẩn do nhiệt, nhưng thân phận tiểu hoàng tôn cao quý, dù là triệu chứng lớn hay nhỏ bọn họ cũng không dám tùy tiện phán đoán, vì vậy để an toàn, ông đành chạy đến báo cho Tùy Hành và Giang Uẩn biết.
Sau khi Tùy Hành phân phó, Kê An nhanh chóng bảo người chuẩn bị một thùng lớn nước lá ngải ấm.
Tùy Hành thử nhiệt độ nước, sau đó bế nhóc con vào bồn tắm, bắt đầu tắm rửa một cách thành thục. Ban đầu vật nhỏ vẫn còn ủ rũ, nhưng sau khi vào bồn, làn da dần dần dính nước, các nốt ban ở sau lưng và nách không còn ngứa nhiều nữa, nhóc lập tức phấn chấn tinh thần.
"Bong bóng."
Nhóc con vung vẫy bàn tay nhỏ, mong chờ nhìn về chiếc hộp trên giá tắm bên cạnh.
"Bong bóng?"
Giang Uẩn khó hiểu.
Tiểu Giang Nặc gật đầu thật mạnh, sau đó hơi ngượng ngùng nói: "Con muốn bong bóng."
Giang Uẩn nhìn theo ánh mắt của nhóc, thấy một chiếc hộp nhỏ trên giá đựng.
Y nhanh chóng nhận ra đó là hộp đựng xà phòng.
Lần trước Tùy Hành cố tình mang từ cung về, nói là vật cống mới của người Hồ ở phương Bắc, vì có thêm một loại tinh dầu và hoa thuốc đặc biệt ở địa phương nên xà phòng có mùi thơm lạ, khả năng làm sạch cũng tốt hơn loại xà phòng thông thường.
Dùng xà phòng tắm đúng là có thể làm cho da mịn màng hơn, nhưng cái này thì liên quan gì đến bong bóng?
"Bong bóng!"
Nhóc con nôn nóng dùng ánh mắt ra hiệu cho ba lớn.
Sắc mặt Tùy Hành nghiêm nghị, nói: "Hôm nay không có bong bóng."
Cục tuyết nhỏ lại ỉu xìu cụp hai tai xuống.
Giang Uẩn khó hiểu nhìn hai người này, hỏi Tùy Hành: "Rốt cuộc là bong bóng gì?"
"Cha ơi, là kỳ bọt!"
Vật nhỏ lập tức đáp lại, cố gắng tranh cơ hội để được nghịch bọt.
Giang Uẩn liền hiểu ra, y bật cười.
Tùy Hành thấy vậy, hắn hơi nheo mắt lại, hỏi: "Em cười gì đó?"
Giang Uẩn chống cằm, cười tươi nhìn hắn: "Tạo bọt từ xà phòng e là tốn không ít công sức, ta chỉ đang thán phục dáng vẻ anh hùng khí khái của điện hạ."
Tùy Hành hừ lạnh một tiếng.
Xà phòng tuy là đồ dùng tắm rửa, nhưng con cháu quý tộc trọng lễ nghi, bất kể xuân hạ thu đông, hầu như ngày nào bọn họ cũng phải tắm. So với việc làm sạch, công dụng lớn nhất của xà phòng là lưu hương, quá trình sử dụng hầu hết chỉ cần thấm nước, nhẹ nhàng thoa lên da là được, ít ai dùng sức chà lên người.
Chỉ khi mồ hôi và bùn đất trên người quá nhiều mới dùng sức kỳ cọ để làm sạch.
Tiểu tình nhân đáng ghét này chắc chắn đang cười nhạo hắn.
Tùy Hành cố tình xáp lại gần, nhướng mày nói: "Dung Dữ, chẳng lẽ em không biết dù trên người không có bùn đất thì xà phòng tắm cũng có thể tạo ra bọt sao?"
"Hay là, lát nữa cô thử cho em xem?"
Ý nghĩa đen tối trong câu này sao Giang Uẩn có thể không hiểu.
Y lập tức quay đi, né tránh người nào đó.
Tùy Hành thắng được một ván, cười ha hả nói: "Trốn cũng vô ích, em còn cười nhạo cô, sau này đợi lúc em tắm, ngày nào cô cũng kỳ bọt cho em."
Cục tuyết nhỏ nhìn hai người cha, càng nhìn càng tủi thân.
Ba lớn chỉ kỳ bọt cho cha nhỏ mà không chịu kỳ bọt cho mình.
Hu hu.
"Bong bóng."
Nhóc con lại cố gắng chen vô một câu.
Tùy Hành lấy khăn tắm, nhanh chóng bế vật nhỏ ra khỏi nước, bọc kín lại, nói: "Kỳ bọt cái gì, kỳ bùn thì có."
Sau khi tắm rửa lau người sạch sẽ cho nhóc con thì thái y cũng đến. Thái y kiểm tra xong, xác định tiểu hoàng tôn quả thật bị nổi mẩn, ông bèn dùng một loại phấn thơm chuyên trị rôm sảy, dặn dò cung nhân trước khi đi ngủ phải thoa đều lên những chỗ dễ đổ mồ hôi trên cơ thể của tiểu hoàng tôn.
Nhưng hôm nay hai vị Thái tử đều ở đây, dĩ nhiên không cần đến cung nhân.
Tùy Hành cũng không cho Giang Uẩn động tay, hắn lấy phấn, thuần thục thoa đều khắp các chỗ như ngực, lưng, nách của nhóc con. Giang Uẩn nhàn rỗi ngồi tựa lưng vào trong, nhìn hai người bận rộn, tay y cầm cuốn truyện Bát Tiên Quá Hải, kể chuyện cho tiểu Giang Nặc nghe.
Đợi Tùy Hành thoa xong, cục tuyết nhỏ cũng sạch sẽ thơm tho, nằm ngủ say trên gối.
Trong phòng mở cửa sổ, gió mát thổi vào, Giang Uẩn gấp cuốn truyện lại, thuận tiện lau vết phấn không cẩn thận dính vào khóe miệng nhóc con, lúc này Tùy Hành đã mang một chậu nước nóng đến.
Giang Uẩn hỏi: "Điện hạ làm gì vậy?"
Tùy Hành nói: "Tắm cho vật nhỏ xong rồi, bây giờ cô giúp em lau người."
Giang Uẩn biết rõ hắn đang ám chỉ điều gì, không khỏi cảm thấy xấu hổ, nói: "Hay là đến phòng tắm đi."
Tùy Hành bật cười.
"Yên tâm, cô sẽ nhẹ nhàng, không đánh thức nhóc con đâu."
Nói xong hắn liền vươn tay bế Giang Uẩn ra ngoài, bắt đầu bận rộn, Giang Uẩn ngồi trên mép giường, nhàn nhã nhìn Tùy Hành, thấy hắn chăm sóc một lớn một nhỏ cả buổi tối mà vẫn tinh thần phơi phới, không có chút mệt mỏi nào, Giang Uẩn không nhịn được ôm lấy cổ Tùy Hành, nhẹ nhàng hôn hắn một cái.
...
Tình trạng của tiểu Giang Nặc khiến không ít người chú ý.
Mặc dù chỉ bị nổi mẩn, nhưng khi truyền đến tai Tùy đế và Nhan hoàng hậu lại biến thành chuyện kinh thiên động địa. Nhan hoàng hậu đích thân tới phủ Thái tử, gọi Kê An và Cao Cung đến, tỉ mỉ hỏi han tình hình gần đây của cháu trai yêu quý.
"Đang yên đang lành sao tự dưng lại nổi mẩn? Có phải ban đêm thiếu đá giải nhiệt hay không? Hay là quên đốt lá ngải, để muỗi bay vào phòng? Còn chăn nệm trên giường của Nặc Nặc, bổn cung đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải dùng vải tơ tằm dễ thấm mồ hôi, tuyệt đối không được dùng lụa. Còn có màn ngủ nữa, chẳng phải lần trước bổn cung đã sai người mang đến một tấm màn lụa mềm sao, có phải các ngươi quên thay cho Nặc Nặc không?"
"Còn nữa, canh sừng nai hầm bổ dưỡng cũng không nên uống vào buổi tối, cùng lắm thì bảo vú nuôi đút sữa thêm vài lần, hai vị Thái tử bận rộn công việc, không hiểu việc chăm con, các ngươi phải chú ý nhiều hơn chứ."
Nhan hoàng hậu trách mắng một hồi, sau đó quyết định để lại hai bà vú nuôi có kinh nghiệm ở lại phủ Thái tử, giúp đỡ chăm sóc cháu trai.
Tùy đế cũng ban thưởng nhiều đồ chơi nhỏ, dỗ nhóc con vui vẻ.
Phủ Đoàn hầu ở Đông Châu hay tin cũng ra roi thúc ngựa, vội vã mang đến một hộp lớn chứa nhiều loại cơ quan điểu mới nhất của Tề đô sang đây.
...
Dạo này tiểu quận vương Tùy Chương rất phiền muộn, bởi vì Nặc Nặc vẫn không chịu nói chuyện với nó, lần trước gặp ở trong cung, Nặc Nặc cũng làm ngơ không thèm nhìn nó.
Tùy Chương tuổi còn nhỏ nhưng bên cạnh đã có năm sáu đứa trẻ quý tộc cùng tuổi làm bạn đọc, có người đến từ gia đình quan võ, cũng có người đến từ gia đình quan văn, đều là những đứa trẻ được Lan quý phi lựa chọn tỉ mỉ, nhiệm vụ chính là đọc sách tập võ cùng tiểu quận vương. Tùy Chương có tiếng giỏi võ hiếu chiến, nhưng Lan quý phi vẫn hy vọng cháu trai mình có thể trở thành một bậc anh tài văn võ song toàn.
Hiện nay nhóm bạn đọc này cơ bản đã trở thành cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo tiểu quận vương.
Nhìn tiểu quận vương suốt ngày thở dài, một đứa nhóc là con cháu Lan thị đi cùng vội hỏi: "Quận vương có chuyện gì phiền lòng sao ạ? Chúng ta có thể giúp được gì không?"
"Nặc Nặc không chịu để ý tới bổn quận vương."
"Ai trong các ngươi có cách khiến cho Nặc Nặc nói chuyện với bổn quận vương, bổn quận vương sẽ phong người đó làm bạn đọc đứng đầu."
Bạn đọc cũng phải xếp hạng, đặc biệt là các thiếu gia quý tộc ở lứa tuổi này đều thích tranh giành thứ hạng. Mọi người đều biết, "Nặc Nặc" trong miệng tiểu quận vương chính là tiểu thế tử của phủ Thái tử, đồng thời còn là tiểu hoàng tôn bảo bối của bệ hạ.
Mọi người bắt đầu rôm rả đưa ra ý kiến.
Đám nhóc của các gia đình quan văn đều sợ tiểu quận vương - người có sức mạnh phi thường, suốt ngày kéo bọn họ đánh nhau, vì vậy không ai dám lên tiếng, nhưng mấy đứa nhóc nhà quan võ thì mạnh dạn hơn nhiều.
Một người trực tiếp nói: "Hay là dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân?"
Tùy Chương hỏi có nghĩa là gì.
Nhóc nọ cười hì hì nói: "Chúng ta có thể tìm một người giả làm lưu manh, đi bắt nạt Nặc Nặc, đến thời khắc quan trọng, tiểu quận vương đơn thân độc mã xông ra, đánh bại gã lưu manh, lúc đó tiểu thế tử chắc chắn sẽ tha thứ cho ngài."
Tùy Chương nói không được.
Nặc Nặc khỏe hơn nó nhiều, làm gì tới lượt nó cứu.
Nói một hồi cũng không có cách nào khả thi, cuối cùng, một tiểu công tử nhà quan văn lí nhí nói: "Nghe cha ta nói, mấy ngày nay tiểu thế tử bị nổi mẩn, chi bằng tiểu quận vương tìm thứ gì đó có thể làm giảm mẩn đỏ, tiểu thế tử nhất định sẽ rất vui."
Đám nhóc con đều muốn tiểu quận vương và tiểu thế tử nhanh chóng làm hòa, như vậy bọn chúng có thể tới phủ Thái tử xem thần hạc, còn được chơi cơ quan điểu loại mới nhất ở Tề đô.
Hai mắt Tùy Chương sáng lên, lập tức nhảy từ bậc thềm xuống, nói: "Cứ thế đi, các ngươi mau tìm xem thứ gì có thể trị được mẩn đỏ. Ai tìm ra sẽ được ban thưởng hậu hĩnh!"
Ngày hôm sau, tiểu quận vương Tùy Chương lén lút vào phòng ngủ của Lan quý phi, trộm chiếc hộp trên bàn trang điểm, sau đó hiên ngang cưỡi con ngựa nhỏ màu nâu đỏ của mình đến phủ Thái tử.
Cùng lúc đó, Lan quý phi ở trong cung hét lên: "Hộp phấn trân châu bổn cung mới nhờ Thái y viện nghiền đâu mất rồi!"