Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng

Chương 417




Lục Tuân hiểu được ý tốt và lo lắng của cậu mình, anh cười gật đầu: "Dạ, khi nào có thời gian con sẽ quay lại đảo thăm cậu". 

Gia chủ Tư Không không nói nhiều lời: "Thuận buồm xuôi gió!". 

Sau đó ông ấy dẫn những người còn lại của nhà Tư Không đi trước một bước. 

Lôi Lệ Phi nói với Lạc Ninh: "Dượng giao Lôi Khâu cho con đấy, lần này nó sẽ rời đảo chung với mấy đứa". 

Lạc Ninh biết lão Lôi muốn mượn sức của các trưởng lão mà Lôi Khâu dẫn theo để che chở cho bọn cô, "Dạ, sau này có cơ hội dượng cũng phải tới đại lục thăm chúng con đấy". 

Lôi Lệ Phi gật đầu, nói: "Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ có dịp thôi". 

"Biết đâu dượng và ba con có thể cùng nhau đến đó, lúc đó con phải tiếp đãi dượng thật chu đáo đấy", ông ấy nói xong thì nháy mắt với Lạc Ninh một cái. 

Người khác không hiểu, nhưng Lạc Ninh hiểu. Ý của lão Lôi là ông ấy đã truyền đạt những lời của cô cho ba cô rồi.

Cô cũng nháy mắt và mỉm cười đáp lại: "Yên tâm, chỉ cần dượng tới chơi, con nhất định sẽ chiêu đãi dượng tới khi hài lòng ra về". 

"Haha, dượng rất chờ mong đến lúc đó". Lôi Lệ Phi sực nhớ ra một chuyện, "Phải rồi, chờ hai ngày sau dượng mới cho người gửi hải sản đến Bắc Kinh cho con". 

Lạc Ninh gấp rút rời đi, trên đường có lẽ sẽ gặp rất nhiều chướng ngại vẫn nguy hiểm, mang theo mấy thùng hải sản cũng không tiện lắm. Nhưng nếu là chuyện mà Lôi Lệ Phi đã hứa thì chắc chắn ông ấy sẽ làm. 

Lạc Ninh gật đầu, "Cảm ơn dượng". 

Lôi Lệ Phi không ở lại lâu, thoáng nhìn vua rắn trên cổ tay của Lạc Ninh rồi dẫn người của mình đi. Duyên phận giữa nhà họ và vua rắn đến đây là hết, sau này nhà họ Lôi chỉ có thể dựa vào bản thân để bồi dưỡng hang rắn mà thôi.

Nhóm người tản ra gần hết, nhóm Lạc Ninh mới đi khỏi đây. Lần này họ ngồi thuyền của nhà Tư Không để rời khỏi hòn đảo. Tư Không Uý mở trận pháp ra, thuyền giong buồm ra khỏi lốc xoáy, trở về vùng biển sâu thẳm mênh mông vô bờ. Sau đó, thuyền đi thẳng một đường đến cảng biển thành phố Nam Hải. 

Tại dinh thự của nhà họ Lạc trên đảo, gia chủ Lạc nhanh chóng nhận được tin báo. Ông ta nhíu mày, "Quả nhiên nhà Tư Không muốn chõ mõm vào chuyện này mà". 

Một vị trưởng lão lên tiếng hỏi: "Vậy có tiến hành theo kế hoạch không?". 

Gia chủ Lạc gật đầu, "Vẫn theo kế hoạch, nhưng phải thay đổi một chút, để nhà họ Lâu đi trước mở đường đi!". 

"Chờ đến lúc họ hấp dẫn được toàn bộ sự chú ý của bên kia thì chúng ta mới ra tay". Ông ta nhìn vị trưởng lão này, rồi dặn dò thêm, "Nhất định phải bắt được Lạc Ninh về đây!". 

Trưởng lão cẩn thận trả lời: "Gia chủ yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh được giao". 

Lần này còn có tộc lão đi cùng, vị trưởng lão này không cho rằng kế hoạch bắt người sẽ thất bại. Nhưng xét thấy Lạc Ninh có chút nham hiểm, họ cũng không nên xem nhẹ. 

Tại một dinh thự khác, gia chủ nhà họ Lâu cũng nhận được tin. Ông ta chửi đổng một câu, "Con ranh con chết tiệt đó đúng là có chút thông minh, biết theo sau đuôi Lạc Ninh". 

Lâu Dịch Hành ngồi cạnh ông ta lập tức lên tiếng: "Ba, có bắt nó về không?". 

Gia chủ Lâu dứt khoát nói: "Bắt, lần này phải bắt được con nhỏ chết tiệt đó về đây". 

Ông ta nhất định phải cho thứ nghiệt súc như Lâu Nhiễm Nhiễm một bài học nhớ đời, nếu không càng ngày nó càng không biết trời cao đất rộng là gì. Lần này thứ nghiệp chướng đó khiến rất nhiều kế hoạch của ông ta bị phá sản, còn đắc tội phu nhân Lạc nữa, đúng là đáng chết! 

Lâu Dịch Hành gật đầu: "Con biết rồi, con nhất định sẽ lôi đầu nó về". 

Em gái của hắn là mầm mống tai hoạ tiềm ẩn, không bắt nó về nhốt lại, hắn cũng không yên tâm được. 

Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài sắp xếp. Vừa đi được vài bước, gia chủ Lâu ở phía sau đột nhiên lên tiếng, "Dịch Hành, tự nhiên mí mắt của ba cứ giật liên tục, con đừng tự mình tham gia vào kế hoạch lần này". 

Lúc con trai vừa mới đứng dậy, mí mắt của ông ta bỗng nhiên giật liên hồi, trong lòng còn cảm thấy hơi bồn chồn. 

Lâu Dịch Hành sửng sốt, "Ba, ba nghiêm túc sao?". 

Gia chủ Lâu nói: "Linh cảm của ba trước giờ chưa từng nhầm lẫn, con đừng đi, nếu không rất có thể gặp phải nguy hiểm". 

"Con về chuẩn bị ngày mai đi thẳng tới Bắc Kinh đi". 

Tuy Lâu Dịch Hành rất muốn tự tay bắt Lâu Nhiễm Nhiễm về, nhưng hắn càng yêu cái mạng nhỏ của mình hơn. Hắn biết linh cảm của ba khá là đặc biệt, vì vậy hắn lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ!". 

Chính nhờ như vậy mà tạm thời Lâu Dịch Hành thật sự tránh được một kiếp.

–Editor: Autumnnolove–

Trên biển, thuyền của nhà Tư Không chạy được hơn một tiếng thì bỗng nhiên buộc phải dừng lại. Phía trước xuất hiện một con thuyền có mang dấu hiệu của nhà họ Lâu đang chặn đường họ. 

Một vị trưởng lão nhà họ Lâu đứng ở mũi thuyền, nhìn Tư Không Uý và nói: "Cậu chủ Tư Không, tôi được gia chủ giao phó nhiệm vụ đến đây đón tiểu thư nhà tôi, mong cậu nhượng bộ". 

Tư Không Uý cười, "Chuyện này ông phải hỏi ý cô Lâu chứ, tôi đâu có quyết định thay cô ấy được". 

Lâu Nhiễm Nhiễm cũng đang đứng ở mũi thuyền, nói: "Trưởng lão Lục, ông trở về nói với ba tôi dùm, tôi phải về Bắc Kinh đóng phim, bảo ông ấy đừng có nhớ tôi quá". 

Sắc mắt của trưởng lão Lâu Lục trầm xuống, nói: "Cô chủ, cô thân là con nối dõi của dòng chính nhà họ Lâu, sao có thể theo nghiệp xướng ca vô loài được, đúng là không ra thể thống gì". 

"Gia chủ không cho phép cô đi đóng phim nữa, lập tức theo tôi về nhà". 

Lâu Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp nói lời nào thì Lạc Ninh đứng bên đã tỏ vẻ không vui, cô cười khẩy, "Trưởng lão Lâu Lục nói vậy là có ý gì? Coi thường diễn viên như chúng tôi sao?". 

Trưởng lão Lâu Lục không ngờ Lạc Ninh lại xuất hiện nhanh như vậy, ông ta cười nhưng trong lòng không vui, nói: "Tôi đang nói chuyện với cô chủ nhà chúng tôi, không phải chuyện của cô Lạc". 

Lúc Lạc Ninh đến nhà họ Lâu làm khách, gia chủ mang chu sa siêu phẩm đến và bảo ông ta đi đấu pháp với Lạc Ninh, cuối cùng ông ta thất bại. Bây giờ gia chủ vẫn còn oán trách ông ta đây này, vả lại ông ta tiếc hộp chu sa, cho nên không thể nào tỏ vẻ khách khí với Lạc Ninh được. 

Lạc Ninh nhướng mày, "Nhưng tôi cũng là diễn viên, ông nói vậy rõ ràng là có ý khinh thường tôi rồi, sao lại không phải chuyện của tôi cho được?". 

"Mấy lời lúc nãy của trưởng lão Lục đã làm tôi giận rồi đấy, có phải ông một lòng muốn đấu pháp để phân cao thấp với tôi không?". 

Sắc mặt trưởng lão Lâu Lục không khỏi khó coi, quát: "Lạc Ninh, đừng có gây rối vô cớ, khinh người quá đáng!". 

Nếu hôm nay đã muốn bắt Lâu Nhiễm Nhiễm về thì tất nhiên là phải đụng độ với Lạc Ninh, cho nên ông ta không cần nể mặt. Hơn nữa bây giờ con nhỏ chết tiệt này còn đắc ý được, đợi lát nữa người nhà họ Lạc tới, xem nó còn hống hách được nữa không. 

Lạc Ninh bĩu môi đầy vẻ ghét bỏ, "Kẻ thua cuộc, không biết xấu hổ mà còn mạnh miệng cơ đấy". 

"Tôi không cần biết, lúc nãy ông dùng lời nói mỉa mai nghề nghiệp của tôi, làm tôi cảm thấy rất tức giận". Cô nói tiếp: "Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, hoặc là lập tức quay thuyền đừng làm chướng mắt tôi, hoặc là trực tiếp ra tay đánh đi". 

Trưởng lão Lâu Lục thấy Lạc Ninh khăng khăng muốn lo chuyện bao đồng, ông ta cũng biết dụng ý là không để họ bắt Lâu Nhiễm Nhiễm đi. 

"Thế thì cô Lạc cũng đừng trách nhà họ Lâu chúng tôi không nể mặt", ông ta nói xong thì phất tay một cái. Ngay sau đó, bốn bề mặt biển nổi lên rất nhiều con sóng, từng sợi âm sát từ đáy biển lan ra, tạo thành một trận pháp bủa vây con thuyền Lạc Ninh đang đi. Hơn mười người thuộc nhà họ Lâu ngồi xếp bằng ở trên mạn thuyền, không ngừng lẩm bẩm niệm chú, góp phần hình thành trận pháp chú thuật. 

Lạc Ninh cười cợt, "Chút đạo hạnh này mà cũng muốn cả bà ư, mất mặt!". 

Cô lấy ra một viên đan dược và ném vào miệng vua rắn, một cái đầu rắn của nó lập tức há miệng nuốt viên đan dược xuống, một cái đầu khác nhìn Lạc Ninh biểu đạt nó cũng muốn nữa. Lạc Ninh chỉ về phía đối diện, "Xong việc sẽ cho mày số còn lại". 

Tất nhiên vua rắn biết ý Lạc Ninh, lần này nó không biến hình, chỉ kêu lên vài tiếng về hướng mặt biển. Không lâu sau đó, mặt biển nổi lên bọt sóng và từng xoáy nước nhỏ. Bấy giờ người ở trên hai con thuyền mới thấy rất nhiều rắn biển chui ra từ xoáy nước, ra sức cắn nuốt âm sát trên mặt biển. Chẳng mấy chốc, trận pháp chú thuật vốn dĩ đã được hình thành dần dần tan biến bởi vì rắn biển cắn nuốt hết âm sát rồi. Sắc mặt của hơn chục người đang ngồi niệm chú lập tức tái nhợt, rõ ràng là bị phản phệ. 

Trưởng lão Lâu Lục nhìn Lạc Ninh thảnh thơi tựa vào mạn thuyền, sắc mặt khó coi tột cùng. Trong lòng không khỏi rủa xả Lôi Lệ Phi không được tích sự gì cả, thế mà thật sự để Lạc Ninh lấy mất vua rắn của nhà họ Lôi. 

Từ một nơi xa, người trên thuyền khác thấy vậy cũng nhịn không được mà mắng Lôi Lệ Phi được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Để cho Lạc Ninh đưa vua rắn đi, làm hại tất cả mọi người. 

Lôi Lệ Phi đang ở dinh thự nhà họ Lôi ăn trái cây và nghe nhạc, bỗng nhiên hắt xì liên tục mấy cái. Ông ấy xoa mũi, sụt sịt một tiếng: "Thằng chó nào đang mắng ông thế, ông trù cho lát nữa nó bị rớt xuống biển cho cá đớp hết đi".