*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nơi này mát mẻ, cô muốn ngồi tránh nóng, không được à?""Sao ba vẫn chưa ra nữa ạ?"
Gần giữa trưa, tiểu Giang Nặc mặc tuyết bào mới tinh, trên đầu cột hai búi tóc, nhóc con thấp thó đứng bên ngoài phòng nghị sự phía bắc, ngó nghiêng ngó dọc trông giống như ông cụ non.
Cao Cung đứng bên cạnh, trên tay còn cầm theo hộp thức ăn.
Trên đường đi, cục tuyết nhỏ không ngừng nhắc nhở Cao Cung phải xách cẩn thận, không được làm đổ canh tẩm bổ bên trong.
Lúc này mặt trời đã lên cao nhưng phòng nghị sự vẫn không có chút động tĩnh gì.
Cao Cung sai người mang một chiếc
ghế đẩu* nhỏ tới, hỏi tiểu Giang Nặc có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát không.
Nhóc con lắc đầu, vẫn chăm chú lắng nghe tiếng động bên trong. Chiếc chuông vàng nhỏ treo trên búi tóc lắc lư qua lại theo động tác của nhóc, vang lên tiếng "leng keng leng keng".
Hiện tại là thời điểm mấu chốt của công cuộc giao lưu nam bắc, bất kể là Giang Nam hay Giang Bắc đều có rất nhiều việc quan trọng cần xử lý, hai vị Thái tử phải gánh vác trên vai trách nhiệm nặng nề. Để thuận tiện giải quyết, Tùy Hành trực tiếp sai người bố trí hai phòng nghị sự trong phủ Thái tử, một bắc một nam. Phòng nghị sự phía nam dành cho Giang Uẩn và các mưu sĩ quan lại của Giang quốc, phòng phía bắc là nơi thường ngày Tùy Hành bàn việc với các tướng lĩnh.
Hai bên tách biệt rõ ràng, không can thiệp lẫn nhau, thỉnh thoảng còn dùng bữa riêng.
Hôm nay chính là loại tình huống này.
Phạm tiên sinh và vài vị tướng lĩnh quan trọng phía Giang quốc sẽ trực tiếp nghị sự và dùng bữa cùng với Dung Dữ điện hạ, Kê An dẫn theo cung nhân đến phục vụ, còn Cao Cung chủ yếu phụ trách bên phía Tùy Hành.
Thái tử điện hạ bị thương trong lúc vận chuyển thánh vật nên phải nghỉ ngơi vài ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc trở lại, vết thương vừa mới bình phục, vốn dĩ không nên lao lực quá mức. Ban đầu Cao Cung tưởng rằng điện hạ sẽ tan họp sớm và trở về dùng bữa nên ông ra lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn. Tuy nhiên, đa phần là mấy ngày nay công việc chồng chất, vì thế nửa canh giờ trước điện hạ đột nhiên dặn dò ngự thiện phòng mang đồ ăn đến phòng nghị sự, không về ăn chung với tiểu hoàng tôn nữa.
Còn căn dặn cung nhân phải chăm sóc tốt việc ăn uống của nhóc con.
Đây vốn là chuyện rất bình thường, bởi vì trước kia hai vị Thái tử bận rộn, bệ hạ và Hoàng hậu nương nương cũng phái người tới đón tiểu hoàng tôn về cung. Nhưng lần này sau khi tiểu hoàng tôn hiếu thảo biết tin, nhóc không đành lòng bỏ mặc điện hạ, mà quyết định chạy đến ngự thiện phòng chỉ bảo một phen, thậm chí còn chưa đến giờ ăn mà nhóc đã mang canh tẩm bổ đến cho điện hạ.
Vẻ ngoài dễ thương ngoan ngoãn như vậy, khiến đám cung nhân yêu thích không thôi.
"Tiểu hoàng tôn đừng vội."
Thấy nhóc con vẫn đang chớp chớp đôi mắt to, tủi thân nhìn vào trong, Cao Cung vội an ủi: "Hôm nay có nhiều quan viên đến nghị sự, chắc là phải đợi một lát điện hạ mới cho gọi đồ ăn."
"Hầy..."
Đứa nhỏ thở dài thất vọng.
Nếu muộn hơn thì canh bổ mông sẽ nguội mất. Hôm nay khó khăn lắm nhóc mới chọn được một cái phao câu vịt thật to, ba lớn ăn xong nhất định sẽ khỏi bệnh, trái tim cũng "mọc" ra nhanh hơn.
Hai ngày nay, hôm nào đi ngủ mắt nhóc cũng đỏ hoe, mỗi ngày đều thấp thỏm bất an, sợ trái tim trên mông ba lớn không mọc ra nữa.
Cao Cung không biết nội tình, chỉ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của tiểu hoàng tôn.
Tiểu hoàng tôn còn nhỏ như vậy mà đã biết quan tâm săn sóc người khác, nghe nói mấy hôm điện hạ nằm nghỉ trong phòng, mỗi ngày tiểu hoàng tôn đều ở bên cạnh, ngoại trừ phải đọc sách hai canh giờ, lúc nào nhóc con cũng canh giữ bên giường, một khắc không rời.
Đến giữa trưa, các quan viên và tướng lĩnh cuối cùng cũng bước ra ngoài.
Sở dĩ đến giờ này mọi người mới ra là vì phải giải quyết vấn đề cấp bách trong nội bộ, mặt khác là hôm nay Thái tử điện hạ mời bọn họ ở lại phòng nghị sự dùng bữa.
Đây là chuyện hiếm thấy, mặc dù mọi người không hiểu tại sao điện hạ cứ nhất quyết bảo bọn họ ở lại ăn cơm, nhưng đồ ăn ở phủ Thái tử không phải lúc nào cũng có cơ hội thưởng thức, nếu điện hạ đã có lòng như thế, trừ khi trong nhà có việc gấp, dĩ nhiên bọn họ không thể làm phật ý điện hạ.
Tùy Hành và Từ Kiều đi ở sau cùng, hai người đang nói chuyện, Tùy Hành vừa mới bước ra khỏi cửa phòng nghị sự, hắn ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy cục tuyết nhỏ đứng ở mảnh đất trống bên ngoài, nhóc con đang bị các tướng lĩnh vây quanh. Tùy Hành nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hắn cứng ngắc, vội vàng thu bước chân lại, nói với Từ Kiều: "Cô chợt nhớ mình còn việc quan trọng chưa xử lý, bây giờ cô phải đi giải quyết một lát."
Từ Kiều còn chưa kịp trả lời, Tùy Hành đã nhanh chóng xoay người đi về phía sảnh sau của phòng nghị sự.
Từ Kiều: "..."
Từ Kiều không hiểu lắm, tất cả những việc cần bàn đều đã bàn xong, lúc này còn có chuyện quan trọng nào nữa mà ông không biết? Rõ ràng vừa nãy đã đồng ý đi đến phòng nghị sự phía nam tham quan một chuyến.
Người này đúng là kỳ lạ.
Từ Kiều vui vẻ bước ra ngoài, bởi vì lúc này ông cũng nhìn thấy cục tuyết nhỏ đứng dưới bậc thềm.
Tiểu hoàng tôn xinh đẹp đáng yêu, các tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang ai nấy đều thích chọc nhóc. Từ Kiều cũng tới góp vui, chỉ là nhóc con rất lạnh lùng, lúc mọi người tò mò hỏi đây là món canh gì thì cục tuyết nhỏ làm ra vẻ mặt kiêu ngạo, không chịu nói.
Dĩ nhiên Tùy Hành không hề đi tới sảnh sau như đã nói.
Sau khi đuổi Từ Kiều đi, hắn lập tức quay lại nấp sau cửa sổ, lén lút quan sát tình hình bên ngoài.
"Tiểu Nặc Nặc, bát canh ngon như vậy, cho Dương thúc nếm thử được không?"
Vật nhỏ ôm chặt hộp thức ăn trong tay, lắc đầu.
Da đầu Tùy Hành tê rần.
Hắn nằm trên giường ba ngày, được vật nhỏ tận tình phục vụ món canh bổ mông suốt ba ngày, để dỗ nhóc con vui vẻ, Thái tử điện hạ đành phải bịt mũi nuốt xuống ba cái phao câu gà cực lớn, khó khăn lắm mới có cơ hội đánh bài chuồn chạy đến phòng nghị sự, kiếm cớ ăn cơm riêng, sao nhóc này còn đuổi theo tới tận đây?
Tùy Hành không bị mù, dĩ nhiên vừa liếc mắt đã nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Cao Cung.
Dùng ngón chân để suy nghĩ cũng đoán được bên trong đựng canh gì!
Mỗi ngày nhóc con đều nhân lúc ngự trù không để ý, lén lút bỏ phao câu gà vào nồi canh, còn cố tình chọn mấy cái thật to, khiến cho tin đồn Thái tử điện hạ thích ăn phao câu gà lan truyền khắp phủ. Tuy nghĩ kỹ thì đây dù gì cũng là lòng hiếu thảo của nhóc con, nhưng lòng hiếu thảo này khiến hắn có hơi khó nuốt.
Tùy Hành lén lút quan sát, cố ý không lộ mặt, hy vọng vật nhỏ biết khó mà lui.
Tuy nhiên nhóc con không hề nghĩ như vậy, nhìn thấy các vị thúc thúc đều ra ngoài cả rồi mà chẳng thấy ba lớn đâu, vật nhỏ bắt đầu lo lắng cái mông của ba lớn bị thương nên không tiện đi lại.
Chuyện mất mặt như vậy, dĩ nhiên ba lớn không dám nói cho người khác biết.
Mà để che giấu bí mật, đa phần ba lớn sẽ chọn cách ngồi yên bất động.
Đồ ba ngốc!
Cao Cung cũng khó hiểu hỏi Từ Kiều: "Từ tướng quân, điện hạ đâu rồi ạ? Vẫn còn đang bận sao?"
Có vẻ buổi nghị sự đã kết thúc, nhưng điện hạ lại không chịu ra ngoài phân phó ngự thiện phòng dọn thức ăn lên, đúng là kỳ lạ, cứ để các tướng lĩnh ôm bụng đói meo như vậy sao được.
Từ Kiều cũng không biết Tùy Hành đang bày trò gì.
Ông nói: "Không sao đâu, Cao tổng quản cứ nhờ người mang đồ ăn lên đi. Vừa nãy điện hạ có việc gấp, hiện tại đang ở sảnh sau."
Dù vậy nhưng quy tắc của điện hạ vẫn luôn nghiêm khắc, Cao Cung không dám tự ý quyết định.
Lúc này, vật nhỏ gọi một tiếng "A Công" giòn tan ngọt xớt, ra hiệu Cao Cung theo mình vào trong.
Nhóc con tuổi còn nhỏ vậy mà bước đi nhanh gớm, Cao Cung sợ tiểu hoàng tôn té ngã nên vội nắm chặt tay nhóc.
Tùy Hành nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang chạy lon ton về bên này như quả cầu tuyết, sắc mặt hắn đen thui, vội vàng quay đi, nhanh chóng trốn ở phía sau đại sảnh.
"Ba ơi?"
Sau khi tiểu Giang Nặc bước vào phòng nghị sự, nhóc thò đầu nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tùy Hành.
Phòng họp rất lớn, vật nhỏ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Tùy Hành đâu, bèn vội vàng chạy đến sảnh sau tìm hắn. Nhưng lúc tới nơi, nhóc phát hiện hai cánh cửa đã đóng chặt.
Con ngươi của vật nhỏ run lên.
Nhóc bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ ba lớn gặp chuyện gì rồi?
"Điện hạ?"
Cao Cung thường xuyên ra vào phòng nghị sự để dọn dẹp, thấy cảnh này cũng phát giác có gì đó không đúng. Cánh cửa ở sảnh sau gần như là vật trang trí, nếu đóng lại sẽ ảnh hưởng đến việc thông gió, cho nên hôm nay thấy điện hạ tự dưng đóng cửa, ông bèn lấy làm lạ. Tuy Cao Cung khó hiểu, nhưng cũng không dám tự ý mở cửa, bởi vì sợ điện hạ đang xử lý chuyện gì đó bí mật, không muốn người khác quấy rầy.
Trong lúc Cao Cung đang do dự, đột nhiên "rầm" một tiếng, nhóc con đã đấm mạnh vào cửa.
Nếu là đứa nhỏ bình thường, đừng nói là một đấm, thậm chí mười đấm cũng chưa chắc phá được cánh cửa này, nhưng tiểu hoàng tôn thì khác, nhóc vốn có sức mạnh phi thường, là người có thể đè bẹp tiểu quận vương bất khả chiến bại nằm dài ra đất.
Nhóc con vừa đấm xuống, hai cánh cửa lâu năm không sử dụng, vốn dĩ cũng chẳng kiên cố là bao lập tức mở tung.
"Ba ơi?"
Nhóc con lại thò đầu vào tìm kiếm.
Tuy nhiên, sảnh sau trống rỗng, không thấy bóng dáng Tùy Hành đâu.
Lúc này Cao Cung cũng nghệt mặt như ngỗng, chuyện gì thế này? Vừa nãy không thấy điện hạ ra ngoài, mà phòng nghị sự chỉ có một cửa chính, sao lúc này lại biến mất rồi?
"Ba ơi?"
Giọng nói của nhóc con đã mang theo vài phần nức nở.
Tùy Hành nín thở tập trung, bịt mũi trốn dưới gầm bàn, ngăn mình phát ra âm thanh.
Cao Cung vội an ủi tiểu Giang Nặc, chắc là bọn họ hoa mắt rồi, vừa rồi không thấy điện hạ bước ra ngoài. Nhóc con không tin, vừa nãy nhóc nhìn chằm chằm vào cửa chính, nếu ba lớn ra ngoài, sao nhóc có thể không thấy?
Nhất định là ba ngốc xảy ra chuyện gì đó!
Hốc mắt của vật nhỏ đỏ hoe, vội vã tìm kiếm khắp sảnh.
Da đầu Tùy Hành đã không còn tê nữa, nhưng hắn đang do dự không biết có nên ra ngoài hay không, kẻo nhóc này lại làm ra chuyện gì đó kinh thiên động địa, nhưng lúc này phía trước bỗng dưng sáng lên, khăn trải bàn đột nhiên bị một bàn tay nhỏ bé vén ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, một đôi mắt đen như ngọc ló ra.
"Ba ơi!"
Vật nhỏ mừng rỡ hô to.
Vẻ mặt Tùy Hành bình tĩnh, đồng thời lộ ra nụ cười cũng bình tĩnh không kém.
"Ba ngốc ở đây nè!"
Nhóc con cũng chui vào theo, còn gọi Cao Cung tới.
Tùy Hành: "..."
Cao Cung mở to mắt, nghi hoặc nhìn Tùy Hành: "Điện hạ, đây...?"
Tùy Hành mặt không đổi sắc, đáp: "Ở đây mát mẻ, cô muốn ngồi tránh nóng, không được à?"
Cao Cung: "..."
Cao Cung không hiểu cách tránh nóng này cho lắm, nhưng ông không dám hỏi.
Mà khóe mắt của nhóc con ngồi bên cạnh lại đỏ bừng.
Nhóc biết, chắc chắc ba ngốc bị đau mông, lúc ngồi trên ghế bất cẩn té ngã, đứng dậy không nổi.
Mà ba ngốc vốn sĩ diện, không chịu gọi người vào giúp đỡ nên mới ngồi dưới gầm bàn, còn nói dối là đang tránh nóng.
Trái tim vốn dĩ sắp mọc ra, bây giờ đã mất sạch hy vọng!
Vật nhỏ liếc nhìn nửa cái mông của Tùy Hành đang ngồi trên đất rồi nhanh chóng quay đầu đi, lén rơi một giọt nước mắt, sau đó không kiềm được quay đầu nhìn thêm, lại rơi xuống một giọt nước mắt khác.
Tùy Hành cạn lời, không hiểu vì sao gần đây mỗi lần nhóc con nhìn thấy hắn là y như rằng hắn có ảo giác mình sắp chầu trời tới nơi!