Lạc Ninh khá bất ngờ, trước giờ cô không quen biết gì người nhà Tư Không. Cô hỏi: "Cậu có biết nghe được lý do gia chủ Tư Không muốn mời tôi tới làm khách là gì không?".
Lôi Khâu lắc đầu, "Không biết".
Cậu ta còn đang tò mò Lạc Ninh quen biết với người của nhà Tư Không từ bao giờ đây.
Lạc Ninh hỏi tiếp: "Chỉ mời một mình tôi thôi sao?".
Lôi Khâu nói thêm: "Họ nói nếu cô Lâu muốn đi cũng có thể đi cùng".
Lâu Nhiễm Nhiễm lập tức đứng dậy, "Tôi sẽ đi cùng".
Lâu Nhiễm Nhiễm không quá yên tâm khi để Lạc Ninh đến đó một mình, ngoài ra cô ấy cũng có đôi chút tò mò về nhà Tư Không.
Lạc Ninh không đoán ra được ý đồ của nhà Tư Không này, nhưng lúc ở đại hội giao lưu, cô cảm nhận được thiện chí của gia chủ Tư Không, cô cũng muốn đến đó để tìm câu trả lời.
"Được thôi! Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chúng ta cứ đi qua đó xem sao".
Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm đi theo Lôi Khâu đến phòng khách, nhìn thấy một chàng trai trẻ mặt mũi ưa nhìn, mặc bộ đường trang tân thời màu trắng, đang ngồi với Lôi Lệ Phi.
Lôi Lệ Phi tươi cười giới thiệu: "Đây là con trai của gia chủ Tư Không, Tư Không Úy, cậu ấy cũng là người thừa kế tương lai của nhà Tư Không".
Tư Không Úy chủ động mỉm cười chào hỏi: "Chào cô Lạc, chào cô Lâu!".
"Xin chào cậu Tư Không!", hai người Lạc Ninh cũng đáp lại.
Lôi Lệ Phi nhìn Lạc Ninh và nói: "Tư Không Úy cố tình tới đây đón hai đứa qua đó chơi, buổi chiều sẽ đưa hai đứa về đây".
Đây là điều mà Tư Không Úy đã thỏa thuận với Lôi Lệ Phi, nếu Lạc Ninh xảy ra chuyện gì, ông ấy không biết ăn nói sao với Lạc Dực Thừa.
Lạc Ninh gật đầu, "Được".
Rồi mỉm cười với Tư Không Úy, "Vậy làm phiền cậu Tư Không dẫn đường".
"Không phiền, xin mời hai vị", Tư Không Úy đứng dậy, làm động tác mời.
Sau khi cả ba rời khỏi Lôi gia, họ ngồi lên xe ngựa của nhà Tư Không. Bên trong xe ngựa có một cái bàn, trên đó bày sẵn trà nước và bánh trái. Tư Không Úy còn biểu diễn nghệ thuật pha trà, vừa uống trà vừa trò chuyện với hai người Lạc Ninh. Lâu Lâu còn trao đổi một chút về phong thủy huyền thuật, nhưng không hề để lộ lý do muốn mới Lạc Ninh tới nhà làm khách. Lạc Ninh không hỏi, vô cùng điềm đạm, khiến Tư Không Úy không khỏi nể phục cô hơn.
Sau khi tới nhà Tư Không, Tư Không Úy dẫn hai người họ tới thẳng phòng sách. Chuyện này làm cho Lạc Ninh và Lâu Nhiễm Nhiễm vô cùng khó hiểu, hình như mời khách tới nhà lẽ ra phải đưa người ta tới phòng khách mới đúng chứ nhỉ? Nhưng hai cô gái không hỏi, chỉ đi theo Tư Không Úy đến phòng sách.
Vừa mới bước vào phòng sách, Lạc Ninh nhìn thấy người đang ngồi trong đó thì sửng sốt. Lúc Lạc Ninh nhận ra Lục Tuân, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong mắt lộ ra niềm vui, hỏi: "Lão Lục, sao anh lại ở đây?".
Đã mấy ngày không gặp nhau, Lạc Ninh cũng rất nhớ Lục Tuân.
Sau khi Lục Tuân nhìn thấy Lạc Ninh, trên mặt toàn là ý cười: "Anh tới đón em".
Lục Tuân đứng dậy đi tới, trước tiên chào hỏi Lâu Nhiễm Nhiễm một tiếng. Sau đó kéo tay lạc Ninh đi tới trước mặt gia chủ Tư Không đang ngồi ở vị trí trang trọng nhất bên trong phòng sách. Anh giới thiệu cho Lạc Ninh: "Anh giới thiệu một chút, đây là cậu của anh".
Lạc Ninh lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc lần nữa: "Hoá ra gia chủ Tư Không là cậu của anh".
Thảo nào sau khi cô lấy miếng ngọc bội ra, thái độ của gia chủ Tư Không lập tức trở nên thân thiện với cô.
Lục Tuân tiếp tục giới thiệu với gia chủ Tư Không, "Cậu, đây là vợ sắp cưới của con".
Gia chủ Tư Không không quá bất ngờ, có thể đưa tín vật quan trọng kia cho Lạc Ninh thì quan hệ giữa hai đứa sao có thể bình thường cho được. Ông ấy nói với vẻ mặt ôn hoà: "Cô Lạc, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Lạc Ninh cũng nở nụ cười trên mặt, "Chào gia chủ Tư Không!".
Gia chủ Tư Không cười nói: "Không cần khách khí như vậy, sau này con cứ gọi là chú Tư Không đi".
Ông ấy nói thêm: "Chờ sau khi kết hôn rồi, con cũng gọi là cậu giống như Lục Tuân là được".
Lạc Ninh cũng không ngượng ngùng, "Chú Tư Không".
Gia chủ Tư Không vung tay và nói: "Được, được, chú thích những người trẻ tuổi ngay thẳng như vậy, mau ngồi xuống đây".
Sau khi ngồi xuống, gia chủ Tư Không trò chuyện với Lạc Ninh qua loa vài câu, rồi dẫn Tư Không Úy ra ngoài, nhường không gian lại cho Lạc Ninh và Lục Tuân. Lâu Nhiễn Nhiễm cũng tinh ý đi theo Tư Không Úy, bảo anh ta dẫn mình đi dạo một vòng, không cần phải ở lại đây làm kỳ đà cản mũi.
Lúc phòng sách chỉ còn lại Lạc Ninh và Lục Tuân, anh mới chủ động đứng dậy đi tới, kéo Lạc Ninh ngồi xuống đùi anh. Anh ôm lấy eo Lạc Ninh, cọ mặt mình vào mặt cô, "Anh nhớ em!".
Lạc Ninh ôm eo anh lại, "Em cũng nhớ anh!".
Đang ở trong phòng sách của nhà người khác, nên hai người họ nhẫn nại không hôn môi nhau. Lạc Ninh dựa vào bờ vai Lục Tuân và nói: "Không ngờ gia chủ Tư Không lại là cậu của anh, thảo nào ông ấy lại rất có thiện chí với em lúc ở đại hội giao lưu".
Lục Tuân trả lời: "Thật ra anh cũng mới biết được cậu là gia chủ của một gia tộc phong thủy cổ".
"Ủa, vậy là trước đó anh không biết sao?". Lạc Ninh sửng sốt, nhưng ngay sau đó ngộ ra. Nếu Lục Tuân biết trước, chắc chắn đã nói cho cô biết rồi.
Lục Tuân gật đầu: "Trước kia anh có gặp cậu vài lần, cảm thấy ông ấy rất thần bí, ba anh cũng không có đề cập tới thân phận của ông ấy và gia tộc Tư Không, cho nên anh chỉ có thể suy đoán được đôi chút".
Vì vậy anh mới giao miếng ngọc bội tín vật kia cho Lạc Ninh. Không chỉ là vì có thể làm cho Lạc Ninh trở thành khách quý trên đảo, nếu đúng như những gì anh suy đoán, sau khi gia chủ Tư Không nhìn thấy ngọc bội chắc chắn sẽ giúp đỡ Lạc Ninh chút ít.
Lạc Ninh tò mò hỏi: "Vậy sao anh lại tới đây?".
"Ba anh nghe nói em đã tới địa bàn của các gia tộc phong thủy cổ rồi, sợ em gặp phải rắc rối, nên đã nói chuyện nhà mẹ anh cho anh được biết". Lục Tuân ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Thân phận của ba anh không thích hợp tới lui quá nhiều với các gia tộc phong thủy cổ".
"Vả lại năm đó mẹ anh thân là người thuộc dòng chính của gia chủ, mà một hai muốn lấy người ngoài đảo, cho nên người của nhà Tư Không cũng không liên lạc nhiều với bà ấy".
"Rất nhiều năm rồi anh chưa gặp lại cậu, cho nên lần này sẵn dịp tới chào hỏi một tiếng".
Anh nhớ Lạc Ninh, cũng rất lo lắng cho an nguy của Lạc Ninh, vì vậy ngay sau khi biết gia tộc Tư Không là nhà ngoại mình, anh lập tức tới đây. Vừa mới liên hệ với cậu, quả nhiên ông ấy đã trực tiếp cho người đón anh lên hòn đảo này.
Tuy mấy năm nay không liên lạc với nhau, nhưng mối quan hệ huyết thống vẫn còn ở đó. Lúc mẹ anh còn sống, anh đã nhận ra cậu còn tình cảm rất sâu đậm với mẹ, quan hệ chị em trước đó rất thân thiết. Vì vậy, trước giờ cậu đối đãi với anh không tệ.
Lạc Ninh gật đầu: "Thì ra là thế!".
Cô hỏi: "Ngày mai anh có muốn tham gia đại hội giao lưu cùng em không?".
Lục Tuân đưa tay vuốt tóc Lạc Ninh, "Ừm, ngày mai anh đi với em, sau đó sẽ dẫn em rời khỏi đảo này".
Hôm nay Lạc Ninh đã gây ra chuyện gì ở đại hội giao lưu, cậu đều thuật lại cho anh được biết cả rồi. Đồng thời dặn dò anh rằng ngày mai đại hội giao lưu vừa kết thúc thì lập tức dẫn Lạc Ninh đi khỏi, người nhà Tư Không sẽ cho người hỗ trợ họ.
Lạc Ninh ngẩng đầu hôn phớt qua cằm của Lục Tuân, "Anh dùng thân phận gì để xuất hiện đây?".
"Cục trưởng của Cục đặc biệt, vả lại ngày mai đúng là anh còn một số chuyện chính muốn thảo luận với các vị gia chủ".
Lục Tuân ôm chặt Lạc Ninh, giống như anh đang có được toàn bộ thế giới trong lòng, hết sức yên tâm.
Cục đặc biệt không chỉ có nhiệm vụ thụ lý những vụ án phi khoa học, mà còn phụ trách liên lạc với các gia tộc phong thủy cổ và hiệp hội phong thủy. Trước đó anh đã từng tiếp xúc với những người đứng đầu của một số gia tộc lớn ở thành phố Nam Hải, nhưng đây vẫn là lần đầu anh lên đảo gặp mặt trực tiếp các vị gia chủ.