"Từ lúc điện hạ trở về, nương nương cứ cười mãi không thôi."Tùy Hành không ở lại Mộ Vân Quan quá lâu, sau khi lấy được thiếp canh, trời vừa sáng hắn đã khởi hành về Tùy đô, Phạm Chu và Vân Hoài đích thân ra cổng đưa tiễn.
Cuối cùng cũng đuổi được con sói hoang Giang Bắc không chịu nói lý này đi, Phạm Chu mới tạm thở phào nhẹ nhõm.
Giang Uẩn không tiện lộ mặt, y dẫn theo tiểu Giang Nặc đứng trên thành lầu nhìn Tùy Hành rời đi. Nhóc con ngồi trên cổ Công Tôn Dương, trên người khoác một chiếc áo kép trắng, trong tay ôm quả cầu thủy tinh, ngoan ngoãn giống hệt như búp bê may mắn trong tranh Tết.
Sáng nay sau khi cục tuyết nhỏ tức giận ném quả cầu xuống đất, đầu Tùy Hành như muốn nổ tung, chỉ đành đâm lao theo lao, vội vã xin lỗi nhóc con, đồng thời hứa sẽ tặng cho nhóc thêm năm chiếc cơ quan điểu khác màu để làm quà bồi thường vì "lâm trận lật lọng", lúc này cục tuyết nhỏ mới chịu ngừng khóc, miễn cưỡng nhận lấy quả cầu thủy tinh của hắn.
Tùy Hành thỏa mãn, đọc đi đọc lại bát tự hơn mười lần, vừa lên ngựa đã thuộc làu như cháo. Hắn nóng lòng muốn biết kết quả, vì vậy suốt đường ra roi thúc ngựa, vừa đến Tùy đô, chưa kịp thay quần áo đã vội vàng chạy đến Khâm Thiên giám, tự tay giao thiếp canh cho Giám quan.
Khâm Thiên giám không dám chậm trễ, sau một đêm bói toán, thế mà lại bói ra kết quả "long phượng tốt lành, thượng thượng đại cát" cực kỳ hiếm có. Đây không chỉ là quẻ tốt trong hôn nhân cưới gả, mà còn phù hợp với thân phận tôn quý ngang hàng của hai vị Thái tử. Tùy đế vui mừng khôn xiết, buổi thượng triều sáng nay đã tuyên bố đại xá thiên hạ, chúc mừng Thái tử thành hôn.
Có được quẻ lành này, Hàn Tiếu bắt đầu phụ trách chỉ đạo toàn bộ Lễ quan chuẩn bị hôn lễ cho Thái tử. Nhan hoàng hậu và Thái hậu cũng không chịu thua thiệt, thỉnh thoảng gọi Hàn Tiếu vào cung hỏi thăm vài tiểu tiết, sợ sẽ xảy ra sai sót.
Thái hậu suy cho cùng đã có tuổi, sức lực không còn như xưa, nhưng Nhan hoàng hậu thì giống hệt như tiêm máu gà.
Từ khi Tùy Hành tuyên bố sẽ nhận tiểu quận vương Tùy Chương vào phủ Thái tử nuôi dưỡng trước mặt Tùy đế và văn võ bá quan, tâm trạng Nhan hoàng hậu sa sút suốt một năm trời, thậm chí chẳng còn ôm hy vọng gì về con nối dõi của Tùy Hành. Nào ngờ lần này xuôi Nam một chuyến, chẳng những nhặt được một chàng dâu có thân phận cao quý, mà còn mang về cho nàng một đứa nhỏ bụ bẫm đáng yêu. Dạo gần đây ngày nào Nhan hoàng hậu cũng tươi cười rạng rỡ, bất kể là ở trước mặt Thái hậu hay Lan quý phi đều ưỡn ngực tự đắc không thôi.
Cuộc liên hôn giữa Thái tử hai nước có liên quan trực tiếp đến tình hình Nam Bắc, thậm chí còn liên quan đến thế cục thiên hạ.
Mối hôn sự này không chỉ giải quyết được cuộc chiến bi thảm giữa hai nước mà còn ổn định được ngôi vị Thái tử của Tùy Hành.
Trước mắt phủ Thái tử đã có tiểu hoàng tôn, Nhan hoàng hậu không còn phải lo lắng về con nối dõi của Tùy Hành nữa.
"Làm hoàng hậu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bổn cung cảm thấy vui vẻ như lúc này."
Nhan hoàng hậu hớn hở trở về từ Lễ bộ, sau khi ngồi xuống uống chén trà, mới cảm thán một câu với Tần ma ma.
Tần ma ma bóp vai nàng, cười nói: "Từ lúc điện hạ trở về, nương nương cứ cười mãi không thôi."
"Đó là đương nhiên, lần này bổn cung nhất định phải khiến Lan Tâm Như kia ghen tị hộc máu, để cho nàng biết ai mới là chủ hậu cung này."
"Đúng rồi, mấy bộ quần áo nhỏ bổn cung nhờ Ti Y Cục cắt may, bây giờ thế nào?"
Tần ma ma mỉm cười nói: "Nương nương yên tâm, đợt đầu tiên đã cắt may xong, hiện tại bọn họ đang gấp rút may đợt thứ hai. Có điều, bây giờ mọi người ở đó đang bận rộn chuẩn bị hôn phục cho điện hạ, nhiều công việc bị đẩy lùi, tiến độ khó tránh sẽ chậm hơn."
Nói xong, bà không khỏi bật cười: "Nương nương còn chưa gặp tiểu hoàng tôn, vậy mà y phục mười tuổi của cháu trai đã may gần xong cả rồi."
"Bổn cung ước gì có thể tự mình lo liệu hết, chỉ là trẻ con lớn nhanh lắm, bây giờ may nhiều, đến lúc đấy không mặc vừa thì lại lãng phí. Mặc đến đâu may đến đó vẫn tốt hơn."
Nhan hoàng hậu vừa dứt lời, cung nhân ở bên ngoài bẩm báo, Hàn tướng đến.
Nhan hoàng hậu không uống trà nữa, vội đặt chén trà xuống mời người vào.
...
Thái tử sắp thành thân, toàn bộ Tùy đô đều ngập tràn trong bầu không khí vui tươi rộn ràng.
Sáng sớm hôm nay, tuyết mịn bắt đầu rơi đầy trời. Tùy đô nằm ở Giang Bắc, vào đông thường có tuyết, chỉ cần không phải là bão tuyết lớn thì không ảnh hưởng gì đến việc đi lại. Người dân cũng đã quen với điều này, sau khi dọn dẹp đường phố, bọn họ lại bắt đầu ngày mới bận rộn như thường lệ. Bách tính hai bên đường lần lượt dựng sạp bán hàng.
Sôi động náo nhiệt nhất là phường thư họa chuyên bán bút mực giấy nghiên và thư tịch.
Đến
giờ Thìn*, hai bên đường ngựa xe như nước.
*Khoảng 7 - 9h sángMột cỗ xe ngựa màu xanh đơn giản đang chậm rãi tiến về phía trước. Người đánh xe là một tùy tùng có khuôn mặt trắng trẻo, tay trái cầm roi, tay phải buông thõng bên hông.
Người nọ cố gắng đánh xe, nhưng vì hơi vội nên đã tông vào thùng xe phía trước. Đối phương là một người đàn ông to con khỏe mạnh, thấy vậy gã lập tức hung hăng lao tới, túm lấy tên tùy tùng mặt trắng, định bụng đánh nó.
Tùy tùng mặt trắng hét lên: "Ngươi có biết chúng ta là người của phủ nào không, lại dám hỗn xược như vậy?!"
Gã to con liếc nhìn chiếc xe ngựa, phát hiện đó chỉ là một cỗ xe bình thường, đến cả huy hiệu cũng chẳng có, bèn cười khẩy, ồm ồm nói: "Vậy ngươi nói thử xem, ngươi là người của phủ nào?"
Tùy tùng mặt trắng định lên tiếng, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, nó lập tức ngậm miệng.
Gã to con "phụt" một tiếng, nhổ nước bọt vào mặt nó.
"Ngươi là thứ gì, cũng dám diễu võ dương oai trước mặt lão tử? Ngươi có biết vừa rồi ngươi đụng trúng xe ngựa của vị quý nhân nào không? Đây chính là công tử nhà Hướng đại nhân của bộ Binh Mã!"
Gã to con giơ tay định đánh xuống, bên trong xe đột nhiên vang lên câu "chờ một chút". Tiếp đến, cửa xe mở ra, một bóng người mặc thường phục bước xuống.
Đó là một vị công tử trẻ tuổi.
Gã to con liếc mắt nhìn đối phương: "Sao, ngươi muốn thay nó dập đầu bồi tội với gia chủ nhà bọn ta?"
Công tử trẻ tuổi nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Nếu đã đụng trúng xe ngựa của các ngươi, bọn ta bồi thường là được, hà tất lại cư xử thô lỗ như vậy?"
"Ngươi nói ai cư xử thô lỗ?!"
Gã to con phẫn nộ, đang định trút giận, Hướng công tử vốn ngồi trong xe ngựa phía trước cũng bước ra. Đối phương mặc một bộ cẩm bào màu sáng, đưa mắt nhìn người có gương mặt lạnh nhạt đứng ở giữa đường lớn, cười nói: "Ồ, đây không phải là Nhan Tề công tử sao?"
Sau đó hắn khiển trách gã to con: "Còn không mau lui xuống. Nhan Tề công tử là ai? Người ta là đệ nhất tài tử Giang Bắc, đích trưởng tôn Nhan thị, Ngự sử trẻ tuổi nhất Đại Tùy chúng ta, không phải người mà các ngươi có thể chọc."
Lời nói của hắn mang đầy sự châm biếm và chế giễu.
Nhan Tề không thèm để ý, xoay người lên xe, sai tùy tùng đánh xe rời đi.
Tùy tùng tức giận nói: "Bọn Hướng gia này trước kia còn không xứng xách giày cho công tử, bây giờ lại dám coi thường ngài như vậy! Nếu Tướng gia còn ở trong triều..."
"Được rồi."
Nhan Tề không vui ngắt lời, tùy tùng biết ý ngậm miệng lại.
Lúc này, bên ngoài xe ngựa bỗng dưng ồn ào, vài nhóm văn nhân đang tụ tập trên đường thảo luận chuyện gì đó.
Nhan Tề cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tùy tùng ấp úng không dám trả lời.
Nhan Tề bảo nó nói.
Tùy tùng thấp giọng đáp: "Nghe nói Thái tử điện hạ sắp thành hôn nên đã mời danh sĩ khắp thiên hạ đến làm thơ chúc mừng, chỉ cần là người biết sáng tác đều có thể đến phủ Thái tử nhận thưởng, bây giờ danh sĩ khắp Tùy đô đều đua nhau viết thơ cho điện hạ."