Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc

Chương 124




"Mới có tí tuổi mà đã biết cách tranh sủng rồi!"

Thế mà cũng hiểu được?

Tùy Hành tròn mắt kinh ngạc.

Tuy nhiên Thái tử điện hạ không có ưu điểm nào khác ngoài việc mặt dày và co được duỗi được.

Tùy Hành sờ mũi, lấy ra một con chim nhỏ màu đỏ, nói: "Xem em nói kìa, sao có thể gọi là trộm? Cô sợ nhóc bất cẩn làm hỏng, nên mới tốt bụng giữ giùm."

Vừa dứt lời, tiểu Giang Nặc lập tức nhăn mặt, nước mắt rơi lã chã.

Còn lâu Giang Uẩn mới tin lời này của hắn, y trả lại cơ quan điểu cho cục tuyết nhỏ, sau đó cúi người, kiên nhẫn lau nước mắt và an ủi nhóc con. Giang Nặc cầm chim nhỏ trong tay, nhưng ánh mắt vẫn lén nhìn Tùy Hành, thút thít một cách đáng thương.

Tùy Hành hắng giọng, nhắc nhở vật nhỏ một vừa hai phải.

Nào ngờ Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Điện hạ ra ngoài trước đi, đứng đây sẽ hù dọa nhóc con."

Tùy Hành: "..."

Sắc mặt Tùy Hành tối sầm, liếc nhìn đứa nhỏ vẫn đang lén lút cáo trạng mình, bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Giang Nặc lén nhìn người cha hờ của mình một cái, xác định Tùy Hành không còn ở trong phòng nữa mới dần nín khóc, bắt đầu dính lấy Giang Uẩn làm nũng.

"Chun~"

"Chun~"

*Hôn, hôn, bé bi nói ngọng.

Cục tuyết nhỏ phát ra vài âm tiết mơ hồ, nhóc dụi dụi, rồi lại cọ cọ, sau đó lộ ra nửa khuôn mặt, hai mắt sáng ngời nhìn cha nhỏ.

Đuôi mắt Giang Uẩn cong lên, cúi đầu hôn lên gò má trắng trẻo mềm mại của bé con.

Cục tuyết nhỏ bật cười khanh khách.

Tùy Hành khoanh tay đứng ở ngoài, nhìn cảnh này qua cửa sổ, sắc mặt hắn đen thui.

Mới có tí tuổi mà đã biết cách tranh sủng rồi!

Cứ cái đà này quả thật không ổn!

Các mưu sĩ tướng lĩnh quan trọng của hai nước lần lượt đi tới, thấy Tùy Hành mặt lạnh đứng bên ngoài, Từ Kiều cũng xáp lại gần, nghiêng người nhìn vào trong, sau đó kinh ngạc hỏi: "Điện hạ bị đuổi ra ngoài hả?"

Tùy Hành lạnh lùng nhìn ông.

"Cô đứng đây hóng gió không được à?"

Hết người này tới người khác, bộ thích tọc mạch chuyện của hắn lắm hả?

Từ Kiều cười lớn: "Được, dĩ nhiên là được."

Nói xong, ông nhỏ giọng hỏi: "Có phải tiểu hoàng tôn lại cáo trạng ngài trước mặt Dung Dữ điện hạ không?"

Nét mặt Tùy Hành cứng đờ, nhìn Từ Kiều như nhìn quỷ.

Sau đó hắn vẫy tay bảo Từ Kiều lại gần, chỉ vào trong hỏi: "Thế nào? Dễ thương không?"

Trong phòng, nhóc con đang vui vẻ chơi chim nhỏ, lăn qua lăn lại trên ghế giống như một quả cầu tuyết.

"Dễ thương."

Từ Kiều cảm thán trong lòng.

Nhóc con ở độ tuổi này ít có ai thông minh và khỏe mạnh như vậy.

Tùy Hành nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng bây giờ nhóc đó không chịu thân với cô, suốt ngày nhìn cô như kẻ địch, còn tìm cách cáo trạng cô nữa. Ngươi nói coi, bây giờ cô phải làm sao?"

"..."

Từ Kiều nghĩ, với tác phong hành sự của ngài, đa phần là bị nhóc con mách mấy chuyện xấu xa đây mà.

Nhưng thân là thuộc hạ, có trách nhiệm phải san sẻ nỗi lo với chủ soái. Từ Kiều vội nói: "Theo mạt tướng thấy, tiểu hoàng tôn thông minh lanh lợi, có thể nhận biết được chân thành và giả dối, về sau chỉ cần điện hạ cố gắng đối xử tốt với tiểu hoàng tôn, mua thêm đồ chơi hoặc món ăn mà nhóc thích, tiểu hoàng tôn chắc chắn sẽ thân thiết với điện hạ hơn."

"Cũng phải."

"Đứng trước một người đàn ông anh tuấn tiêu sái như cô, sao nhóc có thể ghét bỏ cho được."

Thái tử điện hạ lập tức phấn chấn tinh thần.

Giang Uẩn bảo Công Tôn Dương và thị vệ trông chừng Giang Nặc, sau đó ra ngoài gặp Tùy Hành.

Tùy Hành vẫn xụ mặt.

Giang Uẩn nhịn cười, nói: "Nhóc con của chúng ta thông minh lắm, mấy thủ đoạn vụng về như vậy, có mỗi điện hạ nghĩ ra được."

Tùy Hành chán nản: "Nhóc chỉ bắt chước tiếng chim kêu. Sao em biết cô trộm chim của nhóc, còn uy hiếp nó?"

Giang Uẩn nói: "Không nói cho điện hạ."

"..."

Tùy Hành nhướng mày: "Em không nói cô cũng biết."

Giang Uẩn tò mò nhìn hắn, đợi câu trả lời.

Tùy Hành: "Chắc chắn giữa em và nhóc con có ám hiệu gì đó mà cô không biết."

Giang Uẩn tưởng rằng hắn có thể nói ra đáp án gì đó hợp lý, nghe vậy y mỉm cười, đáp: "Điện hạ nói đúng, bọn ta có rất nhiều ám hiệu, vừa nãy nhóc con còn cáo trạng điện hạ nữa đấy, điện hạ có muốn nghe không?"

Tùy Hành hiếm khi cảm thấy chột dạ, hắn nghiêm mặt nói: "Em đừng nghe vật nhỏ đó nói bậy, nhóc chưa mọc đủ răng, nói năng còn bập bẹ, có thể hiểu được cái gì. Ngày nào cô cũng khen em trước mặt nó, tâng bốc em lên tận trời, nhóc có nói với em chưa?"

"Có sao?"

"Đương nhiên."

Giang Uẩn lười vạch trần, chỉ lấy ra một tờ giấy đưa cho Tùy Hành, nói: "Đây là đồ ăn và đồ chơi mà Nặc Nặc thích, điện hạ mua thêm cho nhóc đi. Đợi lát nữa gặp phải xin lỗi vật nhỏ đàng hoàng, nhất định nó sẽ tha thứ cho hành vi trẻ con của điện hạ."

Điều này vừa hay trùng hợp với những gì Từ Kiều nói, Tùy Hành vui vẻ nhận lấy.

Trong lúc hai người nói chuyện thì Tức Mặc Thanh Vũ cũng đến.

Cuộc hòa đàm chính thức bắt đầu. Hai bên đã thảo luận các điều khoản cụ thể trước đó, những chỗ tranh chấp cũng được sửa đổi phù hợp nên toàn bộ quá trình hòa đàm diễn ra rất suôn sẻ.

Bên cạnh đó, cuộc liên hôn giữa Thái tử hai nước sắp sửa diễn ra, tất cả mọi người đều ngầm hiểu, giao lưu nối liền nam bắc chỉ là bước khởi đầu, tương lai cả hai miền chắc chắn sẽ thành một thể thống nhất. Chỉ cần có lợi cho bách tính muôn dân, hai bên đều bằng lòng nhượng bộ một vài điều khoản nhỏ sao cho phù hợp, không cần phải tính toán chi li như hai nước thù địch.

...

Ngày hôm sau, sau khi hòa đàm kết thúc, Tùy đế yêu cầu Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ đích thân mang lễ vật đến Mộ Vân Quan hỏi cưới.

Đối phương đã cử Tả tướng đương triều đến cầu thân, lễ vật chất đầy ba trăm cỗ xe, trải dài từ Mộ Vân Quan đến Phong Hỏa đài, có thể thấy vô cùng hoành tráng, lúc này Phạm Chu mới thoáng yên tâm. Tuy nhiên, loại chuyện như cầu thân cưới hỏi thế này, thông thường đều là trưởng bối ra mặt, nhưng Giang Uẩn lại đích thân đón tiếp Tức Mặc Thanh Vũ, đồng thời đồng ý hôn sự.

Tức Mặc Thanh Vũ là người biết điều, ông không hỏi nguyên do cụ thể, chỉ trịnh trọng nói với các mưu sĩ tướng lĩnh Giang quốc: "Lão phu biết các vị đang lo lắng điều gì, nhưng các vị yên tâm, nam nhi Đại Tùy chúng ta xưa nay trọng tình trọng nghĩa, một khi đã thành hôn, tuyệt đối sẽ không phụ lòng Dung Dữ."

Tả tướng Tức Mặc Thanh Vũ là nhân vật lớn cỡ nào, có thể nói ra những lời có phân lượng nặng như vậy thì còn gì an tâm bằng. Chuyện mà trước nay Phạm Chu luôn lo lắng, đó là tính tình điện hạ vốn hòa nhã, thể lực lại không bằng tên Thái tử Tùy quốc kia, sợ là sẽ bị đối phương ức hiếp. Sau khi nghe được mấy lời này, tảng đá nặng trong lòng ông cuối cùng cũng buông xuống.

Phạm Chu cảm động, nói: "Có lời này của Tả tướng, chúng ta đã yên tâm rồi."

Sau khi bàn xong hôn sự, Tức Mặc Thanh Vũ khéo léo đề cập đến chuyện bái sư với Giang Uẩn.

"Mặc dù ngươi là Thái tử Giang quốc, nhưng sư đồ với nhau vốn không để ý mấy chuyện này, chỉ cần ngươi chịu bái lão phu làm thầy, đời này lão phu sẽ không nhận thêm đệ tử nào nữa."

Phạm Chu và những người khác đều kinh ngạc.

Bởi vì Tức Mặc Thanh Vũ vốn là bậc Đại Nho đương thời, có tiếng cao ngạo chính trực, còn là một vị quan liêm khiết nổi danh trong triều đình Tùy quốc, thế gian có vô số học sĩ muốn theo ông học tập, người lọt vào mắt xanh của Tả tướng chỉ đếm trên đầu ngón tay

Với tư chất của bản thân, ông thừa sức làm đế sư*.

*Thầy của hoàng đế.

Nhưng vị Tả tướng này lại chủ động nhận điện hạ làm đệ tử, còn là đệ tử thân truyền.

Vào thời khắc quan trọng như thế này, nếu có trọng thần khác của triều Tùy muốn thu điện hạ làm đệ tử, rất có thể sẽ bị chỉ trích là mang ý đồ bất chính, nhưng nếu là Tức Mặc Thanh Vũ thì không ai dám bàn ra tán vào.

Bởi vì vị Tả tướng này xưa nay làm người ngay thẳng, vốn dĩ không ưa gì Thái tử Tùy quốc.

Nếu điện hạ thực sự bái Tả tướng làm thầy, thì phủ Tả tướng sẽ trở thành một nửa thân thích của điện hạ ở Tùy đô. Từ giờ trở đi, bọn họ không còn phải lo lắng điện hạ bị Thái tử Tùy quốc ức hiếp nữa.

Giang Uẩn suy nghĩ một lát đã lập tức hiểu được, chuyện này rất có thể liên quan đến Tùy Hành.

Dù Tức Mặc Thanh Vũ có yêu thích hoặc đánh giá cao y đến đâu đi nữa, thân là Tả tướng, ông tuyệt đối sẽ không vội vã đề cập đến việc bái sư vào lúc này.

Y biết, Tùy Hành muốn y yên tâm, cũng muốn các mưu sĩ tướng lĩnh của y yên tâm, nên mới nghĩ cách tìm cho y một chỗ dựa thân thích ở Tùy đô.

Cũng là vì lúc cử hành hôn lễ, vị trí cao đường của y không bị để trống.

Kể cả không có cha mẹ, y cũng có một người thầy để nương tựa.

Tức Mặc Thanh Vũ là người thấu tình đạt lý, ông vội nói: "Dung Dữ, ngươi đừng nghĩ nhiều, cả thiên hạ này không ai có thể ép buộc lão phu làm chuyện mà lão phu không muốn."

"Chuyện này, suy cho cùng, là lão phu chiếm lợi nhiều hơn."

"Hơn nữa, đệ tử dưới trướng lão phu đều không vào triều làm quan, nếu ngươi chịu gia nhập, sau này không cần lo lắng sẽ vì tình cảm sư đồ mà trì hoãn việc riêng của mình."

Giang Uẩn hiểu rõ điều này, y cúi đầu với Tức Mặc Thanh Vũ, nói: "Có thể bái Tả tướng làm thầy, là may mắn của Dung Dữ."

Cuối cùng Tức Mặc Thanh Vũ cũng thực hiện được tâm nguyện ấp ủ bấy lâu nay của mình, ánh mắt ông khẽ động, nhanh chóng đỡ người dậy, nói: "Mau đứng lên, đứa trẻ ngoan, không cần khách sáo như vậy."

Ngày hôm sau, Tùy Hành đích thân dẫn theo mãnh tướng dưới trướng, một mạch chạy xuống phía Nam Trần quốc săn một đàn chim nhạn*, tặng cho Giang Uẩn làm lễ vật đính hôn.

*Ngày xưa quan niệm chim nhạn tượng trưng cho sự chung thủy, giữ chữ tín, đồng thời thể hiện sự trân trọng đối với nửa còn lại.

Trần quốc chủ khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, lão lập tức hưng phấn dẫn đường, nếu không phải tuổi già sức yếu, lão hận không thể đích thân ra trận bắt nhạn cho Tùy Hành.

Giang Uẩn đứng trên thành lầu, một thân áo vàng tung bay, ánh mắt mang theo ý cười, lệnh cho binh lính nhận lễ vật của Tùy Hành.

Lúc này, hôn sự của hai vị Thái tử chính thức được ấn định.

Sau khi Tùy Hành trở về Tùy đô, hắn lập tức đi tới Khâm Thiên giám chọn ngày lành, Khâm Thiên giám bói ra hai ngày, tháng ba năm sau và tháng tám năm sau.

Đây đều là những ngày tốt lành.

Tháng ba có hơi gấp, tuy vậy nhưng Tùy Hành vẫn chê tháng ba quá muộn, sao có thể đợi đến tháng tám, vậy nên hôn lễ quyết định cử hành vào tháng ba. Dĩ nhiên Tùy đế cũng hết lòng ủng hộ, yêu cầu Hàn Tiếu tạm thời gác lại chuyện của mình, giúp Thái tử chuẩn bị hôn lễ.

Chuyện khó khăn đầu tiên mà Khâm Thiên giám phải đối mặt, đó là bát tự của hai vị Thái tử.

Dựa vào bát tự mà Thái tử điện hạ gửi tới, có vẻ như chúng không tương xứng cho lắm. Nếu là chuyện khác, bọn họ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng hôn sự của Thái tử là chuyện lớn, nếu vì bát tự không hợp mà xảy ra rắc rối, về sau bọn họ sẽ phải gánh chịu mọi trách nhiệm.

Tùy đế giao trọng trách này cho Khâm Thiên giám, mấy ngày nay Hàn Tiếu bận bù đầu bù cổ, vừa bước vào Khâm Thiên giám đã bị một nhóm Giám quan vây quanh.

"Hàn đại nhân, ngài mau qua đây xem đi."

Giám quan cầm bát tự mà Thái tử điện hạ gửi đến, đưa cho Hàn Tiếu xem: "Bát tự của Thái tử Giang quốc giống hệt với vị quý thiếp đã mất của điện hạ."

"Khi ấy, bát tự của vị quý thiếp kia vốn không hợp với điện hạ, nay lại thêm cái này, chúng ta phải làm sao đây?"

Hàn Tiếu liếc nhìn một cái, hỏi: "Xác định không nhìn lầm?"

Giám quan đáp chắc nịch: "Là Thái tử điện hạ đích thân đưa tới!"