Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 136




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cùng lắm thì chúng ta quay về Giang quốc."

Tuy tính tình Công Tôn Dương có hơi thẳng thắn nhưng cũng không phải là người liều lĩnh. Mấy năm nay, giới quý tộc mấy ai mà không có thị thiếp thông phòng, nhưng lời đồn liên quan đến vị tiểu thiếp của Thái tử Tùy quốc quả thật rất hoang đường khó tin.

Nếu tin đồn là thật, với mức độ si mê của Thái tử Tùy quốc đối với tiểu thiếp quá cố, Công Tôn Dương lo lắng Tùy Hành cưới điện hạ vốn không phải vì thật lòng yêu thích, mà là muốn dễ dàng chiếm lấy vùng đất Giang Nam.

Tên Thái tử Tùy quốc này thật chẳng ra làm sao, ngày đầu tân hôn lại để xảy ra chuyện như vậy, bảo điện hạ vứt mặt mũi đi đâu?

"Bên ngoài đồn đại cái gì?"

Giang Uẩn bỗng hỏi.

Dù sao điện hạ cũng đã biết chuyện này, Công Tôn Dương vốn trung thành với Giang Uẩn nên đã kể rõ đầu đuôi sự việc.

"Bên ngoài đồn rằng vị tiểu thiếp đó là một tiểu lang quân, tuy xuất thân không cao nhưng rất có bản lĩnh, khiến Thái tử Tùy quốc chết mê chết mệt, thần hồn điên đảo. Thái tử Tùy quốc còn mang y về biệt viện, chăm sóc hầu hạ như tiểu tổ tông, đối phương bảo gì đều nghe nấy, còn vì y mà thề không cưới vợ sinh con, thậm chí cãi nhau với Nhan hoàng hậu. Sau khi vị tiểu thiếp đó rơi xuống nước, Thái tử Tùy quốc cho lục soát toàn bộ con hào ven thành và mọi ngóc ngách ở Ly Sơn tìm kiếm thi thể, khó khăn lắm mới tìm được, nhưng không chịu chôn cất mà bảo Đại Lý Tự khanh tìm một cỗ quan tài băng đặt thi thể vào trong, ngày đêm tưởng nhớ, ngay cả lúc đi ngủ cũng ôm chặt bài vị của tiểu thiếp. Điện hạ, ngài nói xem có ly kỳ hay không?"

Giang Uẩn im lặng lắng nghe, khi nghe tới hai chữ "bài vị", sắc mặt y có hơi lạ lạ, hỏi: "Mấy lời này từ đâu mà ra?"

"Khắp nơi đều đồn đại như thế, thuộc hạ chỉ ra ngoài mua đồ ăn sáng đã nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán chuyện này, có thương khách, thực khách, thậm chí là ăn xin bên đường."

Giang Uẩn trầm tư.

Không lâu sau, Phạm Chu cũng đi tới.

Phạm Chu khoác áo bào văn sĩ màu đen, đáy mắt hiếm khi xuất hiện một quầng thâm mờ nhạt.

Lần này đến Tùy đô đưa dâu, Giang quốc phái tổng cộng năm mưu sĩ và năm tướng lĩnh, đồng thời có thêm hai đội kỵ binh, Vân Hoài phải ở lại trấn thủ Mộ Vân Quan nên không thể đi cùng, Phạm Chu xem như là người dẫn đoàn.

Yến tiệc tối qua, Phạm Chu bị Từ Kiều lôi đi uống rượu, lúc về dịch quán phải nhờ người dìu đỡ, hôm nay dậy hơi muộn so với mọi ngày, có điều đáy mắt Phạm Chu thâm đen không phải vì uống rượu mà vì lý do giống với Công Tôn Dương.

Sáng sớm ra ngoài đã nghe được tin tức trên đường.

Lúc đầu ông không mấy để ý, vì suy cho cùng những tin đồn liên quan đến điện hạ đều không đáng tin, gì mà dung mạo xấu xí không dám gặp người, vì chiêu mộ nhân tài mà cưới muội muội của thuộc hạ... Nhưng sau đó càng nghe càng thấy sai sai, đặc biệt là tình tiết quan tài băng.

Chuyện điên rồ như vậy, xưa nay ông chỉ thấy trên thoại bản, tin đồn lần này liên quan đến Đại Lý Tự, không phải ai cũng có gan bịa đặt, người dân có thể tự do bàn tán như thế, đa phần là sự thật.

Cơn say của Phạm Chu lập tức biến mất, lúc này ông giận không thể xả.

Thời điểm tên Thái tử Tùy quốc kia cầu hôn điện hạ trước mặt nhiều người, biểu hiện vô cùng quyết tâm kiên định, cũng chưa từng nghe hắn nhắc tới việc có ánh trăng sáng trong lòng! Nghe nói mãi đến hai tháng trước khi thành hôn hắn mới chịu lệnh cho Đại Lý Tự xử lý cỗ quan tài băng kia, quả nhiên đủ bịn rịn quyến luyến! Nếu không phải kiêng dè thân phận Thái tử của điện hạ, nói không chừng hắn còn tiếp tục giữ lại đến sau khi thành hôn, cứ dăm ba ngày lại chạy đến ôn chuyện cũ, gây rắc rối cho điện hạ.

Một Thái tử tàn bạo hiếu chiến đang độ tuổi sung sức, nạp thiếp trước khi thành hôn cũng không phải tội ác tày trời gì, nhưng đối phương lại vì tiểu thiếp mà làm đến mức này, náo loạn khiến nhà nhà người người đều biết, vậy thì không còn là chuyện đơn giản nữa.

Nắng vàng rực rỡ, mùa xuân gần kề, mặt hồ ven đình gợn sóng lấp lánh, tạo nên sắc xuân vô tận. 

Lúc Phạm Chu đến, Giang Uẩn đang khoác trường bào màu xanh, ngồi sau bàn đọc sách, phân nửa tóc đen được buộc gọn gàng, một nửa xõa xuống sau vai.

Sắc xuân rạng ngời, công tử như ngọc.

Nhìn từ xa, đó là một bức tranh rất đẹp.

Nhưng điện hạ càng đẹp, lòng Phạm Chu càng lo lắng.

Nghe nói Công Tôn Dương đã tọc mạch chuyện này với Giang Uẩn, Phạm Chu lập tức nổi giận, suýt chút nữa mắng ông tại trận.

Công Tôn Dương là người ngay thẳng chính trực, không sợ trời không sợ đất, thấp giọng nói: "Ta cũng biết, điện hạ nghe được tin này có thể sẽ đau lòng, nhưng đau dài chi bằng đau ngắn. Thân phận điện hạ tôn quý, vốn dĩ không cần phải chịu ấm ức như thế, cùng lắm thì chúng ta quay về Giang quốc."

"Ngươi nói hay quá nhỉ? Hai nước liên hôn là chuyện lớn, nếu ngày đầu thành hôn mà điện hạ đã bỏ về Giang quốc, ngươi muốn thiên hạ bách tính nghĩ gì về người?"

Tuy trong lòng Phạm Chu lo lắng nhưng ông vẫn còn lý trí.

Lúc này, Giang Uẩn đóng cuốn sách trong tay lại, đặt lên bàn đá.

Hai người không nói chuyện nữa mà vội nhìn sang phía Giang Uẩn.

Phạm Chu hơi hối hận.

Ông quả thật bị lừa đá vào đầu giống như Công Tôn Dương rồi, đột nhiên không kiềm chế được cơn giận, lại đi nói chuyện này trước mặt điện hạ.

Giang Uẩn cũng không bình luận gì về cuộc thảo luận của bọn họ, y ngẩng đầu, khóe môi hơi cong lên, nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng hai vị đi dạo cùng cô đi, nghe nói đường phố Tùy đô có rất nhiều đồ ăn ngon."

Phạm Chu và Công Tôn Dương đều sửng sốt.

Giang Uẩn cũng không nói đùa, y thực sự đứng dậy, bước ra khỏi mái đình, lúc này hai người mới vội vàng đi theo.

Công Tôn Dương không yên tâm hỏi Phạm Chu: "Phạm tiên sinh, điện hạ... không sao chứ?"

Nếu là bình thường, sau khi nghe được chuyện như vậy, dù là người có tính tình tốt đến đâu cũng phải có chút phản ứng nào đó, nhưng biểu hiện của điện hạ lại hết sức bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tình đi dạo. Công Tôn Dương lo điện hạ bị kích động quá mức, nhất thời không thể chấp nhận được tin tức này nên mới hành động khác thường như vậy.

Không phải lúc nào Phạm Chu cũng có thể đoán được suy nghĩ của Giang Uẩn, ông vội nói: "Có lẽ điện hạ muốn ra ngoài cho khuây khỏa, chúng ta cứ đi theo trước."

Bình thường Phạm Chu làm việc đều suy nghĩ kỹ càng, nhưng khi đối mặt với chuyện này, ông buộc phải cân nhắc nhiều thêm một chút.

Tính tình điện hạ trầm tĩnh, thích cất giữ mọi việc trong lòng, lấy đại cục làm trọng, cho dù biết chuyện y cũng không muốn chất vấn Thái tử Tùy quốc hay trở mặt với đối phương, nên mới quyết định ra ngoài thư giãn.

Nhưng đối với phu thê mới cưới, điều quan trọng nhất là phải trải lòng với nhau, tin đồn bên ngoài sẽ không vì điện hạ bỏ ngoài tai mà biến mất, nếu cứ tiếp tục như vậy, điện hạ và Thái tử Tùy quốc nhất định sẽ trở nên xa cách.

Lâu dần, tình cảm vợ chồng khó tránh sẽ phai nhạt, oán trách lẫn nhau.

Cuộc liên hôn nam bắc vừa được ấn định lại bị một tiểu thiếp đã mất làm rối tung cả lên.

Phạm Chu càng nghĩ càng đau đầu.

Thầm nhủ, đợi lát nữa ông phải tìm cách khuyên ngăn điện hạ, tuyệt đối không thể bỏ qua chuyện này, nhất định phải hỏi tên Thái tử Tùy quốc kia cho ra lẽ.

Kê An và Cao Cung nghe tin Giang Uẩn muốn ra ngoài đi dạo, hai người lập tức sai cung nhân chuẩn bị xe ngựa.

Mặc dù có hai mưu sĩ Giang quốc là Công Tôn Dương và Phạm Chu, còn có một vài hộ vệ theo cùng, nhưng dù sao nơi này cũng là Tùy đô, Kê An vội khuyên: "Hay là lão nô phái thêm hai cung nhân đi theo hầu hạ dẫn đường cho điện hạ nhé?"

Nếu Thái tử biết bọn họ để tiểu lang quân đi dạo một mình, lúc trở về nhất định sẽ trách phạt ông.

Công Tôn Dương nhận lấy roi ngựa từ tay Kê An, nói không cần.

Dáng người Công Tôn Dương cao lớn, thắt lưng đeo bội kiếm, võ nghệ cao cường, nghe nói còn là du hiệp giang hồ, Kê An và Cao Cung đều sợ hãi đối phương, vội tránh sang một bên.

Hai người có hơi khó hiểu, rõ ràng trước đây vị Công Tôn Dương này vẫn luôn lịch sự khách sáo với bọn họ, sao hôm nay lại như biến thành người khác thế này?

Giang Uẩn thấy bên ngoài ồn ào, y ngồi trong xe nói: "Không sao, ta chỉ đi dạo loanh quanh, không đi xa đâu. Nếu hai người lo lắng thì cứ sai một vài thị vệ theo cùng là được."

Vậy thì còn gì tốt bằng.

Nếu điện hạ trở về phát hiện tiểu lang quân đã đi ra ngoài, ngài ấy cũng không trách bọn họ.

Kê An mỉm cười đồng ý, vội vàng thu xếp.

...

Hôm nay trời nắng đẹp, thời tiết bắt đầu ấm lên, trên đường có rất nhiều người đi bộ, lúc gần đến một con phố sầm uất, xe ngựa hơi khó di chuyển nên Giang Uẩn đã trực tiếp xuống xe, đeo rèm che mặt đi dạo cùng với Phạm Chu và Công Tôn Dương.

Giang Uẩn ăn mặc đơn giản, mọi người không biết người trong xe chính là Thái tử Giang quốc vừa mới thành hôn với điện hạ nhà bọn họ, chỉ thấy có một tiểu lang quân khoác trường bào màu xanh bước ra khỏi xe, phong thái tao nhã, người dân bên đường không khỏi dừng lại nhìn thêm đôi chút.

Ban đầu Công Tôn Dương và Phạm Chu còn lo lắng tâm trạng Giang Uẩn không tốt, nhưng cả quá trình điện hạ đi dạo rất vui vẻ, không những mua đồ ăn vặt mà còn bảo hai người nếm thử, còn mua thêm mấy món đồ chơi nhỏ thú vị cho tiểu Giang Nặc.

Phạm Chu hơi kinh ngạc, bởi vì dường như điện hạ rất quen thuộc với đường phố Tùy đô, những sạp bán đồ ăn vặt đều nắm rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn dẫn bọn họ đến chính xác từng địa điểm.

Khi đến một quầy bán kẹo đường*, Giang Uẩn dừng lại hỏi giá.

*Gốc là đường nhân 糖人:

Vừa nhìn là biết mua cho tiểu hoàng tôn, Phạm Chu chỉ một que kẹo có hình Tôn Ngộ Không, cười nói: "Cái này trông mới lạ thú vị, nhất định tiểu hoàng tôn sẽ thích."

Giang Uẩn hỏi giá, sau đó lấy tiền từ tay áo, mua ba que kẹo có hình dạng khác nhau, y nhờ chủ sạp gói chúng trong giấy dầu đặc biệt rồi đưa cho Công Tôn Dương cất giữ. Thấy mặt trời đã lên cao, gần đến chính ngọ, Giang Uẩn nhìn về phía quán trà cũ bên đường, nói: "Chúng ta vào trong dùng chút trà bánh đi."

Hiếm khi tâm trạng điện hạ thoải mái, Công Tôn Dương và Phạm Chu cũng vui vẻ nghe theo.

Trên con phố này có rất nhiều quán trà, tuy quán trước mắt không quá nổi bật, nhưng vì ông chủ nơi này bỏ tiền cho mời thuyết thư nhân, cứ đến giờ cố định trong ngày sẽ có người ngồi trên bục cao kể chuyện, vì vậy mà việc kinh doanh cũng không đến nỗi tệ.

Giang Uẩn bảo phân nửa thị vệ ở bên ngoài, chỉ mang theo Công Tôn Dương, Phạm Chu và một số thị vệ thân cận vào trong.

Ông chủ thấy mấy người này đều có tướng mạo đường hoàng, ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt là tiểu lang quân đi đầu, mặc dù đeo mạng che mặt, nhưng không giấu được phong thái nho nhã khuynh thành, ông vội đến chào hỏi: "Khách quan muốn nghỉ chân lót dạ hay thuê phòng qua đêm? Trên lầu có gian phòng thượng hạng, sau viện còn có phòng khách sạch sẽ và khu vực dành cho ngựa ăn."

Phạm Chu nói: "Chúng ta chỉ đi ngang qua, muốn dùng chút trà bánh thôi."

"Vậy thì khách quan đến đúng chỗ rồi, quán trà của chúng ta nổi tiếng với Bích Loa Xuân* và bánh hoa mơ, đều là điểm tâm số một Tùy đô, đặc biệt là bánh hoa mơ không thua kém gì ở Thái Bạch cư, tiểu nhân dẫn khách quan lên lầu nhé ạ?"

*Một loại trà nổi tiếng được trồng ở Tô Châu, vì có màu xanh lục và cuộn tròn như ốc sên nên được hoàng đế Khang Hy đặt cho cái tên là Bích Loa Xuân 碧螺春, trở thành trà triều cống của nhà Thanh.

Trên lầu có một gian phòng trang nhã hướng ra cửa sổ, khách nhân có thể vừa ăn uống vừa ngắm cảnh.

Nào ngờ Giang Uẩn lại nói: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta ở đại sảnh là được."

"Vâng vâng."

Ông chủ nhanh chóng sai người phục vụ dọn một chiếc bàn sạch sẽ ở cạnh cửa sổ, mời bọn họ ngồi xuống.

Phạm Chu và Công Tôn Dương đều kinh ngạc, điện hạ vốn không thích ồn ào, theo thói quen thường ngày, nhất định y sẽ chọn gian phòng trên lầu, nào ngờ hôm nay lại muốn ngồi ở đại sảnh.

Vừa hay buổi trưa là thời gian kể chuyện, cũng là lúc dùng bữa, trong quán có nhiều khách hơn so với mọi khi. Sau khi Giang Uẩn ngồi xuống, Phạm Chu quan sát xung quanh, xác định không có gì khác thường mới ngồi ở phía đối diện, Công Tôn Dương vốn định đeo kiếm đứng bên cạnh Giang Uẩn, tránh cho người khác đụng trúng điện hạ, nhưng lại bị Giang Uẩn bảo ngồi xuống.

"Hôm nay hiếm khi ra ngoài đi dạo, không cần câu nệ tiểu tiết."

"Vâng."

Công Tôn Dương vội ngồi xuống, rút ​​kiếm ra đặt lên bàn.

Ông chủ đích thân mang đến một bình Bích Loa Xuân, hai đĩa bánh hoa mơ và một vài món ăn kèm. Nước trà xanh nhạt có mùi thơm dễ chịu, độ ấm vừa phải, thích hợp uống vào mùa xuân.

Bánh hoa mơ cũng mềm mại thơm ngon, mùi vị rất đặc trưng.

Ba người cùng nhau ăn uống, lúc này trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng búa gõ, ông lão mặc áo bào màu xám ngồi sau bàn dài cũng bắt đầu kể chuyện.

"Thiên hạ ngày nay, gió giục mây vần, vạn vật đổi thay, điều đáng ca tụng nhất chính là hôn lễ thịnh thế của hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc..."

Ông lão thở dài ba tiếng rồi mới cất lời.

Đây là chủ đề sôi nổi nhất thời gian gần đây, nghe mãi không chán, hơn nữa không phải ai cũng có cơ hội ra đường xem hôn lễ hoành tráng tối qua. Các vị quan khách lập tức dỏng tai lắng nghe.

Nào ngờ, ông lão lại đổi sang chủ đề khác: "Nhưng hôm nay, lão hủ không kể về lễ cưới của hai vị Thái tử, mà kể lại một câu chuyện ly kỳ bí ẩn năm xưa."

Các vị quan khách trong quán trà lập tức xôn xao, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Thiên hạ lúc này còn có tin tức nào hấp dẫn và đáng kể hơn hôn lễ hoành tráng của hai vị Thái tử?

Phạm Chu và Công Tôn Dương cũng đặt chén trà xuống, quay lại lắng nghe.