"Đôi mắt đen láy của Giang Uẩn ngấn nước."Thực ra Giang Uẩn đã tự chườm đá rất lâu, phần lớn các chỗ sưng đã giảm bớt, nhưng vẫn lưu lại một vài dấu vết.
Nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Giang Uẩn biết Tùy Hành nhất định sẽ nhìn ra, nên y đặc biệt yêu cầu Công Tôn Dương tăng cường thị vệ, hy vọng đối phương biết khó mà lui. Nào ngờ Tùy Hành thà bất chấp khả năng bị bại lộ thân phận cũng phải xông vào cho bằng được.
Chỉ là một cái tát mà thôi, từ nhỏ đến lớn, điều này đối với y mà nói chẳng đáng là gì. Nhiều nhất hai ngày nó sẽ tự biến mất, không nhìn ra dấu vết gì.
Nếu là bình thường, Giang Uẩn tuyệt đối không để người khác nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của mình.
Nhưng khi đối mặt với Tùy Hành, y không cảm thấy xấu hổ, chỉ không muốn người nọ lo lắng mà thôi.
Bây giờ không còn gì để giấu nữa.
Giang Uẩn thấp giọng nói: "Ta vẫn ổn."
"Điện hạ đừng giận, được không?"
Sắc mặt Tùy Hành âm trầm, mãi không nói gì, hắn duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào hai dấu tay gần quai hàm, hỏi: "Còn đau không?"
Chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng khiến Giang Uẩn sửng sốt hồi lâu.
Vài đoạn ký ức phủ bụi chợt hiện lên trong đầu.
Một lúc sau, Giang Uẩn lắc đầu.
"Thật sự không sao đâu."
"Điện hạ đừng lo."
Vẻ mặt Tùy Hành chẳng thả lỏng chút nào, ánh mắt hắn tối đen như mực, lại hỏi: "Ông ấy đánh em?"
"Ông ấy thường xuyên đánh em?"
Lời vừa hỏi, tim Tùy Hành bỗng nhói lên.
Lúc nhỏ tính tình hắn ngỗ nghịch, cũng không phải chưa từng bị đánh bao giờ.
Nhưng đó là y.
Tính tình Giang Uẩn tốt như vậy, nếu đặt vào một gia đình bình thường, sợ là yêu thương nuông chiều còn không hết, ai lại nỡ đánh y?
Chỉ có mỗi tên Giang đế não bị lừa đá đó thôi.
Bây giờ Tùy Hành vô cùng hối hận vì chỉ để Giang Lang gãy có một chân.
"Không đâu."
Giang Uẩn nhìn hắn, lên tiếng.
"Những năm nay, ông ấy rất ít khi đánh ta."
"Hôm nay là ta không nghe lời, với tính tình của ông ấy, chỉ như vậy đã là nhẫn nhịn lắm rồi."
Tùy Hành thật lâu không nói gì.
Giang Uẩn lo lắng sự im lặng này của hắn.
Giang Uẩn nói: "Quan hệ giữa chúng ta có hơi phức tạp, thật sự không phải như điện hạ nghĩ đâu. Nghiêm túc mà nói, chuyện hôm nay, là ta chọc tức ông ấy trước."
"Có phải vì chuyện đó không?"
Tùy Hành đột nhiên lạnh lùng nói một câu.
Giang Uẩn sửng sốt, không trả lời mà nói: "Để ta cho điện hạ xem thử sính lễ mà ta chuẩn bị nhé?"
Tùy Hành không đáp lời.
Giang Uẩn đứng dậy đi xuống giường, bước đến bàn lấy ra một bản vẽ lớn từ trong ngăn kéo.
Giang Uẩn mở bức vẽ ra, đặt vào giữa giường, y đưa ngọn nến lại gần, cong mắt nói: "Bây giờ ta chỉ mới vẽ được một nửa, đợi giải quyết xong chuyện này là có thể nhìn thấy bức tranh hoàn chỉnh."
Tùy Hành cúi đầu, đợi khi nhìn rõ những kiến trúc thành trì được vẽ trên giấy, hắn ngẩn người.
"Đây là..."
"Đây là Tân đô tương lai của Giang quốc, Sau này, nơi đây sẽ là cứ điểm lưu thông nam bắc, cũng là đô thành sầm uất và thịnh vượng nhất hai miền đất nước. Trong tương lai, có lẽ nó sẽ trở thành vương đô của cả thiên hạ."
Tùy Hành không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
"Chỉ vì cái này?"
Xây dựng đô thành mới không phải việc dễ, cần có sự chấp thuận của Giang đế.
Đô thành cũ vẫn còn đó, Giang đế sẽ không cho phép xây dựng một đô thành mới mà không rõ lý do. Nhất định y đã dùng thứ gì đó quan trọng để trao đổi.
Giang Uẩn gật đầu.
"Thế nào, phần sính lễ này, điện hạ có thích không?"
Giang Uẩn ngẩng đầu, đuôi mắt cong lên, dưới ánh nến, lông mi nhuốm một tầng ánh sáng vàng nhạt. Một tay y cầm ngọn nến, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn hắn, giống như một bé hồ ly tinh nghịch.
Nhìn y như vậy, Tùy Hành bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Hắn bế người lên, ôm thật chặt vào lòng, hồi lâu mới nói: "Em sợ cô biết cái gì? Tại sao không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô?"
"Lẽ nào em không muốn biết, vì sao cô lại đánh gãy một chân của Giang Lang ư?"
Giang Uẩn im lặng một lát, hỏi: "Điện hạ đã biết được những gì?"
"Những gì cần biết cô đều biết cả rồi. Tên Giang Lang ngu ngốc kia cô chỉ mới hù dọa mấy câu, gã đã kể cho cô nghe toàn bộ."
"Năm mười một tuổi, em theo phụ hoàng vào núi săn bắn, trên đường bất ngờ gặp phải một nhóm thích khách..."
Giang Uẩn chậm rãi ngồi dậy, nhìn Tùy Hành, trong bóng tối, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Giang Uẩn hít một hơi thật sâu, nói: "Tùy chó con, đừng nói nữa, được không?"
"Cô không nói, những chuyện đó sẽ không xảy ra ư? Những tổn thương đó sẽ không xuất hiện nữa ư?"
"Cô không muốn em cứ giấu tất cả những bất bình và oán giận đó trong lòng, sau đó ẩn nhẫn chịu đựng một mình."
"Năm mười một tuổi..."
Tùy Hành lại tàn nhẫn lên tiếng.
"Em vào núi săn bắn với Sở vương và Giang đế, trên đường gặp phải thích khách. Giang Đế phái toàn quân đến cứu Sở vương, nhưng lại không cứu em, cho nên em mới bị bắt cóc, lưu lạc đến đài Thanh Tước, đúng không?"
Cuối cùng Giang Uẩn cũng run lên.
Tùy Hành nói tiếp: "Dung Dữ, em biết không? Sở dĩ cô không đánh chiếm tòa thành này, tất cả đều vì em, là vì em nên cô mới đồng ý lui binh."
"Cả thiên hạ này, nếu không có Giang Dung Dữ, thì sẽ không có Giang quốc, càng không có Giang đô."
"Bây giờ, cô không muốn hòa đàm nữa."
Giang Uẩn run rẩy, hồi lâu mới ngẩng đầu, nói: "Không phải đâu."
"Cái gì?"
Giang Uẩn nói: "Đúng là năm đó ta bị thích khách bắt cóc, nhưng..."
"Nhưng lúc nửa đường ta đã trốn thoát được."
Tùy Hành sửng sốt.
"Vậy tại sao..."
Sắc mặt Giang Uẩn trắng bệch, y nằm nhoài trên người Tùy Hành, nhìn bóng dáng hai người chồng lên nhau trên lều ngủ, nói: "Khi đó ta còn nhỏ, trong lòng cảm thấy tủi thân, không muốn về Giang quốc nữa, chỉ muốn đến Tề quốc tìm mẫu thân."
"Mẫu thân?"
"Ừm."
Đôi mắt đen láy của Giang Uẩn ngấn nước.
"Lúc đó ta tình cờ hay tin, mẫu thân có thể vẫn chưa chết mà đã chạy trốn sang Tề quốc, nên ta muốn tìm ông ấy."
"Kỳ thực trước đó ta đã muốn đi tìm ông, nhưng vẫn không có cơ hội. Sau khi trốn thoát khỏi đám thích khách, ta trà trộn vào nhóm người tị nạn, theo bọn họ vượt biên giới băng qua sông Hoàng Hà, đi bộ rất xa rất xa, cuối cùng cũng đến được Tề đô."
"Tề đô rất lớn, cũng rất sầm uất, không thua kém gì Giang đô, ta không biết đi đâu tìm ông, mỗi ngày đều ở cùng một nhóm ăn xin, đi khắp ngõ ngách Tề đô tìm ông ấy."
"Cuối cùng có một ngày, ta nhìn thấy ông ấy trên xe ngựa."
"Nhưng ngoài ông ấy, trên xe còn có một đứa trẻ khác. Lúc này ta mới biết ông đã có gia đình mới, có con với người mình yêu. Mẫu thân ta bị phụ hoàng cưỡng ép vào cung, ông vốn không hề thích phụ hoàng, sinh ra ta, cũng không phải là mong muốn của ông ấy. Thật ra, ta đã sớm biết được điều này, chỉ là lúc đó, trong lòng vẫn ôm ấp một suy nghĩ viển vông, nghĩ rằng ông ấy sẽ nhớ đến ta, bằng lòng giữ ta lại."
"Ta chăm chỉ luyện tập, cố gắng học những khúc nhạc mà ông ấy thường đàn, hy vọng lúc gặp lại, ông ấy sẽ thích ta. Mãi đến khi nhìn thấy đứa trẻ đó, ta mới nhận ra rằng, có lẽ duyên phận mẫu tử của chúng ta đã sớm cắt đứt từ lâu. Ta không nên tìm ông ấy, cũng không nên làm phiền cuộc sống của ông ấy."
"Lúc đó ta nản lòng thoái chí, không muốn quay về Giang quốc, cũng biết mình không nên ở lại Tề quốc nữa, nhưng ta chẳng biết phải đi đâu. Sau đó, ta ngã bệnh một trận, xui xẻo bị đám người đài Thanh Tước nhìn trúng."
"Ta ở đài Thanh Tước ba năm, lúc trốn đi, trên đường tình cờ gặp lại ông ấy."
"Ông dẫn theo một tiểu công tử xinh đẹp, phát cháo cho người dân tị nạn bên đường, bọn họ rất cảm kích, đều quỳ xuống dập đầu với ông. Ông nắm tay tiểu công tử đó, mỉm cười với bọn họ, đó là lần đầu tiên... ta nhìn thấy ông ấy cười."
"Ta cũng xếp hàng xin một bát cháo, sau khi ăn xong thì rời khỏi Tề đô, trở về Giang quốc. Phụ hoàng ta, bởi vì áy náy chuyện thích khách, không những không trách ta, mà khoảnh khắc hay tin ta trở về, ông ấy đích thân chạy ra ngoài cung điện, ôm chặt ta vào lòng, cũng phá lệ ban thưởng cho ta rất nhiều thứ. Sau đó, ông ấy dần buông lỏng quyền hành, mặc cho ta phát triển thế lực riêng của mình."
Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn Tùy Hành, nói: "Cho nên, Tùy chó con, chuyện đài Thanh Tước, vốn dĩ không nên trách ông ấy. Sau khi ta bị thích khách bắt cóc, kỳ thực ông ấy đã lập tức cho người đi cứu. Nhưng ta cố ý đánh lạc hướng binh lính, chạy trốn khỏi tầm mắt của ông ấy."
"Việc này, không thể trách ai được."
"Nam bắc hòa đàm, là thành quả mà chúng ta vất vả lắm mới có được, đừng vì ta mà phá vỡ cục diện hòa bình trước mắt, được không?"
Tùy Hành im lặng, đột nhiên ôm chặt y vào lòng.
Một lúc sau, hắn nói: "Bọn họ không cần em thì có cô cần em, cô trẻ trung khỏe mạnh hơn bọn họ, còn sống lâu hơn bọn họ."
"Từ nay về sau, cô sẽ không để em chịu một chút tổn thương ấm ức nào nữa."
"Cả thiên hạ này không ai được phép làm tổn thương em."
"Em đừng lo, cô sẽ không làm ra chuyện liều lĩnh."
Giang Uẩn cảm nhận được lồng ngực hắn hơi run lên, vẫn không yên tâm, nói: "Điện hạ đã hứa với ta rồi, không được nuốt lời."
Tùy Hành gật đầu.
Hắn hỏi: "Có đá không?"
Giang Uẩn cẩn thận quan sát mọi thay đổi trên gương mặt hắn, sau khi xác định Tùy Hành không còn cảm xúc kỳ lạ nào khác mới gật đầu, chỉ về phía bàn làm việc.
Tùy Hành đứng dậy đi tới bàn, nhìn thấy chiếc bát sứ hình hoa sen xanh chứa đầy đá viên. Tùy Hành dùng kẹp bạc gắp một viên đá, bọc trong khăn gấm, sau đó quay lại giường, đưa tay đến bên gối, nhẹ nhàng áp vào một bên má của Giang Uẩn.
Giang Uẩn nhìn hắn, cuối cùng cũng thấy hơi xấu hổ, nói: "Ta tự làm là được."
Y đưa tay định lấy khăn chườm đá, nhưng bị Tùy Hành chặn lại.
"Đừng nhúc nhích."
"Không thiếu một tay này của em."
Người này vẫn luôn ngang ngược như vậy.
Giang Uẩn đành nằm yên, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
Hơi mát xuyên qua khăn gấm trên mặt khiến Giang Uẩn dễ chịu, vết thương trên má cũng đỡ hơn nhiều. Từ nhỏ Giang Uẩn đã quen ở trong bóng tối, lặng lẽ liếm vết thương, dù thương tích có nặng đến đâu, y cũng không để cung nhân đến gần. Dần dần, người trong cung đều biết thói quen của Thái tử, lúc Thái tử bị thương bọn họ sẽ tự động tránh đi. Đây là lần đầu tiên Giang Uẩn trải nghiệm cảm giác được chăm sóc sau khi bị phạt, tâm trạng không khỏi thả lỏng.
Tùy Hành là một người luyện võ, nhưng loại chuyện thế này hắn lại làm rất chu đáo và kiên nhẫn.
Lúc đá gần tan hết, hắn ngay lập tức nhận ra, thậm chí còn nhanh hơn cả Giang Uẩn, vội chạy đi lấy một viên khác đến.
Giang Uẩn dần cảm thấy buồn ngủ, y nói: "Ta đỡ hơn nhiều rồi, điện hạ cũng nghỉ ngơi đi, được không?"
Tùy Hành nói: "Không sao, em ngủ trước đi, cô ở đây nhìn em là được."